Chương 15

Nếu Lưu chưởng viện không chịu thu nhận đồ đệ thì đó là lỗi của quản sự vì đã không làm tốt; còn nếu Lục Minh Thư không qua được bài khảo nghiệm thì đó là lỗi của nàng. Làm xấu mặt nàng cũng được, đã là người sa cơ thất thế mà còn muốn làm Đại tiểu thư Cửu Dao cung?

Đáng tiếc, Lục Minh Thư cũng không giống như những gì lão ta đã tưởng tượng về một con nhóc chân tay luống cuống, nàng ngăn Huệ Nương lại, đi đến mép hồ nước.

Vị quản sự khẽ nhíu mày, chẳng lẽ nàng sẽ làm được thật? Một thùng năm lít, một thùng ba lít, nếu lấy hai lít còn có khả năng làm được, sao có thể lấy được một lít đây? Tăng tăng giảm giảm như nào cũng không được! Rõ ràng Lưu chưởng viện ra đề này là cố ý làm khó nàng! Hừ, đến lão ta còn không biết thì một tiểu hài tử như nàng biết được mới là lạ.

Vị quản sự kia vô cùng chắc chắn, nhìn lục minh thư cầm lấy cái thùng nhỏ, ném vào trong nước, thùng nhỏ chứa đầy nước, nàng cố hết sức kéo lại.

Huệ Nương muốn đi đến hỗ trợ nhưng lại bị quản sự liếc nhìn nên bà chỉ có thể cố nén lại, đứng im bất động.

Dáng người Lục Minh Thư vốn nhỏ bé, lảo đảo cầm thùng nhỏ đổ vào thùng nước lớn, sau đó lại cầm thùng nhỏ ném vào trong hồ nước.

Lần thứ hai nàng đi lấy, thùng nhỏ nhanh chóng đầy nước.

Quản sự đứng một bên nhìn, gương mặt bỗng nhiên lộ vẻ kinh ngạc.

Thùng nhỏ chứa được ba lít, lần đầu tiên đổ nước vào thùng lớn đã được ba lít, lần thứ hai đổ nước, thùng lớn chỉ có thể chứa thêm được hai lít, như vậy thùng nhỏ chỉ còn lại đúng một lít.

Hóa ra là vậy ư?

Quản sự nhìn thân ảnh nho nhỏ của Lục Minh Thư, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc nghi ngờ.

Lúc này Lục Minh Thư mới mang theo thùng nước nhỏ, đưa đến trước mặt nam nhân: “Đây là một lít nước.”

Trong mắt nam nhân hiện lên một tia dị thường, đáp lời: “Vậy lấy cho ta bốn lít nước đi.”



Lục Minh Thư suy nghĩ một lát, để thùng nước nhỏ ở bờ, còn đổ thùng nước lớn xuống hồ, đổ một lít nước trong thùng nhỏ vào thùng lớn, sau đó lại lấy thêm ba lít nước trong chiếc thùng nhỏ đổ vào thùng lớn.

Thùng lớn vốn đã có một lít, nay lại đổ thêm ba lít, vậy thùng lớn hiện có bốn lít nước.

Nam nhân kia trầm mặc hồi lâu.

Vấn đề này, kỳ thật cũng không quá khó, nhưng nếu không hội ý với người khác thì sẽ rất khó làm được.

Đặc biệt là với đứa nhỏ mới qua tuổi vỡ lòng như nàng.

Hắn tùy tiện phủi bụi trên ghế, thong thả ngồi xuống: “Tên gì?”

“Lục Minh Thư, minh trong trăng sáng, hùng vĩ an nhàn dài lâu.”

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ba tháng nữa sẽ lên tám tuổi.”

“Biết chữ không?”

“Dạ có… A gia đã dạy Bách gia tính và Thiên tự văn.”

“Tự mình chăm lo cuộc sống thường ngày của mình có vấn đề gì không?”

Lục Minh Thư nhìn Huệ Nương: “Không thành vấn đề.”

Nam nhân này không hỏi nữa, tiếp nhận mệnh lệnh trong tay vị quản sự, lạnh lùng nói: “Thứ này ta tiếp nhận được, sau này đừng làm phiền ta nữa!”



Việc được phân phó đã hoàn thành xong xuôi, trong lòng vị quản sự cũng dần được buông lỏng, mỉm cười lễ phép: “Được được được, tiểu nhân cáo từ.” Nói xong, lão ta vênh mặt hất hàm sai khiến Huệ Nương và A Sinh: “Còn thất thần ở đó làm gì? Lưu chưởng viện không thích các ngươi ở lại đây, còn không theo ta rời đi!”

Huệ Nương do dự: “Nhưng mà hành lý…”

Thấy bà nấn ná ở lại, vị quản sự càng không vui, lớn tiếng quát mắng: “Không nghe Lưu chưởng viện đã nói rồi sao? Nếu không thể tự lo được cho cuộc sống sinh hoạt thường ngày thì còn nói gì đến việc tập võ? Đừng làm chậm trễ tiền đồ của tiểu thư nhà ngươi!”

“Nhưng…”

Không làm sao được, Huệ Nương và A Sinh lưu luyến đành phải rời đi, chỉ để lại một mình Lục Minh Thư với bao hành lý to đùng.



Nam nhân kia lại cúi đầu “Răng rắc răng rắc” cưa nốt tấm gỗ.

Để lại Lục Minh Thư cùng với đống hành lý trên đất chẳng thèm quan tâm.

Thấy quản sự cùng với Huệ Nương và A Sinh đã đi xa, nàng đành phải chủ động mở miệng: “… Sư phụ?”

Đầu gỗ bị cưa thành một dải dài, người nam nhân kia ngồi dậy, híp mắt quan sát độ dày dưới ánh mặt trời, thong thả nói: “Ta tên là Lưu Cực Chân, là đại đệ tử thứ mười lăm của Cửu Dao cung, hiện là chưởng viện của Thông Thiên Các. Trên danh nghĩa ngươi bái ta làm sư, cũng có nghĩa là ngươi đã là đại đệ tử thứ mười sáu. Về sau ngươi có làm cái gì ta cũng mặc kệ, đừng tới làm phiền ta.” Lục Minh Thư sửng sốt.

Trước kia nghe a gia nói qua, người bái sư học võ cần phải tôn trọng vi sư như vi phụ, quan hệ sư đồ thậm chí còn quan trọng hơn so với quan hệ phụ tử.

Trước đó, Huệ Nương cũng nói cho nàng nghe, có sư phụ chẳng khác nào có trưởng bối đáng tin cậy để dựa vào.

Nhưng có trưởng bối nào lại nói với vãn bối rằng, đừng tới làm phiền ta? Cái này hình như không giống trong tưởng tượng của nàng lắm thì phải…