Chương 22: Sói diệt lôi

Cố Nhai Mộc bị hỏi á khẩu không trả lời được, y nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan, đột nhiên nghĩ tới một hình dung mà chửi luôn cả chính mình: Ác nhân sẽ có ác nhân trị.

“Trước tiên ngươi biến thành người đi, rồi hẵng suy nghĩ đại triển quyền cước như thế nào.”

Một câu nói khiến cho Đỗ Thánh Lan câm họng.

Không biết những sinh vật khác hóa hình như thế nào nhưng lôi điện hóa hình thật sự rất khó. Hắn phải thử dùng nguyên thần bao trùm lên lôi điện, cảm nhận được sự tồn tại của kinh mạch toàn thân, sau đó dần dần làm lôi thể biến thành hình thái của nhân loại.

Mãi cho đến khi trời tối đen, Đỗ Thánh Lan mới tìm được một chút cảm giác.

Cố Nhai Mộc khoanh tay chế giễu, giọng nói không hề che giấu mỉa mai: “Hay là thử biến thành chó mèo đi, độ khó thấp hơn…”

Lời còn chưa nói xong thì cánh tay bị chụp lấy, một thanh niên tóc dài đột nhiên xuất hiện, trong đôi mắt lóe lên tia vui sướиɠ: “Thành công!”

Đỗ Thánh Lan sau khi hóa hình không khác gì trước kia, điểm khác biệt duy nhất chính là giữa ấn đường có thêm một cái chấm màu xanh bạc, lóe lên vài cái rồi biến mất.

Cố Nhai Mộc nhìn hắn, gượng gạo xoay mặt đi: “Mặc y phục vào.”

Đỗ Thánh Lan ngẩn ra, cúi đầu nhìn y phục màu xanh lam, không hiểu Cố Nhai Mộc có ý gì.

Cố Nhai Mộc bất đắc dĩ: “Yêu thú hóa hình có thể biến ra y phục, y phục xanh lam của ngươi cũng giống như vậy.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Có chuyện gì không ổn sao?”

Đỗ Thánh Lan thật sự rất thích cơ thể hiện nay, xung quanh có lôi điện vô hình quấn lấy, có tác dụng bảo vệ.

Cố Nhai Mộc: “Gặp người có cảnh giới cao hơn ngươi, cho dù dùng luồng điện ngưng tụ biến hóa thành y phục vẫn dễ dàng bị nhìn thấu.”

Hai chữ ‘nhìn thấu’ được nhấn mạnh, Đỗ Thánh Lan hơi tái mặt, xin Cố Nhai Mộc một bộ y phục. Lúc ở cấm địa Đỗ Thánh Lan đã giao nhẫn trữ vật cho đối phương, bây giờ Cố Nhai Mộc vẫn còn giữ, bên trong có chuẩn bị vài bộ xiêm y.

Đỗ Thánh Lan thích màu xanh lam, thay y phục mới cũng là màu xanh lam.

Đỗ Thánh Lan đột nhiên nhớ tới lúc ở bên ngoài hang động, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Nhai Mộc hóa hình, cho tới hôm hay hình như đối phương đều mặc hoa phục, chẳng lẽ con rồng này luôn ‘ở chuồng’?

Cố Nhai Mộc như biết được Đỗ Thánh Lan đang nghĩ cái gì, lạnh lùng nói: “Vảy bạc của bổn tôn có thể biến ra ngàn vạn loại áo bào khôi giáp.”

Đỗ Thánh Lan nhíu mày, vậy rốt cuộc là Cố Nhai Mộc có mặc y phục hay không?

Trước khi nghĩ ra kết quả, Cố Nhai Mộc nhắc đến chính sự: “Đến thành Phi Vân, nơi đó có một trạm dừng chân của Tuyệt Sát Điện.”

Sư tử Tuyết Hoa lại được phóng ra kéo xe, trên đường đi Cố Nhai Mộc nhắm mắt, không nói gì.

Trên đường đi trùng hợp gặp được tu sĩ độ kiếp, nghe âm thanh phía ngoài, Cố Nhai Mộc bỗng nhiên thì thào một câu: “Thiên Đạo.”

Không biết có phải vì bị trấn áp hơn một ngàn năm khiến tính tình y tốt hơn nhiều không, nếu ở ngàn năm trước, nếu biết Thiên Cơ đạo nhân cố ý lờ đi chuyện Thiên Đạo bị khuyết, y tuyệt đối sẽ không cho nó một con đường sống.

