Chương 23: Diễm áp quần phương

“Hắt xì –“

Đỗ Thánh Lan liên tục nhảy mũi hai cái, xoa xoa mũi.

Cố Nhai Mộc quăng cho một ánh mắt cổ quái, tu sĩ bị cảm, đúng là kỳ cục.

“Có phải có người đang mắng ta không?” Đỗ Thánh Lan bắt đầu mê tín.

Cố Nhai Mộc không trả lời câu hỏi này.

Hai người mới rời khỏi trạm dừng chân của Tuyệt Sát Điện, Cố Nhai Mộc đề nghị đi dạo xung quanh.

Sau khi đi dạo một vòng, Đỗ Thánh Lan mới nhận ra con rồng này đang giải sầu. Hắn định nói bổ trời không phải chỉ làm một ngày là xong, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tâm trạng Cố Nhai Mộc không vui có thể không phải vì chuyện này.

Rảnh rỗi đi dạo hơn nửa ngày, buổi tối Đỗ Thánh Lan ngồi tu luyện dưới ánh trăng, sau khi minh tưởng thở ra mấy lần, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cố Nhai Mộc đang ngồi trên nóc nhà uống rượu.

Mấy ngày nay trùng hợp là ngày trăng tròn, đôi mắt hoa đào ẩn tình giả dối của Cố Nhai Mộc, giờ phút này dưới ánh trăng lại hiện ra vài phần cô độc không thể chạm đến.

Đỗ Thánh Lan bay lên mái hiên ngồi bên cạnh y, cái gì cũng dám nói: “Ngươi đang tiếc hận kế hoạch đoạt xá trôi theo dòng nước hả?”

Cố Nhai Mộc bình tĩnh nói: “Cũng ổn.”

Tĩnh tọa hồi lâu, Đỗ Thánh Lan nói thêm lần nữa: “Trong mắt của ta, đoạt xá còn xấu xa hơn gϊếŧ người, phóng hỏa. Từ xưa đến nay, ta chưa từng nghe nói có vị đại năng nào dựa vào đoạt xá phi thăng.”

Advertisement

Cố Nhai Mộc nhìn hắn một cái: “Ngươi đang giảng đạo cho ta?”

Tên này là hạt xá lợi chuyển thế à?

“Ngươi đang sống một cuộc đời đáng thương.” Cố Nhai Mộc như đang nói với chính mình, không chờ hắn trả lời, thản nhiên nói một câu.

Chỉ cần cảm nhận được một chút lòng tốt của người khác thì sẽ đền đáp gấp đôi.

Đỗ Thánh Lan vẫn bất động, lặng lẽ ngắm trăng. Cố Nhai Mộc biết mình chậm hiểu, nhưng so ra thì y mới là người nhớ rất lâu điểm tốt của người khác.

Bởi vì nhìn thấu chuyện này, Đỗ Thánh Lan mới dùng thái độ ‘rộng lượng’ đối xử với Cố Nhai Mộc.

“Thật ra cần gì phải đoạt xá? Ta sẽ nghĩ cách giúp thân thể ngươi khôi phục.”

Lời nói khoác mà không biết ngượng làm Cố Nhai Mộc bật cười: “Chuyển đan tu rồi hả?”

Đỗ Thánh Lan nghiêm túc nói: “Thiên Lôi Tôi Thể.”

“…..”

Đỗ Thánh Lan đứng dậy, nhìn xuống bóng đêm: “U Lan tôn giả có thể sáng tạo tâm pháp U Lan, vì sao ta không thể? Thiên lôi không chỉ mang đến hủy diệt mà còn có tân sinh, Thiên Lôi Tôi Thể của ta có thể đi theo con đường chữa trị.”

Hít một hơi gió mát ban đêm, Đỗ Thánh Lan quay đầu lại: “Thật ra là ngươi cho ta linh cảm.”

Cố Nhai Mộc giật giật khóe môi, không uống rượu nổi nữa: “Chuyện từ khi nào?”

Sao y không biết?

“Nhân Nghĩa Đường.” Đỗ Thánh Lan chậm rãi nói ra ba chữ: “Lúc trước ngươi nói muốn phát triển Tuyệt Sát Điện thành một nơi tuyệt vời để hành y cứu đời, ta cảm thấy rất đúng.”

“…..”

Sau đó, Đỗ Thánh Lan tâm sự cả đêm về suy nghĩ với môn công pháp này, Cố Nhai Mộc mấy lần muốn đứng dậy đi về đều bị hắn đè xuống.

Một khi y để lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn, Đỗ Thánh Lan sẽ nói bóng nói gió ‘ta chỉ muốn tốt cho ngươi’, ‘vì ngươi ta mới muốn tự tạo ra tâm pháp’, ‘tại sao ngươi lại không phối hợp’, v.v…

Đến khi mặt trời sắp mọc, Đỗ Thánh Lan mới chịu ngừng nói.

Cố Nhai Mộc lắc đầu, mang theo bầu rượu xoay người xuống nóc nhà.

Có một số thứ thiên phú không bù đắp được, ví dụ như từng trải, kiến thức… Dù Đỗ Thánh Lan có thiên phú cao, từng trải nhiều hơn nữa thì hắn vẫn là thanh niên khoảng hai mươi tuổi, không thể thông hiểu đạo lý, chân chính đúc kết được kinh nghiệm.

Cho nên Đỗ Thánh Lan nói chuyện sáng tạo công pháp, nghe rất là không đáng tin.

Nhưng thái độ nghé con không sợ cọp chính là thái độ bình thường trên thế gian này.

Suy nghĩ này như một đốm lửa bắn ra trong đầu Đỗ Thánh Lan, khoảng cách để nó hoàn toàn bùng cháy chỉ là vấn đề thời gian.

Đỗ Thánh Lan đang định thực hiện việc gần như không có khả năng thì một tin tức khác càng hoang đường hơn truyền đến: Đỗ gia cảm động với tấm lòng của cô nương nhà họ Bùi, vào ngày 15 tháng 7 này sẽ cử hành hôn lễ.

Thành Phi Vân và thành An Vũ cách nhau mấy triệu dặm nhưng tin tức lại được truyền đi rất nhanh.

“Ngày 15 tháng 7…” Lúc đó con cháu dòng chính – Đỗ Thánh Lan đang mua một ít sách về đan tu, chỉ nghe thấy thảo luận khí thế.

“Chọn ngày tốt thật.”

Cố Nhai Mộc: “Thu dọn đi, chúng ta cũng đi xem thử.”

Đỗ Thánh Lan ngước mắt nhìn y.

Cố Nhai Mộc: “Tốt xấu gì đây cũng là lần kết hôn đầu tiên của ngươi, dù sao cũng phải đi lướt qua một cái.”

Đỗ Thánh Lan nhướn mày: “Nghiêm túc?”

Cố Nhai Mộc nói: “Đỗ gia đồng ý liên hôn, nguyên nhân rất lớn chính là học cung Thiên Thánh.”

Học cung Thiên Thánh chính là học phủ hạng nhất ở đại lục Cửu Xuyên, được gọi là thánh địa tu hành đứng đầu hiện nay. Trảm Nguyệt Sơn cũng là thánh địa tu hành, hàng năm có vô số tu sĩ dù mài mòn cả đầu cũng muốn vào. Nhưng học cung Thiên Thánh là nơi bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Học cung Thiên Thánh chỉ chọn thiên tài đứng đầu hiện nay, nó không hạn chế nghiêm ngặt về mặt tuổi tác, chỉ cần vô địch cùng cảnh giới và còn tiềm lực phát triển thì có thể vào học cung.

