Chương 11

Không chỉ tu sĩ thích trảm yêu trừ ma, tà đạo yêu ma cũng lấy việc săn gϊếŧ tu sĩ làm thú vui, tinh huyết tu sĩ hơn xa người bình thường, với ma vật mà nói thì chính là vật đại bổ, mà trên thân tu sĩ bình thường cũng sẽ có linh đan pháp khí có giá trị.

Mộ Huyền Linh nâng má tự nhủ: "Chẳng lẽ có cao thủ Kính Hoa Cốc ở đây?"

Tạ Tuyết Thần trầm mặc không nói gì, lông mi thon dài che lấp mắt phượng, hắn không nhìn Mộ Huyền Linh, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Mộ Huyền Linh đang nhìn hắn.

"Tạ tông chủ, có phải là rất muốn báo tin về sư môn?" Mộ Huyền Linh cười hỏi.

Ánh mắt Tạ Tuyết Thần lạnh lùng, lãnh đạm nói: "Cô có ý gì?"

Mộ Huyền Linh cười nói: "Tạ tông chủ đang nghĩ ta sẽ gϊếŧ người diệt khẩu sao?"

Tạ Tuyết Thần hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không định như vậy?"

Mộ Huyền Linh nói: "Có lẽ có, có lẽ không?"

Tạ Tuyết Thần cười lạnh một tiếng: "Ha."

Mộ Huyền Linh nói: "Nhưng ngươi nghĩ vậy cũng không sai."

Tạ Tuyết Thần hơi nhíu mày nhìn nàng.

Mộ Huyền Linh nghiêm túc nói: "Ta đúng không phải người tốt gì cho cam."

Tạ Tuyết Thần dừng một chút, sửa lại: "Cô vốn cũng không phải là người."

Tất nhiên Mộ Huyền Linh không phải người, Tạ Tuyết Thần không có ý mắng nhiếc, chỉ đang trần thuật một sự thật, nàng chỉ là bán người.

Tạ Tuyết Thần để ý một ngày, vẫn không nhìn ra Mộ Huyền Linh là loại bán yêu nào. Bán yêu có hai loại, một là mẫu thân là người phụ thân là yêu, hai là ngược lại, phụ thân là yêu mẫu thân là người. Nếu mẫu thân là người, thì sinh ra bán yêu là thân người, nhưng trên người sẽ có một chút đặc điểm của yêu tộc giống phụ thân, như tai mèo, đuôi cáo. Nếu mẫu thân là yêu, thì sinh ra bán yêu là thân yêu nhưng mang hồn người, có thể miệng nói tiếng người, đi đứng như người.

Ngoại hình của Mộ Huyền Linh như này, tất nhiên mẫu thân là người, thế nhưng phụ thân là yêu quái gì, thì hoàn toàn không nhìn ra, nếu không phải trước đó Tạ Tuyết Thần đã nhận ra yêu khí yếu ớt người nàng, thì người bình thường sẽ rất dễ bị nàng lừa.

Khi hai người đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng động. Mộ Huyền Linh dựng tai lên, nghe thấy hai tên tu sĩ vừa nãy gọi 'sư tỷ', khoé mày nàng khẽ động, đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ mở ra một khe hở, nhìn lén động tĩnh bên ngoài.

Dưới đại sảnh xuất hiện thêm hai nữ tu, trong đó một người thân hình mảnh mai, mặt đeo màn mỏng, hẳn là người đứng đầu, ba người còn lại đều hướng về nàng, miệng gọi sư tỷ.

"Sư tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về." Một nam tu ân cần nói: "Ta và Lục sư đệ đã điều tra phía đông, không phát hiện được gì, bên các tỷ thì sao?"

Vị sư tỷ kia không trả lời, nữ tu mặt tròn bên cạnh có dáng người hơi thấp, lớn giọng nói: "Tống sư huynh, vừa nãy ta và Cao sư tỷ bị yêu quái đánh lén!"

Lời nữ tu mặt tròn vừa nói ra, hai tên nam tu lập tức kinh hãi, hỏi vội: "Yêu quái gì, hai người có bị thương không?"