Đỗ Thánh Lan biết Cố Nhai Mộc đang ám chỉ cái gì, bèn hỏi: “Thật sự bị khuyết? Ngươi nói người đầu tiên phát hiện Thiên Đạo bị khuyết, hắn làm thế nào để truyền lại tin tức.”

Cố Nhai Mộc: “Tu sĩ độ kiếp kỳ có hy vọng phi thăng, ít nhiều gì cũng sẽ có cảm giác. Có thể khiến cho mấy gia tộc lớn chắc chắn như vậy, chứng tỏ cái lỗ hổng này đã khá lớn.”

Vết thương cũ trên người y chưa lành, thực lực không mạnh bằng lúc xưa, trên cơ bản không có khả năng phi thăng, đương nhiên không cảm nhận được loại thiếu sót này. Nhưng trước kia bị trấn áp trên Trảm Nguyệt Sơn, linh khí trong trời đất xem như là bình thường, lần này thoát khỏi phong ấn, Cố Nhai Mộc quả thật cảm thấy linh khí loãng đi không ít.

Đỗ Thánh Lan: “Ta mang theo không ít sách từ Đỗ gia, xem thử có thể tìm được tài liệu liên quan không.”

Cố Nhai Mộc thầm nói mang theo không ít sách cái gì, rõ ràng là dọn sạch tàng thư các của gia tộc.

Cố Nhai Mộc không vạch trần cách nói nho nhã ra vẻ của Đỗ Thánh Lan, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Xe thú bay nhanh trên con đường nhỏ, chạy bất kể ngày đêm. Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, cuối cùng trước khi lặp lại vòng tuần hoàn lần thứ ba, sư tử Tuyết Hoa giảm tốc độ, dừng ở bên ngoài thành Phi Vân.

Thành Phi Vân có thể xem như là một thành trì lớn, Tuyệt Sát Điện công khai xây dựng Tuyệt Sát Lâu phụ trách nhận đơn.

Đỗ Thánh Lan đeo mặt nạ bạc đi trên đường, nhìn cũng không có gì nổi bật. Các tu sĩ dịch dung đổi mặt, che giấu thân phận đều là chuyện hết sức bình thường.

“Tiểu ca mua đấu lạp mới nhất của bổn tiệm đi, có thể che giấu hơi thở.”

Chủ cửa hàng không bỏ qua cho bất kỳ khách hàng tiềm năng nào, đặc biệt là loại người vừa nhìn đã biết đang cố ý che giấu hành tung.

Nhìn thấy Đỗ Thánh Lan hoàn toàn không để ý đến mình, trái lại vào xem tiệm bánh ngọt ở phía đối diện, ông chủ thất vọng kéo ghế ngồi ngoài cửa, chờ vị khách hàng tiếp theo đi qua.

Cửa hàng bên cạnh cũng không có khách, hai người ngồi tụ lại nói chuyện phiếm: “Ta nghe người từ thành An Vũ đến nói rằng Đỗ gia muốn liên hôn với Bùi gia.”

Người bên cạnh không quá hứng thú, các đại gia tộc liên hôn là chuyện bình thường.

Ông chủ ‘hừ’ một cái rất to: “Ngươi đoán là liên hôn với ai?”

Người bên cạnh hỏi cho có: “Ai?”

“Đỗ Thánh Lan.”

Đỗ Thánh Lan đang đứng đối diện trả tiền mua bánh hạt dẻ, nghe vậy thì khựng lại.

Khoảng cách chưa đến một mét, ông chủ hàng bên cạnh còn buồn ngủ khàn khàn hỏi: “Chẳng phải Đỗ Thánh Lan đã chết rồi à?”

“Chết rồi, nhưng có người nói một vị cô nương của Bùi gia tìm tới cửa, tuyên bố rằng đã thương Đỗ Thánh Lan từ lâu, cho dù là cái bài vị nàng cũng lấy.”

Cuộc nói chuyện càng lúc càng thái quá.

Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc nhìn nhau, Cố Nhai Mộc không chút khách khí hỏi: “Nàng ta thích cha của ngươi hay là Đỗ Bắc Vọng?”

Đỗ Thánh Lan đang bỏ bánh ngọt vào miệng, suýt thì bị nghẹn: “Sao lại nói như vậy?”

Cố Nhai Mộc nhíu mày: “Mượn cơ hội tiếp cận.”

Đỗ Thánh Lan bật cười: “Ai biết Bùi gia đang có ý gì.”

Hắn đã sớm bị đuổi khỏi gia tộc, đúng là một màn kịch trăm chỗ sơ hở.

