Chương 3

Cha Tống quả nhiên có thực lực, chỉ mới cha ngày ngắn ngủi đã có tin tức, thuận tiện còn điều tra rõ ràng nguyên nhân kết quả sự việc.

Đây cũng không phải là hành vi ác ý trao đổi con cái, cái gì mà đưa con của mình vào nhà giàu để hưởng phúc, tình tiết này quá giống tiểu thuyết, thật ra rất ít khi xuất hiện trong hiện thực.

Năm đó mẹ Tống Thanh bị sinh non nên cô phải đi đến thùng nuôi con vài ngày, lúc ấy có một y tá thay tã cho bọn nhỏ, đυ.ng rớt nhãn tên của Tống Thanh và con gái của ông, nhãn tên lẫn vào nhau, y tá cũng rất gan dạ, nhìn thấy nhãn tên nào gần đứa nhỏ lập tức đem nhãn tên đó gắn lại một lần nữa, lúc này mới có một con rồng đen như vậy.

Y tá đã bị cách chức, cũng có tin tức về con gái thật sự của nhà họ Tống.

Mẹ nuôi của cô chủ nhỏ nhà họ Tống cũng chính là mẹ ruột của Tống Thanh, vốn là con gái của một gia tộc nghèo túng, không nghe theo lời khuyên can trong nhà mà kiên quyết gả cho một người đàn ông trên người không một xu dính túi, lời ngon tiếng ngọt trên miệng người đàn ông thề non hẹn biển dỗ dành khiến cô ta không tìm ra phương Bắc, trên thực tế gã chỉ ham tiền của cô ta, chờ khi gia tộc nhà cô lụm bại rồi thì không chút do dự bỏ cô ta.

Sau đó cô ta bị bỏ lại trong một vùng núi nghèo khó ở quê mình, tốt xấu gì cũng là cô chủ ở thành phố Bắc, sao có thể chịu đựng được cuộc sống nơi làng núi ác liệt này. Cuộc sống bị phí hoài, dưới sự đánh chửi của bà mẹ chồng ác độc, cô ta dần dần trở nên điên cuồng, cô ta hận đàn ông cũng hận mình, càng hận đứa con Trần Phỉ Nhi mà các cô cùng nhau kết hợp để sinh ra, cho nên nếu cô ta không đánh thì cũng mắng Trần Phỉ Nhi, không cho cơm ăn, để cho cô ấy gánh vác tất cả việc nhà.

Trần Phỉ Nhi nhát gan yếu đuối, không dám phản kháng trong nhà, ban ngày đi học ở trường trung học nông thôn, buổi tối trở về làm đủ các loại việc nhà, cô gái bé nhỏ chỉ mới mười bảy tuổi, vóc người còn không cao bằng đứa con gái mười cha tuổi nhà thôn trưởng sát vách, hương thân chung quanh cũng không nhìn nổi, luôn ngoài sáng trong tối âm thầm giúp đỡ cô ấy một chút, lần này nhà họ Tống cho người tới hỏi thăm chuyện của Trần Phỉ Nhi, những người phụ nữ trong làng kia mồm năm miệng mười nói hết tất cả đều là sự tích thê thảm của Trần Phỉ Nhi.

Khi thư ký đưa tư liệu cho Tống Lẫm, Tống Lẫm xem xong nổi trận lôi đình, con gái ruột của ông thế mà lại trải qua cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ, vốn dĩ cô ấy chính là cô chủ của nhà họ Tống tương lai tươi sáng! Bọn họ sẽ cưng chiều cô ấy lên tận trời, muốn ngôi sao thì sẽ hái cả mặt trăng cho cô ấy.

Sau khi mẹ Tống nghe tin, tuy rằng đau lòng, nhưng phần nhiều là lo lắng.

Trẻ em được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh như vậy, sẽ không bị nuôi lệch đó chứ, nơi ấy có thể có tài nguyên gì, chất lượng dạy học của trường trung học ngay cả trường tiểu học thành phố Bắc Kinh cũng không bằng.

Cha Tống hiển nhiên cũng nhận ra chuyện này, bọn họ nuôi dạy Tống Thanh lâu như vậy, mục đích chính là muốn cho cô tiếp nhận sự nghiệp to lớn của nhà họ Tống.

Tống Thanh cũng thực sự đủ ưu tú, giành được cúp thi đấu trong nhiều cuộc thi, giỏi được mọi thứ cả cầm kỳ thư họa, kiến thức ăn nói thanh cao lịch sự và hào phóng, cô chính là niềm kiêu hãnh của bọn họ.

Ánh mắt mẹ Tống kiên định, bà và cha Tống đã cảm thấy, quyết định nuôi hai đứa con gái, bọn họ sẽ không từ bỏ Tống Thanh, mười bảy năm làm bạn cũng không phải mười bảy ngày, sao có thể dễ dàng dứt bỏ như vậy.

Hôm nay Tống Thanh về nhà, tắm rửa xong đi ra đang chuẩn bị đọc sách, tiếng gõ cửa vang lên rất khẽ.