Chương 20

Chương trình "Nhóc đáng yêu, đi thôi!" bắt đầu quay dựa theo kế hoạch ban đầu.

Nhưng điều Diệp Chu không ngờ đến chính là đột ngột có thêm hai bé khách mời, khiến ông không thể không mời nhiều bạn nhỏ hơn so với dự tính ban đầu.

Theo kế hoạch thì mỗi ngôi sao trong showbiz sẽ ghép đội với một đứa bé, các ngôi sao sẽ biểu hiện ra bên ngoài là chăm trẻ quá khó, sau đó thông qua nhiệm vụ do tổ chương trình bố trí mà bồi dưỡng tình cảm với đứa bé.

Mời ngôi sao là để đảm bảo rating, nhưng bé khách mời cũng không thể qua loa.

Mới đầu Diệp Chu không xem trọng bé khách mời đột nhiên tiến vào chương trình lắm, cơ mà người ta có chống lưng, trực tiếp đập tiền vào...

Tuy chương trình đã đủ kinh phí, nhưng chuyện kinh phí này ấy mà, vĩnh viễn không ngại có nhiều hơn nữa.

Nhưng ông không nghĩ tới một trong số đó có Tần Miên Miên ngay từ đầu ông đã nhìn trúng! Bảo sao Giản Ánh An nói cha mẹ nàng sẽ không đồng ý, không nghĩ tới là có bối cảnh như thế này.

Vậy thì tại sao lại đồng ý, không những đồng ý mà còn lựa chọn đập tiền?

Ánh mắt Diệp Chu hiện lên một tia khó hiểu.

Tần Miên Miên quả thực không thích quay chương trình.

Bé vùi đầu vào hõm vai của Giản Ánh An, ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn đến khiến bé cảm thấy có chút không thoải mái, bàn tay nho nhỏ của cô bé túm lấy Giản Ánh An. Hai người dịch từng bước về phía trước giống như con ốc sên.

Mấy người lớn chỉ xem như là con nít đang thẹn thùng, cũng không thu hồi ánh mắt mà càng nhìn trắng trợn hơn.

Đáng yêu quá đáng yêu quá đi, Tần Miên Miên vừa mới xuất hiện thì ánh mắt của bọn họ đã khóa lại trên người cô bé, da dẻ trắng nõn, mềm mại dễ thương, khuôn mặt tròn tròn khiến ai nấy đều thầm kêu gào trong lòng.

Có thể kiềm lại âm thanh, nhưng ánh mắt thì không thể.

Tần Miên Miên run lẩy bẩy: "Chị ơi, mọi người trông giống như đang muốn ăn thịt con nít vậy."

Giản Ánh An mang theo Tần Miên Miên vốn đã khó đi rồi, cũng bởi vì hai người dính nhau quá chặt, sau khi nghe thấy câu này thì dứt khoát dừng lại luôn.

Rất muốn hù dọa Tần Miên Miên.

Không chỉ ăn thịt con nít, họ còn muốn cắn em một cái.

Nhưng cô không thể làm thế, bèn ôm lấy Tần Miên Miên: "Vậy thì ở gần chị chút, chị sẽ bảo vệ em."

Tần Miên Miên gật đầu thật mạnh: "Dạ!"

Ai nói gì cũng không rời khỏi tỷ tỷ!

Chuyện này khiến Diệp Chu thấy khó xử.

Giản Ánh An thông minh già dặn hơn so với các bạn đồng trang lứa, ông sắp xếp Giản Ánh An ở cùng đội với một vị ảnh đế đang nổi, ảnh đế khá trầm tính, phối hợp với đứa nhỏ già trước tuổi như Giản Ánh An sẽ rất thú vị.

Còn Tần Miên Miên được xếp cùng với thành viên của một nhóm nhạc nữ, tinh thần vô cùng hào hứng, vừa xuất hiện đã mỉm cười chào hỏi tất cả mọi người.

