Chương 5-1. Đột Biến

Từ biệt Thịnh Hoàng , Đồ Mộng vừa về đến nhà, đã ngửi thấy mùi cơm quen thuộc, trong lòng chợt ấm áp, vừa quay người đóng cửa lại, phía sau đột nhiên có người ôm lấy mình.

Đồ Mộng không cần nghĩ cũng biết đó là ai.

Anh để người kia ôm mình, mái tóc mềm mại cọ vào cổ anh.

Hành vi cực kỳ thân thiết của Đề Mộng và Nguyệt Sanh không có gì kỳ quái cả, không phải anh quen với việc thân thiết em trai mình như vậy, mà lại một loại khát vọng ...

Bất tri bất giác, ở thời điểm mà anh không biết, có nhiều thứ đang lặng lẽ thay đổi ...

Nói rõ hơn, nó bắt đầu từ khi Đồ Nguyệt Sanh bắt đầu hiểu chuyện.

Đồ Nguyệt Sanh mãn nguyện ôm người đó vào lòng, nhạy bén ngửi được mùi của người khác trên người anh, mỉm cười, kiềm chế khát vọng muốn khảm chàng trai này vào trong cơ thể mình, tẩy sạch mọi mùi hưởng không thuộc về anh ấy.

Tay "vô tình" vuốt ve eo anh, môi lướt qua chóp tai của anh, Đồ Nguyệt Sanh tận hưởng từng phút từng giây ở bên Đồ Mộng, như thể Đồ Mộng chính là sinh mệnh của cậu.

Sau đó cậu bảo Đồ Mộng đi rửa tay, đã đến giờ ăn rồi.

Thỉnh thoảng lại có những giọng nói ồn ào phong phú vang lên từ TV, những món ăn hấp dẫn, dù chỉ có hai người cũng khiến Đồ Nguyệt Sanh cảm thấy rất ngon!

Không sai, nói chính xác hơn, chỉ có hai người họ rất tốt!

Anh trai sẽ mãi là của cậu.

Chỉ một mình cậu...

Đồ Nguyệt Sanh hỏi về vụ án, Đồ Mộng liền tự giác kề chuyện hôm nay Thịnh Hoàng đến tìm anh, đồng thời nói cho Đồ Nguyệt Sanh biết manh mối, đôi đũa đang gắp đồ ăn của Đồ Nguyệt Sanh hơi khựng lại, liền hỏi: "Anh, hắn còn nói chuyện gì nữa không?."

" Ừm ... "Đồ Mộng nhớ ra những lời ẩn ý của Thịnh Hoàng, cảm thấy ớn lạnh sau lưng, nhìn vào đôi mắt đỏ nhạt xinh đẹp của Nguyệt Sanh, có chút không tự nhiên nói," Không có gì ... "

Không phải Đồ Mộng cố tình giấu chuyện này với Đồ Nguyệt Sanh, mà là ám chỉ cuối cùng của Thịnh Hoàng đã quá rõ ràng, anh luôn cảm thấy bất an, trong tiềm thức không muốn Đồ Nguyệt Sanh biết ...

"Phải không ..." Đôi đồng tử màu đỏ nhạt quyến rũ của Đồ Nguyệt Sanh khẽ co lại. Cậu gấp cho chàng trai trước mặt món mà anh thích ăn, nói: "Được rồi, anh, có một số việc qua rồi thì qua đi, về sau nếu không có chuyện quan trọng thì không cần gặp người nhàm chán đó. ”

Đồ Mộng cười với Đồ Nguyệt Sanh, đem tâm tư nuốt vào bụng.

Sau khi ăn trưa, bầu trời kỳ lạ lại bắt đầu thay đổi, từ một ngày nắng ấm bỗng chốc hóa thành mây đen dày đặc, như thể cả bầu trời sắp sụp xuống, lại bắt đầu có tuyết rơi.

Mặc dù đã giữa trưa, nhiệt độ bên ngoài lại gần -20 độ, càng ngày càng lạnh, Đồ Mộng bật điều hòa lên rất cao nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Loại thời tiết như đêm tối thế này, trong nhà bật đèn sáng, chỉ có nằm ở trên giường là thoải mái nhất.

Đồ Mộng đi rửa bát rồi lên phòng ở tầng hai. Đi ngang qua phòng của Đồ Nguyệt Sanh, thấy cửa phòng cậu đóng chặt, bên trong không có động tĩnh gì, như là đã ngủ trưa rồi, anh liền nhẹ nhàng xoay nắm cửa bước vào …

Ánh đèn màu cam mờ ảo chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng, cửa sổ bị che bởi những tấm rèm nặng nề.

Anh đã quen với việc mỗi ngày tới xem Nguyệt Sanh đã ngủ hay chưa, nên đắp chăn hay gì đó cho em trai mình không, anh đã làm điều này từ khi mười mấy tuổi.