Chương 7

Tên đệ tử lĩnh mệnh đi kiểm tra.

Không nghĩ tới, dưới cơn tuyệt vọng phẫn nộ, Lục Thanh Nghi tránh thoát khỏi đệ tử Cửu Dao cung, chạy thẳng về phía cột trụ.

“Phu nhân!” Huệ Nương hét lên một tiếng, nhào tới.

Trên trán Lục Thanh Nghi thấy máu rõ ràng, hơi thở thoi thóp. May mà có nhiều người, nàng không đυ.ng trúng, nếu không với tình trạng thân thể này của nàng, ngay cả mạng cũng mất.

Từ trước đến nay người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tất cả mọi người chen chúc cùng một chỗ vây xem, lúc này khi nhìn thấy dáng vẻ của Lục Thanh Nghi, ai nấy đều hô to gọi nhỏ: “Người chết rồi, người chết rồi!”

Tên thuộc hạ kia còn chưa đi tới đã nhìn thấy biến hóa này, khuôn mặt lập tức xanh lét.

Trong lòng Phó Thượng Thanh lộp bộp một chút, ý niệm trong đầu nhanh chóng hiện lên, hắn lập tức tìm một lý do: “Mau đưa người về hạ viện, xem có thể trị được hay không.”

Thuộc hạ mở miệng đồng ý, chỉ cần vào hạ viện, bọn họ sẽ không cần sợ phụ nhân kia nói gì nữa.

Không nghĩ tới, từ bên trong đám đông bỗng nhiên vươn ra một cái tay: “Từ từ!”

Phó Thượng Thanh chăm chú nhìn lại, đáy lòng thầm kêu không ổn.

Người lên tiếng ngăn cản, tên là Vũ Văn Sư, là một trong những trưởng lão trẻ tuổi của Cửu Dao Cung. Khi hắn chưa nhập môn, Vũ Văn Sư được coi là người được chọn tốt nhất kế nhiệm chức chưởng môn. Nhưng chỉ vì hắn tiến cảnh quá nhanh, lại có chưởng môn trước toàn lực ủng hộ, mới có thể thuận lợi kế nhiệm.



Dù vậy, căn cơ của hắn quá nông, ngồi chức vị chưởng môn này cũng không ổn định lắm, ít nhất có một nửa trưởng lão Cửu Dao Cung không nghe lệnh hắn. Cũng bởi vì như thế, hắn mới cố gắng thúc đẩy hợp tác với Thất Chân Quan, mở rộng lực ảnh hưởng của mình.

Lúc này Vũ Văn Sư ra mặt, dù Phó Thượng Thanh không dùng đầu óc cũng biết, đối phương muốn lợi dụng chuyện này.

“Chưởng môn, nữ nhân này ăn nói lung tung, lại lấy mệnh đánh cược, nếu như không thể trực tiếp làm sáng tỏ, e rằng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với thanh danh chưởng môn. Theo ý kiến của ta, không bằng để cho nữ nhân này tỉnh lại nói sự việc rõ ràng, miễn cho người khác tin lời nàng nói.”

Phó Thượng Thanh nói: “Vũ Văn sư huynh, ý tốt của ngươi, bổn tọa hiểu rõ. Việc này... Az, bây giờ nàng đang trọng thương, cần cứu chữa mới được, sự việc để sau hãy nói. Huống chi, trước mắt khách quý ở đây, sao có thể chậm trễ?”

Vũ Văn Sư cười nói: “Chưởng môn quên rồi sao? Nếu nói về y thuật, ta cũng có thể làm được, cần gì bỏ gần tìm xa? Về phần khách quý, mạng người quan trọng, nói vậy Liêm Trinh công tử cũng có thể thông cảm.”

Nói xong, hắn nhìn về phía xe lăn.

Liêm Trinh công tử mỉm cười đưa tay ra: “Khách nghe theo chủ.”

Vũ Văn Sư cũng không nói với Phó Thượng Thanh nữa, vẫy tay bảo đệ tử mang người tới.

Huệ Nương thấy hắn nói chuyện vì mình, bà lập tức quỳ xuống, luôn miệng cầu khẩn: “Vị đại nhân này, cầu xin ngài cứu phu nhân nhà ta, chúng ta ngàn dặm xa xôi từ Đông Việt đến tìm người thân, không ngờ lão gia đã lấy người khác từ lâu, phu nhân cầu kiến không gặp, chỉ có thể ra hạ sách này. Lão thái gia nhà ta vừa bị bệnh qua đời, tiểu thư mới bảy tuổi, tuyệt đối không thể không có phu nhân!”

Không đợi Vũ Văn Sư nói, bên kia Lục Minh Thư thừa dịp đối phương sơ sẩy, tránh thoát chạy về bên này: “Nương!”



……

Lục Thanh Nghi nằm trên mặt đất, cả người tái nhợt gầy ốm đến nỗi không nhìn ra bộ dáng cũ, vết máu loang lổ trên trán, hơi thở yếu ớt đến mức khó có thể nhận ra.

Lục Minh Thư ngây ngốc quỳ gối bên cạnh nàng. Nếu biết trước việc tìm kiếm người thân sẽ có kết cục như thế này, nàng sẽ không bao giờ để mẫu thân tới đây.

Nửa năm qua, thế sự biến hóa khôn lường, nàng đã sớm từ bỏ tâm nguyện đoàn viên trước đó từ lâu, đổi thành sự thất vọng với phụ thân. Nếu không phải mẫu thân của nàng kiên trì, nàng sẽ không nghĩ đến việc nhận mặt phụ thân.

Thấy Vũ Văn Sư đến gần, Lục Minh Thư bừng tỉnh, nàng vội tóm lấy vạt áo của hắn, ngửa đầu khẩn cầu: “Đại thúc, cầu xin ngài hãy cứu lấy nương của ta. Chúng ta không cần tìm kiếm người thân nữa, chỉ cần các người cứu sống nương của ta, chúng ta sẽ rời khỏi đây, về Đông Việt ngay lập tức.”

Vũ Văn Sư ngồi xuống, mỉm cười trấn an: “Không cần hoảng loạn, để ta xem trước.”

Trước tiên, hắn nhìn vết thương trên trán Lục Thanh Nghi, sau đó nhìn mí mắt dưới của nàng, cuối cùng mới kéo cổ tay nàng lên bắt mạch.

Lục Minh Thư nhìn hắn cau mày, nàng lo lắng bắt chặt lấy tay Huệ Nương.

Chỉ một lúc sau, Vũ Văn Sư thở dài một hơi: “Đèn đã cạn dầu.”

Lục Minh Thư ngẩn ngơ, khẩn cầu nhìn hắn chằm chằm.

Vũ Văn Sư nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng, mặc dù ban đầu ôm tâm tư muốn lợi dụng nàng nhưng hiện tại nhìn bộ dáng nàng như này, lòng hắn cũng mềm nhũn, hiền từ nói: “Ngươi đừng thương tâm, sinh tử vốn là chuyện nhân sinh thường tình…” Bỗng nhiên hắn chợt cảm thấy, nói những lời này với hài tử mới bảy tuổi làm gì cơ chứ? Nỗi đau mất người thân là cảm xúc riêng của mỗi người.