Thậm chí có đại thừa kỳ của gia tộc ước gì có thể dùng hết tài nguyên để đổi lấy một vị trí vào học cung.

Chuyện có liên quan đến học cung Thiên Thánh, Đỗ Thánh Lan đương nhiên từng nghe qua. Thời niên thiếu, hắn cũng từng muốn vào nơi đó, chỉ là sau này trời xui đất khiến bái sư Trảm Nguyệt Sơn.

“Căn cứ theo tin tức thu thập được của Tuyệt Sát Điện, trong tay Bùi gia có hai danh ngạch vào học cung.

Đỗ Thánh Lan vô cùng kinh ngạc: “Lẽ nào bọn họ chịu lấy ra một cái?”

Cố Nhai Mộc gật đầu.

Tuy danh ngạch của học cung Thiên Thánh quý giá không gì sánh được, nhưng dù sao cũng có vài trường hợp hối lộ, chỉ cần tài trợ một lượng lớn tài nguyên, học cung sẽ bằng lòng cho một, hai cái danh ngạch.

“Vừa cho tức phụ vừa cho danh ngạch…”

Đỗ Thánh Lan không cho rằng Bùi gia bị điên, giao dịch giữa đại gia tộc có một phe kiếm chác khá nhiều, nhưng bên kia tuyệt đối sẽ không lỗ vốn.

Tạm thời không nói đến Bùi gia muốn lấy được cái gì, danh ngạch của học cung Thiên Thánh có lẽ sẽ rơi vào tay Đỗ Bắc Vọng.

Hắn rũ mi: “Cơm mềm của ‘người chết’, Đỗ Bắc Vọng ăn mà không thấy ngại.”

Cố Nhai Mộc cũng mỉm cười nói: “Cuối tháng bảy này học cung Thiên Thánh sẽ tiến hành tuyển thẳng.”

Trong mắt Đỗ Thánh Lan quả nhiên hơi dao động, bao năm qua học cung Thiên Thánh sát hạch đều chia thành quận chọn, châu chọn… Trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, người nổi bật nhất mới có tư cách tranh đoạt danh ngạch cuối cùng.

Tuyển thẳng thì khác, sát hạch cho toàn bộ tu sĩ, thống nhất tiến hành trong học cung Thiên Thánh. Tuyển thẳng có thể mấy chục năm mới tổ chức một lần, cũng có thể là trăm năm thậm chí là ngàn năm, chủ yếu phải xem thần niệm của tiền bối trong Tháp Lâu của học cung Thiên Thánh khi nào thì tiêu tán.

Học cung Thiên Thánh có một quy củ bảo thủ, vào học cung thì nhất định phải để lại truyền thừa.

Cho nên trước khi chết, nhóm đại năng đều sẽ để lại một tia thần niệm, tìm kiếm người thừa kế. Nếu như chậm chạp không tìm được, thần niệm sắp tiêu tán thì học cung Thiên Thánh sẽ tiến thành tuyển thẳng, chỉ cần được thần niệm của đại năng giả lúc còn sống nhìn trúng sẽ được đặc cách vào học cung.

Nhiều năm trôi qua, lý do học cung Thiên Thánh có thể vượt xa thế nhân cũng là nhờ những thần niệm này. Một khi học phủ bị công kích, toàn bộ thần niệm nổ tung, cho dù là gia chủ của tứ đại gia tộc liên thủ cũng rất khó chạy thoát.

“Lần này là thần niệm của vị đại năng nào sắp tiêu tán?”

Lúc Đỗ Thánh Lan hỏi cũng không hy vọng nhận được đáp án, dù sao đây cũng là tuyệt mật, nhưng hắn đã đánh giá thấp năng lực thu thập tình báo của Tuyệt Sát Điện.

“Không phải thần niệm, là Hàn Nguyệt tôn giả.”

Mấy ngàn năm trước, Hàn Nguyệt tôn giả lên tiền tuyến chiến đấu tà ma, biết mình lành ít dữ nhiều, trước đó đã để lại một phân thân. Hàn Nguyệt tôn giả đi chuyến này, quả nhiên không trở về.

Hàn Nguyệt tôn giả có một tuyệt học là Nhất Khí Hóa Tam Thanh tương tự Đạo Gia, bình thường thì chủ chết rồi, phân thân cũng sẽ chết theo, ví dụ như điện chủ Tuyệt Sát Điện. Nhưng Hàn Nguyệt tôn giả bỏ mình, phân thân lại có thể sống sót.

Chỉ là công pháp này cũng có chỗ thiếu sót, phân thân không thể nâng cao tu vi, chỉ có thể lặng lẽ chờ đến khi đại nạn buông xuống.

“Dù vậy cũng tương đương nghịch thiên rồi.” Ngay cả Cố Nhai Mộc cũng thừa nhận môn công pháp này tuyệt diệu.

Đỗ Thánh Lan: “Nếu như ta có thể tu hành thì chính là tia sét có ba mạng.”

“Luôn nghĩ đến đường rút lui sẽ dễ làm hỏng nhuệ khí.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu, tỏ vẻ biết chừng mực.

Hai người không dừng chân ở thành Phi Vân quá lâu, đi suốt đêm đến thành An Vũ. Muốn đến học cung Thiên Thánh phải ngồi tàu bay, vượt qua vùng biển Vô Tận. Học cung Thiên Thánh được xây dựng giữa không trung, được gọi là Vân Trung Thành. Khu phía Bắc bán rất ít tàu bay, mà nhìn cả khu nam chỉ có thành An Vũ mới có thể đi thuê tàu bay dễ dàng.

Trên đường đi bọn họ đều nhìn thấy có tu sĩ chạy về khu nam, ban đầu chỉ có mấy người, sau khi tin tức học cung Thiên Thánh tuyển thẳng được truyền ra, dần dần nhiều người đổ xô hơn.

Cửa thành An Vũ đổi thành trọng vệ canh gác, bây giờ vào thành đều phải giao nộp linh thạch.

Vì không muốn khiến người khác chú ý, hai người kiên nhẫn xếp hàng, cuối cùng trước khi mặt trời lặn đóng cửa thành, thuận lợi trở thành lớp người cuối cùng vào thành.

Khắp phố đèn sáng trưng, thành An Vũ vốn phồn hoa, hai ngày nay lại càng vô cùng náo nhiệt.

Sự náo nhiệt này không giống thành trấn bình thường, người tới thành An Vũ đều là võ giả thích đánh lôi đài tỉ thí, sòng bạc cũng sắp xếp không ít lôi đài.

“Nhường đường.”

Sau một tiếng thét to, người đi trên phố đều rối rít nhường đường, Đỗ Thánh Lan nhận ra đây là xe thú của Đỗ gia. Tê giác Kim Giác uy phong đang kéo trên trăm cái rương, dù cho bên ngoài dán bùa chú nhưng hơi thở của linh khí cấp cao trong rương vẫn để lộ một ít.

“Đây đã là lần thứ năm trong ngày hôm nay rồi!”

“Gần đây Đỗ gia mua rất nhiều pháp bảo chuẩn bị làm sính lễ, nghe nói còn có một lượng lớn chưa tới nữa.”

