Chương 10

"Đúng ý của bản tôn." Ma tôn gật đầu.

"Tạ Tuyết Thần bị phục kích, Vạn Tiên Trận chưa kịp tu bổ xong, khe hở lại rộng thêm, đây chính là thời cơ tốt nhất để ma tộc và yêu tộc chúng ta xâm chiếm Nhân giới. Ta đã dùng tóc của Thánh nữ bói qua, lúc này Thánh nữ không nguy hiểm, cũng tra ra được ít nhiều phạm vi chỗ ở, chỉ cần phái ma binh, dùng tâm ma đại trận lục soát, chắc hẳn rất nhanh sẽ có kết quả."

"Tốt!" Ma tôn nghe vậy cực kỳ vui mừng, cất cao giọng nói: "Việc truy bắt giao cho ngươi vậy, nhớ kỹ, nhất định phải đưa Thánh nữ còn sống về!"

Tang Kỳ hơi cúi người hành lễ, nói: "Tang Kỳ tuân lệnh."

Tạ Tuyết Thần một người một ngựa, giục ngựa đi nhanh nửa ngày, cuối cùng cũng rời khỏi Thanh Sơn.

Tạ Tuyết Thần vốn cho rằng Mộ Huyền Linh sẽ khăng khăng đòi cưỡi ngựa cùng, không nghĩ tới lại hoàn toàn ngược lại, cô ẩn vào trong chỗ tối, âm thầm theo sau Tạ Tuyết Thần. Yêu tộc và Bán yêu không sợ nắng, nhưng Ma tộc lại cực kì ghét ánh nắng, vì ánh nắng sẽ xua tan ma khí. Dù Mộ Huyền Linh là bán yêu, nhưng tu hành công pháp ma tộc, hấp thu ma khí để luyện thần thông, cũng sẽ chịu ảnh hưởng của nắng, chỉ là mức độ nhẹ hơn so với ma tộc. Tuy nhiên ma tộc tự có cách riêng, bọn họ ẩn nấp trong bóng tối, nhảy từ bóng này sang bóng khác, có thể giảm bớt ảnh hưởng của mặt trời ở mức nhất định.

Tạ Tuyết Thần bí mật quan sát, rất nhanh nhận ra bất thường, biết được lúc ánh nắng mặt trời chói nhất là lúc Mộ Huyền Linh suy yếu nhất. Trên đường Tạ Tuyết Thần cố ý quay lại đầu ngựa thay đổi đường đi, thừa cơ thoát khỏi sự kiềm chế của Mộ Huyền Linh, nhưng không biết con ngựa kia bị Mộ Huyền Linh dùng thủ đoạn yêu ma gì khống chế, nhất quyết không nghe theo sự điều khiển của Tạ Tuyết Thần.

Không biết có phải là vì che giấu hành tung hay không mà Mộ Huyền Linh không dẫn Tạ Tuyết Thần vào thành, mà dừng tại một trạm dịch cách thành mấy chục dặm. Dịch trạm này không có nhiều phòng, rất xui xẻo là chỉ còn một phòng.

Ánh mắt chưởng quầy dò xét hai người, không nhận ra thân phận của họ dưới lớp nguỵ trang, ánh mắt dừng trên bộ quần áo hoa mỹ của Mộ Huyền Linh, cười nói: "Đằng sau dịch trạm của bọn ta còn có một phòng trống, thường ngày để tiểu nhị ở, mặc dù đơn sơ, nhưng vẫn sạch sẽ, nếu khách quan không ngại, có thể để gia nô kia ở."

Những chưởng quầy như này, từ trước đến nay đều nhìn vật chất trước nhìn người sau, thấy Tạ Tuyết Thần mặc áo vải thô, quá đỗi mộc mạc, nên coi hai người là quan hệ chủ tớ.

Tạ Tuyết Thần thanh tâm quả dục, từ trước đến nay không để ý đến vật ngoài thân, càng không để ý ánh mắt của người khác, trong lúc nhất thời không nghĩ tới 'gia nô' trong miệng chưởng quầy lại là mình.

Mộ Huyền Linh nở nụ cười xinh đẹp, khoác tay Tạ Tuyết Thần, nói: "Đây là tướng công ta."

