Chương 11-1. Sợ Hãi

Người kia bị làm sao vậy chứ? !

Đồ Mộng hoàn toàn không muốn để ý đến cái người giống thây ma kia, nhưng anh sợ người đó đập cửa như vậy sẽ gây ra tiếng động lớn, sợ thây ma sẽ lại kéo đến, rồi sẽ phá cửa xông vào hoặc là bao vây ở ngoài cửa, đó thực sự không phải là chuyện tốt!

Trong lúc anh vẫn đang do dự, người đàn ông kia đã hét lên, "Làm ơn! Mở cửa! Tôi nhìn thấy anh rồi... Tôi biết có người ở bên trong! Mở cửa!"

Giọng nói vẫn còn khá trẻ, khàn khàn giống như tạp âm, khiến người nghe khó chịu.

Đôi mắt lạnh lùng của Đồ Nguyệt Sanh không nhìn ra được chút cảm xúc nào, cậu chỉ cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên, dùng khăn giấy chậm rãi lau qua rồi nhẹ nhàng bước tới cửa.

“Nguyệt Sanh!”Đồ Mộng lo lắng đi tới, anh đã biết bản thân mình có năng lực đặc biệt, cũng đã nhìn thấy năng lực của bọn thây ma, lý trí mách bảo cho anh biết lần này anh mới là người đứng ở phía trước ...

Cho nên anh cũng làm như vậy!

Đồ Nguyệt Sanh bị Đồ Mộng chặn đứng ở phía sau, lần đầu tiên ở phía sau nhìn bóng lưng của anh trai, sự trái ngược này làm cho cậu ngây người trong chốc lát, l*иg giam vẫn luôn đóng chặt, dường như đã hé ra một chút ...

Đồ Mộng lúc này cũng rất căng thẳng, cơ bắp đều căng chặt, chuẩn bị đi ra cửa, nếu người bên ngoài có uy hϊếp đến hai bọn họ, anh liền trực tiếp xông lên... Trực tiếp ... Gϊếŧ hắn? !

Anh muốn gϊếŧ người? !

Đồ Mộng vừa mở cửa, vừa bị suy nghĩ của mình làm cho choáng váng , trong đầu hiện lên những thảm án mà anh sẽ không bao giờ quên trong suốt cuộc đời ...

Cảnh tượng xác chết đầy đất vẫn còn khắc ghi trong tâm trí anh...

"Anh ..." Đột nhiên người đứng phía sau gọi anh một tiếng, khiến Đồ Một tỉnh táo lại, nhưng cánh cửa vừa được mở khóa đã bị đẩy mạnh ra! Một bóng người chợt vụt tới! Mang theo một mùi thối rữa kinh tởm...

Đồ Mộng vô thức vung tay lên, ba cành dây mây thô ráp bắn ra từ lòng bàn tay anh! Nó cuống chặt lấy cổ con mồi giống như muốn siết đến chết.

“A!” Người nọ hét lên, kịch liệt giãy dụa, thật lâu mới chịu bỏ cuộc, đôi mắt đầy tia máu kinh hãi từng lớn, nói: “Đừng! Đừng gϊếŧ tôi! Tôi… Tôi không phải là thây ma!"

Đồ Mộng đóng cửa lại, đặt người bị dây mây trói lại treo trên không trung đặt xuống đất, sau đó cẩn thận đánh giá hắn, phát hiện người kia cũng đang kinh hãi nhìn mình ...

Đợi người kia giải thích rõ ràng sự việc xong, Đồ Mộng mới thu dây mây lại thả hắn ra, chỉ thấy dây mây trực tiếp thu vào lòng bàn tay anh, không để lại một chút dấu vết nào.

Người nọ nhìn tay Đồ Mộng không chớp mắt, cổ họng khô khan, do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng Đồ Mộng vẫn mang đến cho hắn ta một ly nước, giảm bớt cái nóng trong cổ họng của vị khách kia.

Hóa ra người kia tên là Tần Đông, năm nay đã ngoài 30 - 40 tuổi, là một y tá chạy ra khỏi bệnh viện, chạy trốn một ngày một đêm đã mệt lử, cuối cùng, cắn răng đập chết mấy con thây ma, cũng mặc kệ xác chết của thây ma có lây bệnh hay không, trực tiếp bôi máu thịt của thây ma lên người mình, không ngờ lại có thể trốn lẫn trong đám thây ma đó.

Hắn Anh rất muốn về nhà xem vợ con thế nào, nhưng đường xa quá nên hắn không làm được gì, cuối cùng hắn đến đây trong tình trạng đói khát, trong khoảng thời gian này hắn chẳng gặp được một người sống nào!

Loại sợ hãi bản thân là người duy nhất còn lại trên thế giới này khiến người đàn ông trung niên này không còn tin tưởng vào sự sống... Nhưng hắn biết chỉ cần hắn ngã xuống, hắn sẽ bị biến thành một loại sinh vật ghê tởm giống như thây ma ... Hắn không thể chịu đựng được!

Ngay lúc này thì hắn nhìn thấy Đồ Mộng…