“Chỉ cần cho ta một rương, à không, chỉ vài món, đừng nói là người chết, cho dù là đầu heo ta cũng lấy.”

Người nói chuyện cuối cùng là một hán tử thô kệch, có thể thấy lợi ích đánh động lòng người.

Đỗ Thánh Lan đứng trong đám đông cảm thấy rất nực cười, không ngờ đến khi hắn ‘chết’ rồi mới hưởng thụ được một chút vinh quang gia tộc.

Cố Nhai Mộc nói đầy ẩn ý: “Hôm nay là ngày 14 tháng 7, còn một ngày nữa.”

Ngày mai chính là ngày Đỗ gia cử hành hôn lễ cho Đỗ Thánh Lan và vị cô nương của Bùi gia tìm đến tận nhà kia. Ngày 15 tháng 7, dân gian hay nói ngày này mở cửa quỷ, Đỗ Thánh Lan cảm thấy cực kỳ chuẩn xác, chẳng phải là quần ma loạn vũ?

“Đi tìm tàu bay trước.” Đỗ Thánh Lan nhìn xe thú đi xa, nheo mắt một cái: “Ngày mai lại đến góp vui.”

Muốn tìm tàu bay chất lượng phải đến thương hội Hắc Thủy, Cố Nhai Mộc để Đỗ Thánh Lan ở khách sạn chờ, y dùng thân phận điện chủ Tuyệt Sát Điện đi gặp người phụ trách thương hội Hắc Thủy.

Ngoài cửa sổ khách sạn là một con sông, xuyên qua con sông có thể nhìn lướt qua mái hiên san sát nhau, nhìn thấy trên phố người đến người đi.

Cả một đêm, bất luận lúc nào Đỗ Thánh Lan đang tu luyện đột nhiên mở mắt ra thì đều có thể nhìn thấy xe thú chở nhiều bảo bối nối liền không dứt, đi về phía Đỗ gia.

Sự náo nhiệt này luôn duy trì đến khi mặt trời lặn.

Hôn lễ được tổ chức vào giờ Dậu.

Bởi vì là người sống gả cho người chết, Đỗ gia không mời quá nhiều khách quý, hôm nay người Bùi gia mới đến thành An Vũ. Bởi vì Đỗ Thánh Lan ‘đã chết’, Đỗ gia để Đỗ Bắc Vọng thay thế đón dâu.

Cùng xe ngựa Bùi gia tiến vào còn có của hồi môn nhiều như nước chảy.

Đỗ Bắc Vọng cưỡi thần mã Kim Tiêu, mặc xiêm y đỏ đen càng làm nổi bật sự tuấn lãng, cao lớn của hắn.

Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện cánh môi Đỗ Bắc Vọng trắng bệch, sắc mặt cũng không được tốt lắm, hiển nhiên hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục từ lần bị sét đánh ở cấm địa U Lan.

“Muốn xem nhan sắc của tân nương tử không, ta giúp ngươi.”

Cố Nhai Mộc cười trêu tức, cử động ngón tay, một cơn gió lạ thổi đến, rèm kiệu bị thổi bay. Tân nương tử của gia tộc tu chân không đội khăn trùm đầu, xuyên qua rèm kiệu bị mở phân nửa, một dung nhan tuyệt thế bại lộ trước mặt mọi người.

Bùi gia tất nhiên có người hộ tống, thậm chí từ lúc gió thổi đến đã có thể ngăn cản nhưng đối phương muốn tìm được cơn gió này xuất phát từ đâu nên không can thiệp kịp thời.

Tiện nội trong kiệu cũng như thế, sau khi phát hiện không có ai ám sát, nàng ta dường như rất tiếc nuối. Đôi môi đỏ khe khẽ thở dài, vung tay áo lên, rèm lại hạ xuống.

Cỗ kiệu đã đi xa, người hai bên đường mới lấy lại tinh thần.

“Thiên tiên hạ phàm!”

“Cứ tưởng là đồ xấu xí lợi dụng người chết bám lấy Đỗ gia, không ngờ…”

Đỗ Thánh Lan thì không cảm thấy kinh diễm lắm. Từ bé đến lớn, hắn đã gặp quá nhiều người đẹp, rất khó có cảm giác rung động. Thậm chí người đẹp hơn hắn hoặc Cố Nhai Mộc cũng rất ít.

Lúc nãy Đỗ Thánh Lan lén dùng lưu ảnh thạch quay lại nhan sắc của nữ tử kia, dự định trở về sẽ hỏi thăm Bùi Huỳnh, có thể có thu hoạch ngoài ý muốn cũng nên.

Tại nơi Đỗ Thánh Lan không thể nhìn thấy, cỗ kiệu đã đến cửa Đỗ gia.

Đỗ Bắc Vọng không biết lý do của mối hôn sự này. Trên thực tế, hắn không muốn thay thế Đỗ Thánh Lan đón dâu, chỉ là không dám làm trái ý của Đỗ Thanh Quang.

Cho dù không muốn cũng phải làm hết quy trình.

“Đệ muội.” Hắn đi tới bên cạnh cỗ kiệu, hơi cúi người.

Nữ tử vén rèm bước ra, da trắng như tuyết, đẹp không gì sánh được. Xung quanh đều là tiếng hít hà, Đỗ Bắc Vọng cũng hơi căng thẳng, nhưng rất nhanh sau đó đột nhiên biến sắc.

Nữ tử đang ôm một cái bài vị trong lòng, tên Đỗ Thánh Lan được khắc bên trên cực kỳ chói mắt.

“Đừng để trễ giờ lành.” Nàng mỉm cười: “Đi bái đường thôi!”

Vừa dứt lời, nàng đứng cách xa Đỗ Bắc Vọng nửa bả vai, ôm bài vị vào nhà.



Đêm dài đằng đẵng, hai người đi xem lôi đài. Đến khi trời sắp sáng, một khí áp mạnh mẽ bao trùm cả thành An Vũ.

Người đến có thực lực đại thừa kỳ, gã cũng không có ý định che giấu. Sau một lúc lâu, người này đột nhiên thu lại hơi thở, ôm quyền hướng về một phía xa xa.

Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn lên thấy Đỗ Thanh Quang.

Có vết xe đổ lần trước tâm trạng bất ổn bị Trúc Mặc phát hiện nên lần này hắn không tỏ ra có gì khác thường.

Đôi bên cách không trao đổi vài câu, không bao lâu sau giọng nói khàn khàn của Đỗ Thanh Quang vang khắp thành: “Học cung Thiên Thánh tiến hành tuyển thẳng, người muốn tham gia mau đến quảng trường Nham Thạch.”

Vô số người lập tức chạy về phía quảng trường.

Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc cũng đi theo.

Quảng trường Nham Thạch thường được dùng để tổ chức một số hoạt động quy mô lớn, diện tích rất rộng. Mà giờ phút này quảng trường toàn người là người, đông đến mức con ruồi cũng chen không lọt.

Tuy là tuyển thẳng nhưng cũng không phải không có bậc cửa, nếu không ngàn vạn người hội tụ ở học cung sẽ là tai họa ngầm. Học cung Thiên Thánh sẽ phái Tiếp Dẫn Sứ ra trước, đào thải một nhóm người.

Sau khi hiện thân, Tiếp Dẫn Sứ không nói nhiều lời, chỉ phun ra ba chữ: “Đứng ngay ngắn.”