Diệp Chu sắp xếp khá tốt, cái khó chính là Giản Ánh An và Tần Miên Miên không thể rời nhau.

Ảnh đế tên là Tề Ẩn, anh cầm tấm thẻ trên tay, mắt to trừng mắt nhỏ với Giản Ánh An, hai người không ai nói chuyện với ai.

Thành viên nhóm nữ kia tên là Giang An Ngôn, cô ngồi xổm xuống, nhiệt tình chào hỏi Tần Miên Miên: "Chào em, chị là Giang An Ngôn, em có thể gọi chị là chị nha~"

Tần Miên Miên trực tiếp ôm lấy Giản Ánh An: "Đây mới là chị của em!"

Giang An Ngôn: "..."

Vừa mới bắt đầu đã gặp khó khăn rồi.

Giang An Ngôn nhìn về phía Tề Ẩn để xin giúp đỡ, nhưng anh chàng còn đang bận mắt to trừng mắt nhỏ với Giản Ánh An.

Khí thế không ai chịu thua ai.

Đã bắt đầu quay rồi, không ngờ vừa mới bắt đầu tự giới thiệu đã không thuận lợi như vậy, Diệp Chu khoanh tay đứng nhìn, vốn ý của ông cũng là để mấy đứa nhóc làm khó minh tinh, như vậy vừa đúng lúc.

Thời gian trôi qua một phút, các đội khác đã xuất phát.

Giang An Ngôn bắt đầu sốt ruột: "Miên Miên, chúng ta cũng xuất phát đi–"

Tần Miên Miên liên tục nói: "Em muốn ở bên cạnh tỷ tỷ!"

Tề Ẩn và Giản Ánh An nhìn nhau nửa ngày, sau đó trăm miệng một lời: "Hay là như vậy đi."

Tần Miên Miên theo bản năng nhìn sang Giản Ánh An, Giang An Ngôn cũng nhìn về phía Tề Ẩn, phát hiện ngữ khí của hai người giống nhau như vậy có hơi ngạc nhiên.

Tề Ẩn lịch sự nói: "Em nói trước đi."

Giản Ánh An cũng không khách sáo: "Em đi trước với Miên Miên, hai người trước tiên ghép lại thành một đội đi."

Tề Ẩn vốn muốn nói là, không bằng chúng ta kết thành đồng minh, đồng hành chung với nhau đi.

Ai ngờ Giản Ánh An có ý tưởng như vậy, nghe sơ qua cũng không tồi cho nên gật đầu, không nói chuyện nữa.

Giang An Ngôn: "..."

Bé gái đáng yêu và đàn ông thối, có não chút cũng biết nên chọn ai, cô chính là thành viên nhóm nhạc nữ đó! Sao có thể đơn độc ở cùng một người đàn ông chưa lập gia đình chứ!

Cô căng da đầu định nói lời từ chối.

Giản Ánh An cũng không cho cô cơ hội từ chối.

Cô bé trực tiếp đưa Tần Miên Miên lên trên xe ngồi: "Bác tài, có thể đi rồi ạ."

Giang An Ngôn chỉ có thể hít khói xe.

Tần Miên Miên dựa vào trong ngực Giản Ánh An, chớp mắt nói: "Chị ơi, không còn nhiều ánh mắt như thế nữa rồi."

Tuy là nói như vậy nhưng trong xe còn có tài xế và nhϊếp ảnh, tài xế làm theo phận sự mà lái xe, nhϊếp ảnh cũng quay chụp theo nhiệm vụ của mình. Bọn họ không phát ra tiếng, so với khi nãy tụ tập lại một đống thì Tần Miên Miên cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Sau đó nàng ngồi thẳng dậy, cho Giản Ánh An có thời gian nghỉ ngơi.

Bị Tần Miên Miên dính lấy một lúc lâu khiến tay cô hơi mỏi. Giản Ánh An vẫy vẫy tay, sau đó siết cổ tay lại, nói: "Em có thể ở cùng với chị rồi."