Sắc mặt Tạ Tuyết Thần cừng đờ, muốn thoát khỏi hai tay của Mộ Huyền Linh nhưng vô ích.

Chưởng quầy thầm giật mình, nhìn một nam một nữ trước mắt, một bần một giàu, một thân mật một kháng cự, trong lòng liền có tính toán, trên mặt không thay đổi chút nào, rất tự nhiên đổi đề tài nói: "Là tiểu nhân đường đột, khách quan chớ trách, phòng của ngài ở trên lầu, phòng đầu tiên bên trái."

Mộ Huyền Linh thân mật kéo tay Tạ Tuyết Thần đi lên cầu thang, mới vừa lên lầu hai, liền bắt gặp cửa phòng bên tay phải mở ra, hai nam tử mặc y phục tu sĩ lần lượt đi ra, đối mặt với Mộ Huyền Linh.

Ánh mắt hai tu sĩ nhìn Mộ Huyền Linh và Tạ Tuyết Thần vài vòng, liền thu hồi lại, bình thản đi xuống.

Dù tiếng thì thầm của họ rất nhỏ, nhưng tu vi của Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh cao thâm, thất khiếu nhạy bén, một chữ cũng không nghe thiếu.

"Hai người kia nhìn có chút kì quái."

"Đúng là kì quái, thân mật như phu thê, nhưng ăn mặc lại không giống."

"Nam tử kia rất miễn cưỡng, chẳng lẽ là bị bắt?"

"Nam tử kia nhìn thì gầy gò, nhưng khí chất bất phàm, dù không có linh lực, nhưng chắc cũng là cao thủ giang hồ, nữ tử nhìn cũng chỉ là người bình thường, không thấy có năng lực cưỡng ép được người khác."

"Nghe nói Kiêu Thành gần đây nhiều yêu ma, không biết có phải.."

"Sư đệ, đệ đa nghi quá rồi, khí tức hai người kia bình thường, không có yêu ma khí. Ta nghe nói dân Kiêu Thành tính tình bướng bỉnh, thường có nữ nhi cường thủ hào đoạt, cưỡng ép nam nhân thành phu. Nữ tử kia xuất thân từ gia đình phú quý, mặc dù tướng mạo nam tử kia bình thường, nhưng eo nhỏ chân dài, khí huyết sung mãn, nhất định là có chỗ hơn người.."

"Sư huynh thật không hổ là người từng trải.."

Hai vị tu sĩ trẻ tuổi cười khúc khích với nhau.

Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Tuyết Thần trầm xuống, gân xanh thái dương giật giật, cố gắng nhẫn nhịn.

Mộ Huyền Linh hứng thú nhìn sắc mặt Tạ Tuyết Thần, ý tứ nói: "Tạ tông chủ thật có chỗ hơn người."

Tạ Tuyết Thần liếc mắt, nhàn nhạt quét qua Mộ Huyền Linh một chút, không đáp lời, đi thẳng đến bàn bên cạnh rót một chén trà.

Mộ Huyền Linh thuận tay vẽ một đạo phong ấn trên cửa phòng, ngăn cách âm thanh và khí tức trong phòng, xong xuôi mới đến ngồi cạnh Tạ Tuyết Thần.

"Trên áo hai tên tu sĩ kia có thêu hoa văn Tử Kinh, chắc là tu sĩ Kính Hoa Cốc." Mộ Huyền Linh uống chén trà lạnh, suy tư: "Nhìn khí phách, cùng lắm mới vừa vào cảnh giới Luyện Thần, sao lại đi xa ngàn dặm tới đây nhỉ?"

Kính Hoa Cốc cách đây hàng ngàn dặm, mặc dù tu sĩ Kim Đan có thể ngự kiếm phi hành một ngày là tới, nhưng tu sĩ Luyện Thần chỉ có thể cưỡi ngựa đi tới đi lui, lộ trình quả thật có hơi xa. Huống chi nơi đây gần Lưỡng Giới Sơn, thường có yêu ma quấy phá, chẳng yên ổn là bao, đệ tử tông môn tu vi thấp, nếu không có trưởng bối dẫn dắt, bình thường sẽ không tới nơi này.