Trong nháy mắt sau khi hắn nói xong, áp lực kinh hoàng như dời núi lấp biển đè xuống mọi người, uy áp gần như chỉ lướt qua một tích tắc, số người trong sân chỉ còn chưa đến một trăm.

Tiếp Dẫn Sứ vung tay lên, người ngã xuống bay ra khỏi quảng trường.

Cảnh giới của Đỗ Thánh Lan có hơi bất lợi, trong nháy mắt trên vai như bị đè nặng ngàn cân, cuối cùng vẫn chống đỡ được.

Trên quảng trường, từng nhóm người gục xuống, cuối cùng chỉ còn lại chưa đến một trăm người. Sau đó gần một trăm tia sáng bay về phía các tu sĩ còn đứng trong quảng trường, Đỗ Thánh Lan vô thức đưa tay lên nắm lấy, là một cái ngọc bài.

“Trong vòng năm ngày, ai chưa đến được học cung hoặc là không có ngọc bài đều được xem như bỏ quyền.”

Chỉ cho năm ngày cũng là một sự thử thách. Tiếp Dẫn Sứ còn phải đến nơi khác, để lại một câu rồi phi thân rời đi.

Thời gian gấp gáp, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc xuất phát trước.

Tàu bay có thể bay trên trời, lặn xuống nước, chỉ là điều khiển khá phiền phức, nhưng có Cố Nhai Mộc ở đây, Đỗ Thánh Lan vô cùng an tâm.

Trên đường đi xa xôi, hắn bắt đầu nghiên cứu pháp thuật Thiên Lôi Tôi Thể.

Khi bay đến đồng hoang thì một con tàu bay khác từ phía sau đuổi kịp họ. Lúc hai con tàu lướt qua nhau, Đỗ Thánh Lan nhìn qua cửa sổ thấy con tàu kia tốc độ vượt xa bọn họ.

Chỉ nhìn vật liệu cũng biết đây không phải vật thường, ngay cả cửa sổ cũng là vật liệu hiếm có.

Tàu bay ở đối diện cũng chú ý tới con tàu này, phát hiện chỉ là một chiếc tàu phổ thông, người bên trong tàu cũng tản ra hơi thở bình thường, rất nhanh mất hứng thú nhìn sang chỗ khác.

Trong con tàu xa hoa có một nữ tử đang ngồi nghiêng, dựa vào cửa sổ.

Tư thế này vô cùng hấp dẫn, Đỗ Bắc Vọng cũng từng cho rằng nữ tử này đang cố gắng quyến rũ mình.

Nhưng mà nữ tử luôn ôm bài vị không rời tay, giống như đang dùng hành động thực tế chứng minh mình hoàn toàn không có ý gì.



“Là Đỗ Bắc Vọng.”

Khi tàu bay đối diện vượt mặt hẳn, Đỗ Thánh Lan mới nói: “Đỗ gia thật sự đưa danh ngạch cho hắn.”

Cố Nhai Mộc khinh thường: “Đạo tâm của hắn đã bị hủy.”

Tư chất của Đỗ Bắc Vọng không tệ, cho dù hắn không phải là thiên tài nổi bật nhất trong ngàn năm qua nhưng cũng có thể xếp vào mấy hạng đầu. Nếu như hắn đủ tự tin sẽ từ chối danh ngạch này, tự mình đi thi.

Đỗ Thánh Lan trái lại không chế nhạo Đỗ Bắc Vọng: “Dù sao cũng là học cung Thiên Thánh, nếu trong quá trình sát hạch xảy ra chuyện bất trắc, chẳng phải sẽ uổng phí một cơ hội tốt sao.”

Mỗi lần sát hạch đều sẽ có một hoặc hai con hắc mã.

Cố Nhai Mộc: “Nếu là ngươi, ngươi sẽ đi thi.”

Giọng điệu của y vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói một sự thật mà ai cũng biết.

Đối với câu nói này, Đỗ Thánh Lan không phủ nhận.

Tàu bay danh bất hư truyền, sau khi tăng tốc, chưa đến ba ngày đã đến nơi.

Đỗ Thánh Lan đi tới đầu thuyền, lần đầu tiên nhìn thấy nơi được gọi là Vân Trung Thành.

Xa xa có một hòn đảo không nhìn thấy bờ treo lơ lửng trên bầu trời, trên đảo có mấy trăm ngàn ngọn núi liền kề nhau, có một số đã bị tôn giả xây dựng thành động phủ. Linh khí nơi này không yếu hơn tứ đại gia tộc, ở trung tâm có một phủ đệ. Những cột đá dựng đứng gần như xuyên qua bầu trời và những đám mây, trong đó hai chữ ‘Thiên Thánh’ khí thế bàng bạc khiến người khác nhìn phải đứng thẳng lưng, nghiêm trang kính nể.

Trước khi bọn họ đến đã có mấy chiếc tàu bay đến trước.

Đỗ Thánh Lan thu hồi tàu bay, đổi thành ngự không mà đi. Đi tới nơi này cần cực kỳ cẩn thận, hắn và Cố Nhai Mộc không chỉ dịch dung mà còn đeo mặt nạ mới, bởi vì đã hóa lôi nên bây giờ nhìn kỹ thì con ngươi của hắn đã chuyển màu xanh lam nhạt, trái lại càng giống huyết mạch đặc biệt của một bộ lạc nào đó.

Bên ngoài đảo có thiên kiêu tuyệt thế ngẩng đầu nhìn học phủ ở xa xa, Đỗ Bắc Vọng và cô nương Bùi gia cũng là một trong số đó.

Một tòa học cung lơ lửng giữa không trung cần rất nhiều pháp khí và trận pháp đồng thời vận hành. Người ta hay nói Bùi gia giàu có nhất nhưng một hòn đảo giữa không trung có giá trị còn cao hơn mấy cái Bùi gia cộng lại.

Bên ngoài đảo có bảng đứng, thể hiện rõ thời gian lên đảo.

Các tàu bay lần lượt đến, người đi xuống là huyết mạch người Man cao vài thước, có cả nửa người nửa yêu không cởi mai rùa… Học cung Thiên Thánh tuyển học sinh đều không theo một khuôn mẫu nhất định.

Ở trong học cung, các tộc các phái đều có lợi ích đoàn thể, kiềm chế lẫn nhau.

Không bao lâu sau, tu sĩ đứng bên ngoài đảo đã vượt xa lúc tuyển chọn ở thành An Vũ đứng tập hợp ở quảng trường Nham Thạch. Trong đó không ít người không có ngọc bài đến để cướp đoạt tư cách lên đảo. Người ngã xuống khá nhiều, cũng có người may mắn thành công.

Khi mặt trời dần lên cao, bầu trời tỏa nắng rực rỡ thì một lão giả mặc áo bào trắng xuất hiện: “Người có ngọc bài, xếp hàng lần lượt lên đảo.”

Lão vung phất trần, tu sĩ vẫn đang đánh nhau tự động bị tách ra.

Đỗ Thánh Lan đến sớm, xếp hàng ở vị trí đầu tiên, khi hắn đưa ngọc bài thì lão giả khẽ ồ một cái. Lão không nhìn thấu thể chất của Đỗ Thánh Lan, bình thường là người hay yêu, lão liếc một cái là có thể nhìn ra.

Nhưng lão giả cũng không hỏi nhiều, trên đời có rất nhiều người có huyết mạch và thể chất đặc biệt, như chính lão có năng lực đồng thuật trời sinh.