Chuyện ly kỳ lúc nào cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất truyền khắp đại giang nam bắc, chí ít chuyện này truyền rất nhanh khắp khu phía bắc.

Đỗ Thánh Lan lấy thân phận của một người chết, một lần nữa thành trung tâm nghị luận của mọi người. Hắn nghe được rất nhiều nghi vấn y hệt Cố Nhai Mộc, nói rằng nếu là tình yêu đích thực thì không nên chạy đến Đỗ gia xin liên hôn.

“Cô nương Bùi gia nói là nàng nhìn vật nhớ người, nhìn người Đỗ gia đều có hình bóng của Đỗ Thánh Lan.”

Âm thanh bàn tán công khai trong quán trà truyền ra, miêu tả sinh động như thật.

Mỗi lần Đỗ Thánh Lan đi ngang qua thì đều được mở mang tầm mắt.

Trong lúc nhất thời hắn không biết tại sao lại tạo ra màn kịch hoang đường này, cho dù là muốn thăm dò sống chết của mình thì cũng không cần thiết phải làm như vậy.

Trong khi Đỗ Thánh Lan nghĩ mãi không ra thì phát hiện chẳng biết từ khi nào hắn đã theo Cố Nhai Mộc đến bên ngoài một vườn thuốc.

Cố Nhai Mộc đeo mặt nạ, phụ trách dọn dẹp vườn thuốc là một ông lão lưng còng. Cố Nhai Mộc thong dong đào ra một cái lệnh bài, ông lão ở xa xa khom lưng hành lễ, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn sang Đỗ Thánh Lan đi ở phía sau.

Đỗ Thánh Lan đoán nơi này chính là trạm dừng chân của Tuyệt Sát Điện. Hắn rất cẩn thận, mãi cho đến khi đóng cửa lại mới yên tâm nhìn xung quanh.

Bên trái là giá sách dày đặc, sắp hàng chỉnh tề, bên phải thì lộn xộn hơn, đều là một vài tập tài liệu.

Đối với người tu hành cường đại mà nói, chỉ cần dùng thần thức đảo qua là có thể nhớ sơ lược nội dung của một quyển sách.

Cố Nhai Mộc tra cứu sách có liên quan đến Thiên Đạo, Đỗ Thánh Lan tìm một vị trí có ánh nắng chiếu vào, đồng thời xem tư liệu trong tàng thư các của Đỗ gia. Sau khi xem được một nửa, hắn nói: “Rất khó có thu hoạch.”

Đỗ Thanh Quang suy nghĩ lâu như vậy mới tìm được một cách để đạo thể trời sinh tu bổ trời, sao bọn họ có thể trong thời gian ngắn biết được nhiều tri thức hơn?

Cố Nhai Mộc lại cực kỳ kiên trì: “Sớm muộn gì cũng phải tra.”

Không thể phi thăng thì ý nghĩa tu hành sẽ mất đi một nửa.

Đỗ Thánh Lan nghe vậy tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Ghi chép có liên quan đến Thiên Đạo vô cùng lộn xộn, trong sách đề cập đến không ít, nhưng đều giải thích cặn kẽ ở góc độ ‘Đạo’, những phương diện còn lại đều không đề cập đến.

Đỗ Thánh Lan chú ý tới Cố Nhai Mộc chậm chạp không lật giấy nên tò mò nhìn sang.

“Thiên Đạo, ẩn chứa lý lẽ vạn vật, là pháp tắc thống trị chí cao vô thượng…”

Chỉ là một câu nói bình thường, hắn không hiểu vì sao Cố Nhai Mộc lại xem lâu như vậy.

Ngón tay thon dài khẽ đẩy một cái, sách được khép lại. Cố Nhai Mộc trầm ngâm: “Thiên Đạo quản lý vạn vật, chỉ vì linh khí loãng mà bị khuyết, vậy thì có phần yếu đuối rồi.”

Cố Nhai Mộc quay đầu lại, nói với Đỗ Thánh Lan ở đối diện: “Bây giờ phải làm rõ là vì Thiên Đạo yếu đuối mới dẫn đến linh khí loãng hay là ngược lại.”

“Có khác nhau à?”

Cố Nhai Mộc gật đầu.

Đỗ Thánh Lan hồi tưởng: “Lúc thú triều ta từng hỏi mục đồng, nó nói là vì tu sĩ phi thăng cần rất nhiều linh khí, lâu ngày dẫn đến Thiên Đạo bị khuyết.”

“Thú triều?” Đuôi mắt nhướn cao, Cố Nhai Mộc suy ngẫm.

