Chương 10-3. Quyết Định

"Thật sao? Nhưng lúc đó anh cũng không biết gì cả, chỉ biết mình đã ngất đi ... Lúc đó anh rất sợ hãi, chuyện đó… Thật kinh khủng. ”Đồ Mộng nghĩ đến những thây ma mà mình nhìn thấy, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Đồ Nguyệt Sanh an ủi anh trai, sau đó nói: "Anh, giờ anh thử sử dụng khả năng của mình, nếu có thể sử dụng thì tốt quá! Nếu không có thì cũng không sao..." Đồ Nguyệt Sanh mỉm cười chỉ vào chậu cây trên bàn.

Đồ Mộng không biết phải làm sao, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chậu cây, không ngờ chậu cây thật sự phát triển với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!

Đồ Nguyệt Sanh sớm đã chuẩn bị xong xuôi, nhìn cảnh này cũng không biết nghĩ gì, chỉ cười nói với Đồ Mộng: “Anh, anh thật lợi hại.”

Mãi Đồ Mộng mới phản ứng lại, vui sướиɠ với kỹ năng phòng vệ mới, trong chớp mắt cây cối lại trở về trạng thái ban đầu, nhưng trong quá trình luyện tập sau này mới phát hiện khả năng của anh chỉ có tác dụng với thực vật ...

"Nguyệt Sanh, em có không? Đó là cái gì?" Đồ Mộng ngạc nhiên hỏi Đồ Nguyệt Sanh.

Đồ Nguyệt Sanh hơi cúi đầu, cười nói: "Em không có..."

Nụ cười của Đồ Mộng đột nhiên biến mất, anh cau mày đi tới trước mặt Đồ Nguyệt Sanh, anh không biết nên an ủi như thế nào, chỉ nói: "Anh ... Nguyệt Sanh, anh sẽ bảo vệ em … giống như lúc em bảo vệ anh vậy...

Đồ Mộng luôn biết mình là người vô dụng, nhưng bây giờ tình hình đã khác! Anh sẽ ...

Anh sẽ thay đổi chính mình!

Ít nhất, anh sẽ không để Nguyệt Sanh vì bảo vệ mình mà chết!

Từ trước đến nay Đồ Mộng luôn không có cảm giác an toàn, luôn núp sau lưng Đồ Nguyệt Sanh, tìm kiếm hơi ấm của người khác, hiện tại bản thân đã có sức mạnh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại trách nhiệm không thể nói thành lời, đôi mắt đen láy của anh hoàn toàn bị Đồ Nguyệt Sanh nhìn thấy, ý cười càng sâu hơn.

Sau đó hai người tìm vài thứ gì đó trong tủ lạnh để lấp đầy bụng, Đồ Mộng muốn biết tình hình bên ngoài thế nào rồi. Anh muốn bật đèn lên, nhưng không có điện, tuy vẫn có nước ... nhưng không biết lúc nào sẽ hết.

Mọi thứ ở thế giới bên ngoài như một quả bom, âm thanh báo hiệu thời gian khiến Đồ Mộng cảm thấy rất ở trong nhà vẫn rất nguy hiểm.

Bởi vì anh đã nhìn thấy những thây ma trực tiếp lao ra từ cửa sổ, còn có những thây ma có sức mạnh hơn xa người thường. Tuy giờ anh biết mình có siêu năng lực, nhưng anh vẫn không thể không lo lắng liệu những con thây ma đó có tiến hóa hay không.

Lúc Đồ Mộng kéo rèm cửa ra, mọi thứ đều trở nên im lặng...

Ánh mặt trời bên ngoài lúc này đang chói chang, ánh sáng phản chiếu từ mặt đất cũng làm người ta chói mắt, nhưng những vết máu cùng nội tạng trên mặt đất còn khiến người ta sợ hãi hơn!

Anh mới chỉ ngủ một giấc thôi! Tỉnh dậy, số thây ma lang thang bên ngoài không biết đã nhiều hơn gấp bao nhiêu lần! !

Nhìn xung quanh tối đen, không khí nặng nề khiến người ta không thở nổi ...

Đột nhiên, có thứ gì đó ở góc rèm được kéo ra, bị Đồ Mộng tinh ý phát hiện, không biết từ lúc nào giác quan của anh lại nhạy bén như vậy, nhưng cảnh tượng kia lại khiến Đồ Mộng cau mày.

Quả nhiên!

Anh nhìn thấy rõ ràng một thây ma linh hoạt hơn những con khác đang lén lút vẫy tay với anh,đợi những con thây ma khác đi xa mới chạy đến gõ cửa! Đúng hơn là dùng đá ném vào cửa!