Đến phiên Cố Nhai Mộc, lão cũng không nhìn thấu. Lão nhìn không thấu là vì chênh lệch tu vi.

Đỗ Thánh Lan bước một bước lên đảo thì cảm thấy bị bình phong vô hình cản trở, phải vận chuyển chân khí mới vào được.

Phía sau còn có một vài người dù làm như thế nào cũng không vào được, Đỗ Thánh Lan lập tức hiểu ra lên đảo cũng là một bài sát hạch. Sau khi vào chờ một lúc, lão giả xem xét từng cái ngọc bài, đưa bọn họ đến Tháp Lâu.

Dọc đường đi, Đỗ Thánh Lan thấy không ít người tu vi cao siêu độc lai độc vãng. Phương pháp đào tạo của học cung Thiên Thánh khắc nghiệt tàn bạo, không thích dạy dỗ trẻ con. Chủ yếu dựa vào điểm số đổi lấy công pháp, đan dược, học cung sẽ mời đại năng giảng đạo theo định kỳ.

Sự khắc nghiệt này cũng lan đến lần tuyển thẳng năm nay.

Hơn vạn người bị đưa đến Tháp Lâu, trực tiếp tiến hành sát hạch người thừa kế.

Tháp Lâu ở trong học cung, gần như chiếm một phần ba diện tích của học cung.

Từ dưới nhìn lên không thấy đỉnh tháp, Đỗ Thánh Lan đoán có lẽ cao khoảng mấy trăm tầng.

“Người nhận được truyền thừa của Hàn Nguyệt tôn giả sẽ là học viên nòng cốt của học cung ta. Nếu được truyền thừa của những tôn giả khác sẽ là học viên nội môn.”

Gió mát thoang thoảng một mùi thơm dịu, một số người vốn tập trung nghe lão giả nói chuyện lại lơ đãng nhìn sang nơi khác. Ngoại trừ nhan sắc, nữ tử luôn mang theo bên mình một cái bài vị rất thu hút sự chú ý của người khác.

Nàng và Đỗ Bắc Vọng, vốn đã được quyết định nội bộ là học viên của học cung nên áp lực không lớn như những người khác.

Đỗ Thánh Lan rất chắc chắn mình chưa từng gặp vị cô nương Bùi gia này, hắn đang nghĩ sau khi kết thúc sát hạch có nên bắt người về thẩm vấn không.

“Ngươi thẩm vấn, ta hủy thi diệt tích.”

Cố Nhai Mộc truyền âm, Đỗ Thánh Lan ngắt ấn đường: “Cũng không cần phải làm vậy.”

Chuyện quan trọng bây giờ là lấy được truyền thừa.

Lão giả áo trắng nhìn một lượt các tu sĩ, âm thanh hùng hậu khiến lòng người run rẩy.

“Vào Tháp Lâu, sống chết tự chịu, bây giờ rời đi còn kịp.”

Trong mắt mọi người hừng hực ý chí chiến đấu.

Lão giả lạnh nhạt nói: “Đệ tử nòng cốt của học cung Thiên Thánh có tổng cộng ba trăm người. Trải qua mười năm, bảy người tích đủ điểm vào Tháp Lâu, trong đó chỉ có năm người chọn đi vào, còn sống bốn người.”

Đệ tử nòng cốt là một sức mạnh cường đại của học cung Thiên Thánh, cũng là tồn tại mạnh nhất trong các học viên. Bọn họ không thể đảm bảo an toàn rời khỏi Tháp Lâu, huống chi là các tu sĩ chưa trải qua sàng lọc nghiêm ngặt.

Một lời vừa nói ra, quả nhiên có người bắt đầu lặng lẽ rút lui.

Đỗ Bắc Vọng liếc nhìn ‘đệ muội’ của hắn, đối phương vẫn duy trì đôi mắt cười, không chút sợ hãi. Trong lòng Đỗ Bắc Vọng hơi phiền muộn, vốn tưởng rằng Đỗ Thánh Lan vừa chết, chức gia chủ tương lai đã nằm trong bàn tay, bây giờ cái vũng nước này càng ngày càng đυ.c.

Đỗ Thánh Lan thì khác, từ đầu đến cuối hắn luôn tập trung nhìn Tháp Lâu, trong lúc đó Cố Nhai Mộc huơ huơ tay với hắn, ý muốn nói không thể đứng bên ngoài tháp nhìn thấy khung cảnh bên trong.

Đỗ Thánh Lan thở phào nhẹ nhõm, hắn sẽ không bị nhìn trộm, lúc ra ngoài có thể thi triển nhiều thủ đoạn.

Trong vạn người có tổng cộng hơn 50 người lựa chọn từ bỏ, lão giả áo trắng thấy không có ai rút lui nữa mới mời mấy vị đại thừa hậu kỳ liên thủ mở Tháp Lâu.

Một đám tu sĩ ùn ùn chạy vào bên trong, cùng lúc đó, một giọng nói uy nghiêm vang lên:

“Trong Tháp Lâu, tu vi của chư vị sẽ bị áp chế ở nguyên anh kỳ.”

Bên trong giống như một thế giới, chỉ là bầu trời rất thấp, âm trầm, dường như một khắc sau bão tố sẽ đến. Các tu sĩ cho rằng phải đi lên từng tầng một đều sửng sốt.

Cỏ dại trước mặt bọn họ cao đến đầu gối, mặt lá hình răng cưa rất sắc, muốn bước thêm một bước nhất định phải đi qua địa bàn sinh trưởng của đám cỏ dại láo xược này.

Một cơn gió thổi qua.

Bãi cỏ lắc lư gợn sóng như có vô số mãng xà ẩn thân đi lại bên trong.

Có tu sĩ lựa chọn ngự không nhưng lại bị trọng lực gấp trăm lần kéo xuống. Không bao lâu sau, nơi này xuất hiện tên xui xẻo đầu tiên, không ai biết hắn đã gặp chuyện gì. Bọn họ chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó làn da toàn thân đối phương loang lổ bùn đất, vỡ ra rồi hòa tan vào bùn đất dưới chân.

Mọi người nhìn cảnh này sởn cả tóc gáy, người xung quanh ồn ào dừng bước, trong lúc nhất thời tới không được mà lui cũng không xong.

Lúc này chỉ có một người vẫn đang bình tĩnh chậm rãi đi về phía trước.

Có người nhận ra hắn: “Là Giới Si, đệ tử thân truyền của hòa thượng Ngũ Uẩn.”

Thế lực khác có thể bái sư học cung Thiên Thánh, nhưng đệ tử thân truyền của đại năng thường thì không. Hòa thượng Giới Si đến nơi này, hiển nhiên là chùa Kim Thiền gợi ý.

Xung quanh Giới Si phủ một lớp kim quang, khí đen rỉ ra từ bùn đất không thể tới gần hắn.

Đỗ Thánh Lan nháy mắt với Cố Nhai Mộc: “Đi, đi cọ phật quang.”

Bây giờ nhiều người, bọn họ ít ra tay là tốt nhất.

Khoảng cách đôi bên không xa, dựa vào kết giới của Cố Nhai Mộc, Đỗ Thánh Lan thuận lợi đi đến phía sau Giới Si.

Phật quang khai đạo, Đỗ Thánh Lan thuận lợi đi về phía trước.

“Vô sỉ!”

“Tên này da mặt dày cỡ nào.”