Trước mặt máy quay, Giản Ánh An nghĩ thử dùng giọng con nít xem sao.

Thấy tài xế và nhϊếp ảnh không có phản ứng dư thừa nào, trong lòng Giản Ánh An thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ một lúc, sau đó xoa đầu Tần Miên Miên.

Gần đây tóc không còn xoăn như trước nữa.

Chắc là vì thời tiết hơi nóng.

Tần Miên Miên nghiêng đầu: "Anh Thẩm đâu? Không lẽ cậu ấy chậm quá, còn chưa ra khỏi cửa sao?"

Bàn tay đang sờ lên đầu cô bé của Giản Ánh An hơi khưng lại.

Đương nhiên cô không thể nói bản thân kéo dài thời gian xuất phát là để không phải đi cùng với nhóm của Thẩm Cẩn Vu.

Nếu không mọi chuyện sẽ càng thêm phiền phức.

Giản Ánh An rất muốn hỏi Miên Miên Tần phu nhân đã nói gì với em vậy, sau đó lại nghĩ chắc chắn là đã dặn mấy chuyện linh tinh như phải chăm sóc cho Thẩm Cẩn Vu, mà Tần Miên Miên tuy nhỏ tuổi nhưng rất có trách nhiệm nên chắc chắn sẽ đáp ứng, sau đó còn cố hết sức để "chăm sóc" cho Thẩm Cẩn Vu.

Chậc, đúng là con ghẻ mà.

Giản Ánh An im lặng nhìn Tần Miên Miên, mà đôi mắt của Miên Miên trong veo và sáng ngời, chờ câu trả lời của Giản Ánh An.

Bây giờ đang quay phim, Giản Ánh An cũng không tiện tiếp tục dạy hư Tần Miên Miên.

Cô chỉ có thể khéo léo nói: "Miên Miên không được học thói xấu của cậu ta, chúng ta phải làm trẻ ngoan đi đúng giờ!"

Tần Miên Miên: "Vâng! Không học thói xấu của Thẩm Cẩn Vu ạ!"

Nhưng có thể học hư với Giản Ánh An.

Tần Miên Miên làm nũng: "Chị ơi, em muốn ở chung với chị, không có những người khác được không ạ?"

Giản Ánh An: "Em đáng yêu như vậy, đương nhiên là được rồi."

Tài xế ở phía trước cười trộm.

Anh là một người chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười trừ phi nhịn không nổi nữa.

Khi xe đến chỗ rồi mới thấy các nhóm khách quý khác đang đợi. Giản Ánh An ôm Tần Miên Miên xuống xe, mỗi một động tác đều vô cùng nuông chiều, cô cẩn thận che Tần Miên Miên lại để nàng chuẩn bị một chút.

Tổng cộng có bốn nhóm, tám người.

Hai người còn lại là hai người lớn bị bọn họ bỏ lại phía sau.

Hình như hơi nhiều người, Giản Ánh An sợ Tần Miên Miên lại thấy khó chịu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Miên Miên, lát nữa không cần phải sợ."

Tần Miên Miên đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Ừm, bé không sợ, bởi vì bên cạnh đã có tỷ tỷ, chị ấy sẽ cản lại giúp bé!

Tần Miên Miên còn chưa kịp ló đầu ra, Thẩm Cẩn Vu đã chạy tới.

Chung nhóm với cậu ta là một diễn viên nam, nhưng anh ta còn chưa đuổi kịp thì người đã chạy đi, tung tăng đi tìm Tần Miên Miên xum xoe: "Miên Miên, lát nữa chúng ta ở chung nhóm được không!"

Thẩm Cẩn Vu đưa bàn tay nhỏ xíu của mình ra, ý muốn mời cô bé.

Tần Miên Miên vẫn câu nói cũ: "Nhưng mà mình ở chung nhóm với tỷ tỷ rồi."