Chương 6

Huệ Nương và A Sinh đều nghĩ sự việc quá đơn giản, cho rằng nhìn thấy người là có thể gặp được, ai biết, bọn họ vừa mới chen ra khỏi đám người, đã bị đệ tử Cửu Dao cung đang duy trì trật tự bắt được.

Bọn họ đương nhiên biết, nếu lần này không gặp được Phó Trạch, về sau càng không có khả năng, nghĩ đến Lục Thanh Nghi đang hấp hối trong khách điếm, hai người liều mạng chen vào bên trong.

Huệ Nương cũng hô to: “Lão gia, ngài nhìn sang bên này xem, đây là tiểu thư, là nữ nhi ruột của ngài!”

Phó Trạch -- hiện tại nên gọi là Phó Thượng Thanh, nghe được tiếng la, nhíu mày, đưa ánh mắt cho đệ tử bên cạnh, nhưng không có quay đầu.

Chỉ trong bảy năm ngắn ngủi, hắn có thể lên làm chưởng môn Cửu Dao cung, đương nhiên không chỉ bởi vì thiên tư hơn người. Trước mắt khách quý Thất Chân Quan đến có quan hệ lớn với Cửu Dao cung, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm. Hắn không để ý tới còn tốt, nếu như để ý, chẳng phải là nói cho người khác biết, người bọn họ kêu chính là hắn hay sao? Hiện tại hắn là chưởng môn của một môn phái, nếu có việc thuộc hạ sẽ tự đi xử lý.

Phó Thượng Thanh như bình thường đi nghênh đón đối phương, khuôn mặt lộ ra nụ cười: “Nghe danh Liêm Trinh công tử đã lâu, vừa nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Tại hạ Phó Thượng Thanh, là chưởng môn Cửu Dao cung.”

Liêm Trinh công tử lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Không dám, Phó chưởng môn kỳ tài ngút trời, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.”

Hai người bắt đầu hàn huyên.

Bên kia, thuộc hạ hiểu ý mà đi, nhìn thấy một nam một nữ cùng một đứa bé đang bị đệ tử giữ chặt, nhíu mày nói: “Chuyện gì xảy ra vậy, không phải ta đã nói từ trước hôm nay không thể xảy ra sai lầm sao?”

Không đợi đệ tử trả lời, Huệ Nương nhìn về phía người này nói to: “Công tử, xin ngươi thương xót, chưởng môn của các ngươi là lão gia chúng ta, đây là nữ nhi của hắn, chúng ta ngàn dặm xa xôi từ Đông Việt tới, van cầu ngươi cho chúng ta gặp hắn một lần!”

Ai biết thuộc hạ này vừa nghe xong, khuôn mặt lập tức biến sắc, ra lệnh cho đệ tử: “Còn không mau bịt miệng bọn họ! Loại lời này có thể nói bừa sao!”

Đệ tử vội vàng đáp ứng, tiến lên chặn miệng.

Huệ Nương trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn. Cho dù bà không có kiến thức, cũng nhìn ra được phản ứng của người này không đúng. Hắn chắc chắn biết lời bà nói là thật, quả nhiên Phó Trạch không muốn gặp bọn họ!



Mắt thấy Phó Thượng Thanh và Liêm Trinh công tử sắp rời đi, A Sinh khẩn trương, miệng ô ô không ngừng, liều mạng muốn thoát ra ngoài. Nhưng hắn chỉ có khí lực của người bình thường, làm sao so được với những người luyện võ ở Cửu Dao Cung? Nhất thời bị đánh vài cái.

A Sinh bị đánh, Huệ Nương bị chặn miệng, còn Lục Minh Thư bị bắt không nhúc nhích được, mắt thấy bóng dáng Phó Thượng Thanh càng ngày càng xa, ba người càng ngày càng tuyệt vọng.

Lục Minh Thư sốt ruột không thôi, tuy rằng nàng không muốn phụ thân, nhưng chuyện cứu mẫu thân, còn rơi vào trên người tên phụ thân kia, nếu không gặp được phụ thân, bệnh của mẫu thân nàng làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, cách đó không xa một giọng nữ nhân bén nhọn vang lên: “Phó Trạch, ngươi vong ân phụ nghĩa, bỏ thê cưới người khác, hại chết nhạc trượng, tại sao còn có mặt mũi làm chưởng môn Cửu Dao cung?”

Huệ Nương vừa nghe được thanh âm này, trong lòng bà cả kinh, thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị cắn một miếng, giãy ra chen đến chỗ phát ra giọng nói: “Phu nhân!”

Lục Minh Thư cũng ngây người. Mẫu thân thế mà cũng tới? Thân thể của nàng kém như vậy…

Thật ra lúc ba người bọn họ rời đi không lâu, Lục Thanh Nghi đã đi theo.

Nàng biết đây là cơ hội duy nhất, nếu bỏ qua, lần sau sẽ rất khó gặp được Phó Trạch -- hiện tại hắn đã có thê có con, chắc chắn không hy vọng thê tử và nữ nhi cũ xuất hiện. A Sinh và Huệ Nương chỉ là người hầu, Lục Minh Thư lại là đứa nhỏ, đối phương muốn không nhận sổ sách quá dễ dàng.

Không nghĩ tới, sự việc so với nàng tưởng tượng còn khó hơn, A Sinh cùng Huệ Nương vừa mới lên tiếng, đã bị bắt lại, còn chặn miệng.

Nếu bây giờ nàng không lên tiếng, cơ hội này sẽ bị bỏ lỡ.

Trước đó Phó Trạch vẫn không lộ diện, Lục Thanh Nghi vẫn còn ôm một tia ảo tưởng đối với phu quân trước, nhưng không ngờ rằng, hắn lại khiến sự việc đi đến tuyệt lộ như vậy. Áp lực tức giận đau lòng hơn nửa năm cùng một lúc bộc phát ra, thừa dịp lực chú ý đệ tử Cửu Dao cung đều ở bên kia, nàng hét to lên.

Mà theo tiếng nói thê lương này, Phó Thượng Thanh không thể làm như không nghe thấy nữa, Lục Thanh Nghi kêu quá lớn tiếng, tố cáo tội danh hắn rõ ràng, đã khiến cho mọi người vây xem chú ý.

Tuy nhiên, hắn cũng không có biểu hiện quá khác thường, chỉ xoay người, bình tĩnh dặn dò một đệ tử khác: “Đi xem chuyện gì xảy ra.”