Tiếng công kích như gió thoảng qua tai, Đỗ Thánh Lan hồn nhiên không thèm để ý.

Đỗ Bắc Vọng đứng bên cạnh tỏ ra khinh thường, lúc bay qua vùng biển Vô Tận thì tàu bay của người này đi theo phía sau cọ đường bay, không ngờ bây giờ vẫn là cái đức hạnh này.

Sau khi vị tu sĩ thứ hai vỡ vụn thành bùn, không ai cười nhạo Đỗ Thánh Lan nữa, trái lại đổ xô tới gần hòa thượng Giới Si. Đáng tiếc, phật quang như chỉ chiếu sáng cho Đỗ Thánh Lan, ngay cả Cố Nhai Mộc cũng không dính được một chút nào, các tu sĩ xung quanh bị khí đen quấn thân nên chết thì đều chết.

Cuối cùng có người không nhịn được hỏi: “Hòa thượng, có phải ngươi thiên vị không?”

Mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, không giúp đỡ nhau là chuyện rất bình thường, nhưng có một trường hợp ngoại lệ là như thế nào?

Giọng nói của hòa thượng Giới Si cũng giống như con người của hắn: “Không phải bần tăng cố ý thiên vị, là kim quang xem vị thí chủ này là đồng loại.”

Xung quanh đồng loạt im lặng.

Rõ ràng là con người, làm sao có thể là đồng loại với kim quang? Nếu người nói không phải là hòa thượng, bọn họ đã sớm chất vấn giễu cợt rồi.

Hòa thượng Giới Si dừng bước, quay đầu lại nhìn Đỗ Thánh Lan, chắp hai tay: “Xin hỏi thí chủ tu loại tâm pháp độ hóa nào đó đúng không?”

Đỗ Thánh Lan đáp như đinh đóng cột: “Ừ.”

Chỉ là độ hóa của hắn là độ hóa trên trời, dùng sấm sét khiến người ta sáng chói lòa. Nếu như mục tiêu không chống đỡ được, có lẽ sẽ tèo luôn.

Cố Nhai Mộc ở bên cạnh giật giật khóe mắt, lúc trước có lẽ Đỗ Thánh Lan chỉ định mặt dày cọ được đoạn nào hay đoạn nấy, ai ngờ lại mèo mù vớ được cá rán.

“Độ hóa…”

Y lắc đầu, buồn cười nhưng lại không thể phản bác.

Khí đen rỉ ra từ dưới đất khá giống khí đen ban đầu thành chủ thành Tự Do dùng để đối phó Cố Nhai Mộc, là một loại ma vật kèm theo độc tố. Có lẽ trong Tháp Lâu không chỉ có truyền thừa mà còn phong ấn không ít quái vật.

Dựa vào kim quang của hòa thượng Giới Si, Đỗ Thánh Lan dễ dàng đi bộ trong đám cỏ dại.

Đỗ Bắc Vọng ở bên cạnh trở thành đối lập rất rõ ràng, ngân thương của đối phương đi đến đâu, khí đen tan đến đó, vô cùng dũng mãnh.

Trong lúc Đỗ Bắc Vọng đang đại chiến bốn phương thì Đỗ Thánh Lan lấy bánh hạt dẻ trong nhẫn trữ vật ra, vừa ăn vừa nhìn sang nói: “Đạo hữu, ngươi chảy mồ hôi.”

Tự nhiên cảm nhận được sự châm chọc, Đỗ Bắc Vọng siết chặt ngân thương trong tay, mắt lóe lên sát khí.

Đỗ Thánh Lan ăn bánh rất thoải mái, không quên nói với Cố Nhai Mộc: “Ta mới lên kim đan, tu vi không bị áp chế, ta lời rồi.”

Cái giọng nói gợi đòn này, Cố Nhai Mộc không bè thêm nhưng khẽ gật đầu một cái, xem như là đồng ý.

Cuối cùng cũng vượt qua đám cỏ dại phiền não này, Đỗ Thánh Lan dùng chân khí đánh tan bùn trên giày, làm một tư thế a di đà phật với hòa thượng Giới Si: “Đa tạ đại sư.”

Hòa thượng Giới Si cũng không để ý, cho rằng đây chỉ là việc nhỏ: “Nếu thí chủ cũng tu tâm pháp độ hóa thì đây chính là duyên phận.”

Đỗ Thánh Lan cúi đầu càng thêm thành kính: “Đại sư yên tâm, sau nà ta nhất định sẽ chăm chỉ độ người.”

Phía trước là ngã ba, con đường thứ nhất đầy hương hoa, con đường thứ hai chỉ có một cái xích sắt, phía dưới là vực sâu thăm thẳm, con đường thứ ba nhìn bình thường, không có gì đặc biệt.

Đây không phải là cạm bẫy, trên hòn đá to bên cạnh có khắc hai chữ ‘đạo tâm’.

Có thể thấy được chọn con đường nào phải dựa vào đạo tâm.

Cố Nhai Mộc nhìn Đỗ Thánh Lan, Đỗ Thánh Lan chỉ con đường hoa đầu tiên bên trái. Con đường của hắn gập ghềnh trắc trở nhưng thật ra trong lòng hắn vẫn thích cuộc sống rực rỡ gấm hoa hơn.

Còn về Cố Nhai Mộc thì không có con đường nào đặc biệt muốn đi cả, con đường chính giữa nhìn thì khó khăn nhưng không có bao nhiêu thách thức, y dứt khoát chọn con đường giống Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Bắc Vọng chọn đường ở giữa, hòa thượng Giới Si chọn đường bình thường, cô nương Bùi gia thì lại chọn đường hoa.

Về phần những người khác thì Đỗ Thánh Lan không quan tâm lắm, sau khi xác định phương hướng thì đi một mạch về phía trước. Bắt đầu từ nơi này, trọng lực trên không trung biến mất, không còn hạn chế ngự không phi hành.

Không biết đi được bao lâu, mặt đất hơi chấn động, Đỗ Thánh Lan không cảm thấy mình đang đi trên đất liền mà giống như ngồi thuyền lênh đênh giữa đại dương bao la. Phía trước là làn gió mang theo mùi tanh thổi một khúc ca, như hải yêu thăm dò, như chim hoàng anh đang bay lượn quanh, nghe đến mức xương cốt mềm nhũn.

Là ảo giác.

Đại não Đỗ Thánh Lan truyền đến tin tức cảnh cáo, dường như mỗi người đi trên con đường này đều tỉnh táo lại nhưng vẫn mất khống chế rơi vào trầm luân.

Ánh mắt Cố Nhai Mộc luôn trấn tĩnh từ đầu đến cuối: “Chắc chắn là tu hành từ rất lâu rồi mới dùng tình cảm khảo nghiệm, tầm thường thấp kém.”

Tiếng ca có thể phóng đại du͙© vọиɠ con người đến vô hạn, không ít tu sĩ ước gì có thể hòa cùng bươm bướm múa hát giữa không trung.

“Xem chút tiền đồ của ngươi này, phải tập trung chú ý.” Cố Nhai Mộc chế nhạo.

Đỗ Thánh Lan tập trung tinh thần, xung quanh hắn đã có người mơ màng dang rộng hai tay. Hắn vừa chống lại dục vọng vừa nói: “Khảo nghiệm Ngọc Bích Vấn Tâm trước đây…”

Cố Nhai Mộc hơi biến sắc, trong đầu xuất hiện tình cảnh Đỗ Thánh Lan y phục xộc xệch, hai mắt đỏ bừng nói đừng mà. Lúc đó trong lòng y chỉ có đoạt xá, bây giờ nhìn cảnh này lại thấy không giống như xưa.

