Chương 5-2. Đột Biến

Ngay cả khi anh không cần phải làm nhiều như vậy, bởi vì khi ngủ Nguyệt sanh cũng không cử động nhiều, không bao giờ đá chăn, thậm chí khi còn nhỏ, cậu cũng sẽ dùng đôi tay nhỏ bé để giữ lấy chăn, che đi nửa khuôn mặt của mình...

Hiện tại cũng giống như vậy, Đồ Mộng bước đến đầu giường Nguyệt Sanh, đem đôi bàn tay lộ ra của cậu đặt dưới chăn bông, sau đó thu lại quần áo cần phải thay của cậu ở đầu giường, ném vào máy giặt dưới tầng. Cuối cùng mới trở về phòng của mình.

Điểm khác biệt rõ ràng nhất so với phòng của Nguyệt Sanh là phong anh có rất nhiều đồ trang trí nhỏ.

Tất cả đều là những đồ dùng rất tinh tế, đều do Nguyệt Sanh mua cho anh.

Chàng trai ngồi bên giường, chợt nhìn thấy con búp bê vài màu hồng xanh trên bàn làm việc, ma xui quỷ khiến anh cầm con búp bê lên, đồng tử đen láy phản chiếu đôi mắt đờ đẫn của con búp bê.

Đôi tay xinh đẹp mảnh mai của Đồ Mộng mơn trớn một bên mắt thủy tinh của con búp bê. Một cảm giác rất bình thường ...

Rất bình thường ...

Khi Đồ Mộng phát hiện mình đang nghi ngờ có camera theo dõi trong con búp bê, anh lập tức nhíu mày! Đặt con búp bê bên cạnh giường, một bên tự mắng mình là đa ng hi, một bên lại cảm thấy có phải do mình quá căng thẳng.

Nguyệt Sanh cơ bản là ở nhà mỗi ngày, làm sao có thể làm ra những việc như vậy được?

Đầu óc Đồ Mộng rối bời, anh thở dài một hơi rồi gục xuống giường.

Nhất thời, thời gian giống như ngừng lại.

Sau khi có một vụ gϊếŧ người kỳ lạ xảy bên cạnh, anh không bao giờ dám tắt đèn, bởi vì anh luôn cảm thấy rằng chỉ cần tắt đèn, những người xung quanh anh đều sẽ hiện lên bê bết máu! !

Anh không phải là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng trong mấy nay tinh thần anh cực kỳ mong manh và căng thẳng, rồi anh bắt đầu sợ ma quỷ.

Lúc anh muốn thay đồ ngủ như bao ngày trước, vẫn còn đang cởi trần, vừa định mặc bộ đồ ngủ nhung hình ngựa vằn vào thì đèn đột nhiên vụt tắt!

Sắc mặt Đồ Mộng lập tức tái nhợt!

Chuyện gì vậy? ! Chuyện gì đã xảy ra? !

Anh còn không thèm mặc quần áo, cứ thế run rẩy nhảy lên giường, quấn chăn rồi vùi cả người vào trong, không dám thở mạnh!

Khi mồ hôi lạnh sắp thấm ướt ga trải giường, bên tai truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, Đồ Mộng biết trong phòng này không có ai khác ngoại trừ anh và Nguyệt Sanh, nhưng anh vẫn không dám nhấc chăn lên. Thà ngạt thở như thế này còn hơn bị tra tấn ...

Không biết tại sao, vừa nghĩ tới đây, Đồ Mộng đã bắt đầu cảm thấy nóng bừng ...

Trong bóng tối, thiếu niên ăn mặc mỏng manh mỉm cười kỳ dị, cậu ta lần đầu tiên đi chân trần trên sàn gỗ bóng loáng sạch sẽ, cậu bước vào phòng anh trai, mở rèm ra, thấy xung quanh tối đen như mực, cậu hơi nhướng mày, rồi cẩn thận vỗ nhẹ vào chiếc chăn bông của anh trai.

“Anh… Chỉ là cúp điện thôi.” Đồ Nguyệt Sanh không giống vừa mới tỉnh ngủ chút nào, giọng điệu nhẹ nhàng như an ủi người yêu đang hoảng sợ, “Anh?”

Hồ Nguyệt sanh nhận thấy có gì đó không đúng!

Rõ ràng, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cậu, chàng trai này sẽ ngoan ngoãn chui ra khỏi chăn, nhìn cậu bằng đôi mắt đẹp ẩm ướt như sương mù, rồi nép vào vòng tay cậu ...

Nhưng lần này, anh ấy không làm thế...

Đồ Nguyệt Sanh ngập ngừng kéo chăn bông, phát hiện mình có thể dễ dàng kéo chăn bông ra, ánh mắt càng thêm tối sầm!

Cậu trầm mặt, ngay lập tức nhấc chăn ra ?! Một cổ khí nóng sôi sục trong không khí!

Cậu chỉ thấy Đồ Mộng hôn mê yếu ớt nằm trên giường, toàn thân nóng như lửa đốt!