Hai mắt Đỗ Thánh Lan sáng lên: “Nếu như có thể gặp lại mục đồng, có thể dùng hình thức giao dịch lấy được đáp án.”

“Giao dịch?”

Bây giờ không có gì cần giấu diếm, Đỗ Thánh Lan kể lại tình huống gặp mặt mục đồng. Lúc này đây hắn kể đều là thật, không trộn lẫn tin giả.

“Không biết phải làm sao mới tìm được…”

“Hay là đừng tìm.”

“Hả?”

Cố Nhai Mộc: “Nếu như ta là mục đồng, bây giờ ta chỉ muốn làm thịt ngươi.”

“???”



Thương Sơn Tuyết Cảnh.

Tuyết trắng ngần không phải bởi vì giao mùa mà thay đổi, tuyết trở thành sự tồn tại vĩnh hằng.

Không biết là từ trên trời bay tới hay là trên mặt đất thổi tới một vùng hoa tuyết nhỏ, rơi vào hai lòng bàn tay đang l*иg vào nhau. Mục đồng siết chặt nắm tay, nhảy từ trên lưng con bò già xuống, mặt đất xuất hiện thêm một hàng dấu chân.

Lông mi của hắn như bị phủ một lớp băng, bất đắc dĩ dụi mắt một cái.

Con bò già nói tiếng người: “Vất vả ngưng tụ cơ thể thành thực thể, chẳng phải là chịu khổ sao?”

Lúc mục đồng nói chuyện còn phun ra khí trắng, bây giờ hắn chỉ là một sợi linh hồn, lại cứ khăng khăng phí công phí sức tạm thời ngưng thực cơ thể, giả vờ mình là nhân loại.

“Ta đã sắp tiêu tán, không cần tính toán nhiều như vậy.”

Kéo dài hơi tàn đã lâu, cuối cùng cũng đến lúc được giải thoát.

Tin tức Đỗ Thánh Lan qua đời đã sớm truyền khắp nơi, mục đồng cũng nghe thấy, tin rằng không lâu sau đó đối phương sẽ thay thế thân phận của mình.

Mục đồng ngửa mặt lên trời, để mặc sương băng làm da mình bị thương.

“Cuối cùng…”

Hắn có thể nghênh đón cái chết chân chính.

Mục đồng im lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi xoay người xoa đầu con bò già: “Ông bạn già, cám ơn ngươi tiễn ta đoạn đường cuối cùng, ở đây cũng rất tốt.”

Nói xong mục đồng nhắm mắt lại, đón gió tuyết như phật tọa hóa thành mộc, yên lặng đợi linh hồn Đỗ Thánh Lan đến báo cáo. Con bò già đứng ở một bên, trong đôi mắt sáng tang thương cũng có một tia thương cảm.

Một ngày.

Hai ngày.

Đến ngày thứ bảy, Đỗ Thánh Lan không đến.

Tám ngày, chín ngày… Nửa tháng trôi qua, trên đỉnh núi tuyết vẫn chỉ có một người và một con bò.

Trong sự chờ đợi vô tận, mục đồng mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Hắn đi lạc hả?”

Con bò già: “…..”

Sau hai mươi ngày, mục đồng đứng lên, phủi tuyết trên y phục rách rưới, nóng nảy đi qua đi lại: “Sao còn chưa tới?”

Con bò già: “Người vẫn còn số mệnh, có thể chưa chết.”

“Không thể nào.” Mục đồng phủ định hoàn toàn: “Bên ngoài loan tin hồn đăng của Đỗ Thánh Lan đã tắt, ta cũng tự mình xác minh rồi.”

Con bò già: “Vậy thì chờ.”

Mục đồng nhìn cái trống, an tâm hơn một chút, có cái trống tay ở đây, bất luận linh hồn nào ký kết khế ước đều đừng mơ chạy trốn.

Chớp mắt một cái đã bảy ngày trôi qua.

Trong lúc mục đồng không ngừng nhớ lại ngày đó Đỗ Thánh Lan đồng ý làm giao dịch, càng nghĩ càng thấy có điều gì đó bất thường. Đối phương đáp ứng quá đơn giản, làm hắn bắt đầu hoài nghi có phải có vấn đề gì hay không.

Một tháng trôi qua, trong núi tuyết vô tận, xác định Đỗ Thánh Lan không đến, một tiếng gầm nhỏ tức giận truyền ra làm lở cả núi tuyết —

“Đỗ Thánh Lan! Đồ súc sinh!”