Cố Nhai Mộc mím môi, đột nhiên miệng đắng lưỡi khô.

Đỗ Thánh Lan có thù báo ngay tại chỗ, cười lạnh lặp lại: “Xem chút tiền đồ của ngươi này.”

“…..”

Người đi suôn sẻ nhất trên con đường này, trừ Cố Nhai Mộc thì chính là cô nương Bùi gia, nhìn trong mắt nàng không thấy chút cố gắng nào hết.

Càng đi về phía trước, người xung quanh đều biến mất rất kỳ lạ, sau đó chính là vô số ảo ảnh khảo nghiệm.

Cuối cùng Đỗ Thánh Lan cũng ăn chút thiệt thòi trên cảnh giới, tốc độ qua cửa cũng không nhanh. Cửa ra của con đường này là một cửa nhỏ hẹp, một lần chỉ cho phép một người đi qua. Hắn không chắc mình là người đi ra thứ mấy, nhưng có thể khẳng định tốc độ này không phải là hạng nhất.

Cửa vừa mở ra, Đỗ Thánh Lan vẫn không thấy bất kỳ bóng dáng ai, bươm bướm đột nhiên ùn ùn kéo đến bao vây hắn dày đặc. Mỗi một con bươm bướm đập cánh đều đang giải phóng hơi thở kích tình không ngừng nghỉ.

Xung quanh bốn về vắng lặng, Đỗ Thánh Lan không khoanh tay chịu trận nữa, nụ cười chợt tắt, cả người quanh quẩn luồng điện khủng bố.

Trong ánh điện chớp nhoáng, những con bươm bướm sặc sỡ ban đầu còn nguông cuồng, bây giờ lại run rẩy, như thiêu thân vào hố lửa, trong tiếng nổ đùng đùng tỏa ra mùi khét nồng nặc.



Bên ngoài Tháp Lâu.

Mặc dù không nhìn thấy tình huống bên trong nhưng thỉnh thoảng vẫn có học viên dừng lại.

“Không biết ai sẽ may mắn trở thành truyền nhân của Hàn Nguyệt tôn giả.”

Khi người này đang cảm thán thì đối thủ một mất một còn của hắn đi ngang qua cười khẩy: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm thân với học viên mới, ý đồ chiếm đoạt công pháp của Hàn Nguyệt tôn giả?”

Đương nhiên đây chỉ là lời châm chọc, đạo không thể truyền thụ lung tung. Ngay cả truyền thừa ban đầu sẽ gặp rất nhiều hạn chế, phòng ngừa công pháp bị tiết lộ.

Trên đỉnh Tháp Lâu đột nhiên truyền đến một cơn chấn động.

Hai người ngưng đấu võ mồm, càng ngày càng có nhiều người bị thu hút mà đến.

“Là đại năng đang truyền đạo.”

Chỉ có đại năng truyền đạo mới xuất hiện loại dao động này.

Viện phó học cung cùng một vị đạo sư xé rách không gian xuất hiện, học viên rối rít hành lễ nhường đường.

“Tầng 196, là Hàn Nguyệt tôn giả.”

Trong Tháp Lâu nhìn giống như là một thế giới nhưng thật ra nó được phân chia thành vô số không gian, giao thoa nối liền, chỉ là người ở bên trong không cảm nhận được, cảm thấy là một thế giới.

Đạo sư thở phào nhẹ nhõm: “Đã nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có người lấy được truyền thừa của Hàn Nguyệt tôn giả trước khi biến mất, chỉ là không biết có thể kế thừa bao nhiêu.”

Viện phó: “Bất luận được bao nhiêu, sau này có thể bồi dưỡng trọng điểm.”

Đạo sư gật đầu, Hàn Nguyệt tôn giả là một chiến tướng dũng mãnh, loại thiên kiêu có tài năng chiến đấu hoàn chỉnh này là nhân tài hiếm có của học cung Thiên Thánh.

Ở tầng 196, lúc này Đỗ Bắc Vọng không kiềm chế được nội tâm mừng khôn xiết.

Hắn chọn con đường gian nan nhất, con đường này quả thật không dễ đi, mới nửa đường đã có một nửa tu sĩ bỏ mạng. Trên đường không có nguy hiểm ẩn náu, hoàn toàn là ma vật vô hạn, chống lại được thì sống, không được thì chết.

Sau khi tu vi bị áp chế trong cảnh giới nguyên anh, Đỗ Bắc Vọng là người nổi bật trong các tu sĩ, một mình một thương vô cùng dũng mãnh, trở thành người đứng hạng nhất trong con đường này.

Sau khi hắn qua cửa trước tiên, các tu sĩ phía sau bị gió to cuốn về đầu đường. Trong tiếng la hét không cam lòng, một bóng dáng xuất hiện trước mặt Đỗ Bắc Vọng.

Nam tử đưa lưng về phía hắn, đeo một cây trường kiếm, toát lên khí chất siêu nhân chỉ có kiếm giả mới có.

Đỗ Bắc Vọng vội cúi người: “Bái kiến tôn giả.”

Trên trường kiếm có đồ án Hàn Nguyệt đã thể hiện thân phận của nam tử.

“Ngươi không phải là truyền nhân thích hợp nhất của bổn tôn, nhưng may cho ngươi là bổn tôn không còn nhiều thời gian.” Hàn Nguyệt tôn giả lạnh nhạt nói: “Ngươi quen dùng thương, bổn tôn không truyền cho ngươi kiếm pháp… Đừng phản kháng.”

Ngoại trừ tà ma bị trấn áp và tu sĩ vào tháp, Hàn Nguyệt tôn giả là phân thân còn sống duy nhất trong trong tháp, có thực lực đại thừa kỳ. Cho dù Hàn Nguyệt tôn giả đã suy yếu sắp biến mất, nếu ông ta có ý đồ xấu thì Đỗ Bắc Vọng cũng không chống lại được.

Đỗ Bắc Vọng thả lỏng tinh thần, một bàn tay đặt trên đỉnh đầu hắn, trong đầu lập tức xuất hiện một công pháp.

Đây là truyền thừa trực tiếp giữa tu sĩ với nhau, truyền thụ một phần chân khí, giống như là đề hồ quán đỉnh*.

(*Trí tuệ khai thông sẽ loại bỏ phiền não, giúp con người thanh tịnh sáng suốt).

Mặt đất đột nhiên rung lắc kịch liệt, Đỗ Bắc Vọng không biết đã xảy ra chuyện gì, cầm chặt thương trong tay.

“Không cần lo lắng, là một vị bằng hữu cũ của ta.”

Hàn Nguyệt tôn giả nhìn xa xa: “Hắn đã tìm được truyền nhân thích hợp nhất.”

Bên ngoài Tháp Lâu.

Học viên nhìn nhau, không biết vì sao lại liên tục xảy ra dao động lớn.

Viện phó đang mỉm cười thì đanh mặt lại: “Tầng 197.”

Trong Tháp Lâu trấn áp vô số tà ma, bất luận là tia thần niệm nào trước khi sắp tiêu tán đều sẽ dùng sức mạnh cuối cùng gϊếŧ chết tà ma.