Nữ tu mặt tròn cười khanh khách nói: "Có Cao sư tỷ ở đây, đương nhiên sẽ không bị thương rồi, chỉ là một con tiểu yêu quái không có mắt thôi."

Nữ tu mặt tròn nói xong liền giật một túi gấm thêu kim tuyến bên hông xuống, Mộ Huyền Linh lanh mắt, xem xét đường thêu kim tuyến, liền biết là một tỏa linh pháp trận, là túi gấm tu sĩ thường dùng để bắt yêu, yêu vật được thu vào trong túi sẽ mất hết pháp lực.

Nữ tu mặt tròn mở túi gấm ra, nhẹ nhàng lắc một cái, liền có một đám lông hình cầu rơi từ bên trong ra, rơi xuống đất liền khôi phục nguyên hình, ước chừng bằng bàn tay người lớn, lông nhung một đoàn, đuôi ngắn ngủn, toàn thân trắng tinh khiết như tuyết, hai lỗ tai tròn vàng óng, run rẩy như đang sợ hãi. Lúc tiểu yêu quái rơi xuống đất liền kêu 'kít' một tiếng, hốt hoảng bò lung tung, đám tu sĩ cười khoái chí dùng vỏ kiếm cản nó lại, tiểu yêu quái đυ.ng đầu vào vỏ kiếm liền đổi hướng khác, nhưng mới chạy mấy bước lại bị một thanh vỏ kiếm khác chặn đường, hoảng đến độ bất lực, đôi tai vàng run lẩy bẩy, phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Nữ tu mặt tròn cúi người nắm chặt đuôi nó lên lắc giữa không trung, dương dương đắc ý nói: "Các ngươi biết đây là cái gì không?"

Hai tên nam tu nhíu mày quan sát, nghi ngờ nói: "Thoạt nhìn như là chuột, nhưng lại giống thỏ."

Nữ tu mặt tròn nói: "Sư tỷ nói, đây là Khứu Bảo Thử, một trong thập đại dị thú, ngươi nhìn lỗ tai nó đi, có giống hai đồng tiền không này? Chóp mũi và lỗ tai của nó đều là màu vàng, thính giác và khứu giác đều là nhạy bén nhất đẳng, nơi nào có bảo vật bọn chúng đều biết. Ta và sư tỷ đi theo la bàn tìm kiếm khắp nơi, tìm tới một nơi dồi dào linh khí, không nghĩ tới lại là hang chứa bảo vật của Khứu Bảo Thử. Cũng không biết chúng kiếm ở đâu nhiều bảo vật như thế, cũng không phí công chúng ta đến đây."

Nữ tu được bọn họ gọi là Cao sư tỷ lấy từ trong tay áo ra một túi gấm nhỏ ném lên bàn, nói: "Bên trong đều là pháp khí pháp bảo thích hợp cho mọi người dùng, mọi người chia đi, còn lại, ta sẽ mang về tông môn."

Ba người nghe vậy, nhảy cẫng reo hò, đồng thanh: "Cảm ơn sư tỷ!"

Ba người đổ pháp khi trong túi gấm ra chia nhau, Cao sư tỷ kia nhận Khứu Bảo Thử, thờ ở ngồi một bên, không hề quan tâm. Nàng cố ý dùng pháp lực ở lòng bàn tay, bản tính Khứu Bảo Thử trước nay nhát gan, run lẩy bẩy trong lòng bàn tay nàng, không dám cựa quậy, ngoan ngoãn vô cùng, nhưng nội tâm đã sợ muốn chết.

Nữ tu mặt tròn nói: "Sư tỷ, hình như tỷ rất thích Khứu Bảo Thử này, chẳng lẽ muốn luyện nó làm linh thú sao?"

Cao sư tỷ chưa trả lời, nam tu họ Tống đã nói: "Cao sư tỷ, dù Khứu Bảo Thử là dị thú, nhưng hết sức nhỏ yếu, không có chút lợi ích nào khi đối địch, chỉ sợ không thích hợp làm linh thú."