Lai lịch của những tà ma này phải ngược dòng đến vạn năm trước, bởi vì số lượng quá nhiều, tích lũy đến bây giờ thật sự không dễ xử lý.

Những tầng khác đều có ít nhất hai đến ba tia thần niệm khác nhau tọa trấn, chỉ có tầng 197 dựa vào một tia thần niệm trấn áp trọn một tầng lầu.

Đạo sư mới vào học cung được trăm năm, có một số việc không biết rõ, tò mò tầng 197 là vị tiền bối nào.

Nhìn thấy sắc mặt của viện phó không được ổn lắm, đạo sư do dự một lúc, cuối cùng quyết định không tham dự vào.

Trên tầng 197, có người sắc mặt còn khó coi hơn viện phó.

Cô nương Bùi gia luôn trưng ra nụ cười lạnh nhạt nhưng bây giờ chỉ còn thất vọng: “Tiền bối, ngài có thể nhìn ra ta tu luyện –“

“Ngươi rất ưu tú, đáng tiếc có người còn ưu tú hơn ngươi.”

Cô nương Bùi gia là người đầu tiên bước ra ngoài cửa, cũng là người đầu tiên nhìn thấy thần niệm ở cuối con đường này, kết quả lại làm nàng hoàn toàn thất vọng.

Nàng bị cưỡng ép đưa đến một không gian khác, trong lúc đó còn có một giọng nói càng lúc càng xa: “Thời gian còn rất dài, ngươi có thể đi tìm những cơ duyên khác.”

Về phần Cố Nhai Mộc thì y hứng thú với chính Tháp Lâu hơn. Y vừa đi vừa nhìn, vừa đi vừa nghỉ ngơi, rơi xuống hạng thứ hai.

Đến cuối đường, ngay cả ảo ảnh Cố Nhai Mộc cũng không nhìn thấy. Đối phương không hiện thân, có lẽ đã biết thân phận của y. Một con rồng che giấu hơi thở sau khi hóa hình có thể giấu được người sống, nhưng chưa chắc giấu được người chết.

Ám chỉ thể hiệu rất rõ ràng, đến chỗ đường cụt đột nhiên xuất hiện một vết rách không gian. Cố Nhai Mộc tự giác chuyển đến nơi khác.

Ở bên kia, Đỗ Thánh Lan làm người thứ ba bước lên con đường này, đang giũ thi thể bươm bướm trên tay áo, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người. Đối phương bị sương mù dày đặc vây quanh, không nhìn thấy rõ gương mặt.

“Không ngờ trước khi ta tiêu tán, ông trời lại tặng cho ta một truyền nhân thích hợp như vậy!”

Nam tử bật cười ha hả, sau đó nói: “Ta để lại công pháp cho con, tuyệt đối là cái lợi hại nhất trong Tháp Lâu này.”

Đối mặt với cơ duyên từ trên trời giáng xuống, Đỗ Thánh Lan bán tín bán nghi. Tuy đa số người tu chân rất khó nhìn ra số tuổi thật sự nhưng hắn có thể cảm nhận được lúc nam tử này chết không quá già.

“Tư chất ta có hạn, không thể bước gần hơn.”

Nam tử như biết hắn đang nghĩ gì, khẽ than một câu.

Đỗ Thánh Lan luôn duy trì cảnh giác, sau khi xác định nguyên thần của đối phương thật sự sắp tiêu tán mới bước lên trước một bước. Ngay cả Cố Nhai Mộc cũng từng có ý định đoạt xá, một số ít lão quái vật không cam tâm bị tiêu tán có lẽ sẽ đánh chủ ý khác.

Nam tử không cảm thấy bị xúc phạm, trái lại rất tán thưởng tính cảnh giác của hắn.

Một đốm bóng sáng bay vào ấn đường của Đỗ Thánh Lan.

Đây là toàn bộ ký ức và tâm đắc liên quan đến công pháp của nam tử, hoàn toàn tặng hết cho hắn mà không giữ lại chút nào.

Bây giờ Đỗ Thánh Lan có thể chắc chắn người này thật lòng muốn tìm kiếm truyền nhân. Nhìn thấy nam tử đã sắp tiêu tán, hắn cúi người: “Thầy.”

Trong mắt nam tử ánh lên sự vui sướиɠ: “Tu sĩ chúng ta thường hành động tùy tâm, ta không hy vọng con tạo phúc cho thế nhân, nhưng không được lẫn lộn giữa tự do và gϊếŧ người vô tội.”

Đỗ Thánh Lan cúi người thêm một lần nữa: “Học trò ghi nhớ trong lòng.”

Đến khi ngẩng đầu, Đỗ Thánh Lan sửng sốt. Sương mù dày đặc xung quanh nam tử tan ra, để lộ hình dáng. Từ trước đến nay, Đỗ Thánh Lan chưa từng gặp ai có dung nhan như vậy, cho dù là thần tiên trên trời, e rằng cũng không có nhan sắc như thế này, gương mặt mỹ lệ phi giới tính được phát huy tối đa.

Mà lúc này, gương mặt mỹ lệ lại như mờ ảo, đang tan thành mây khói trước mặt Đỗ Thánh Lan.

Tháp Lâu rung lên, vô số tiếng thở dài truyền đến.

“Hắn đi rồi sao?”

“Nhớ ụ hoa đào năm ấy, hắn uống rượu ta ngắm hoa, phong lưu cỡ nào.”

“Tử Kỳ ca ca.”

“Kỳ tiên sinh, sao ngài, cứ như vậy –“

Tử Kỳ ca ca? Kỳ tiên sinh?

Kỳ Tử Kỳ?

Cái tên này sao nghe quen tai quá?

Đột nhiên đồng tử co lại, cuối cùng Đỗ Thánh Lan cũng nhớ ra người này là ai.

Kỳ Tử Kỳ, đó không phải là đệ nhị tổ của Hợp Hoan Tông à?!

Lý do được gọi là đệ nhị tổ là vì Hợp Hoan Tông không phải do hắn sáng lập. Ban đầu Hợp Hoan Tông được sáng lập, không thể tránh được việc bị dán cái mác tà đạo. Trong một lần sắp bị diệt môn, Kỳ Tử Kỳ dùng sức của một người ngăn cơn sóng dữ. Kỳ Tử Kỳ giàu có quyền thế, quan hệ rộng với các vị đại năng, vững vàng phát triển Hợp Hoan Tông thành đại môn phái số một, số hai.

Đương nhiên, Kỳ Tử Kỳ nổi tiếng không chỉ vì những chuyện tình yêu nam nữ mà phải kể đến tuyệt học của hắn ‘Vị Ái Si Cuồng’. Có người nói tâm pháp bổn môn vốn tên là ‘Lạc Hoa Chử Vũ Thính Phong Ngâm’, sau này vì Kỳ Tử Kỳ quá phong lưu nên bị mấy người hay tám nhảm gọi đùa là Vị Ái Si Cuồng.

Đỗ Thánh Lan nghĩ tới đây thì mặt mày tái mét, vội vàng kiểm tra đốm sáng ký ức Kỳ Tử Kỳ để lại cuối cùng.

“Đồ đệ, con nhất định rất tò mò vì sao vi sư chọn con đúng không?”

“Bởi vì con giỏi giật điện đó.”

“Mấy con bươm bướm bị con giật chết, trước khi chết đều là vẻ mặt hưởng thụ.”

“…..”