Chương 10-2. Quyết Định

Cậu cũng không bị mù, cảnh tượng vừa rồi cùng với cảnh tượng lúc cậu gặp nạn khiến cậu lập tức nhận thức được sự tồn tại của một sức mạnh bí ẩn nào đó, cậu cũng không quan tâm sức mạnh đó bắt nguồn từ đâu, nó tồn tại từ khi nào, tất cả những gì cậu quan tâm là ... tại sao cậu lại không có? !

Đồ Nguyệt Sanh chợt nhớ lại mấy ngày trước Đồ Mộng Đột nhiên sốt cao, thần sắc trong mắt càng thêm trầm xuống, cậu đưa tay chạm vào Đồ Mộng.

Đương nhiên lúc này Đồ Mộng đã ngừng chảy máu mũi, Còn Đồ Nguyệt Sanh thì nắm lấy tay Đồ Mộng, như bị cuốn hút bởi đôi bàn tay thon dài ấy.

Lúc đó cậu cũng không rõ tình hình, nhưng giờ cậu đã biết mấy nhánh cây biến dị có lá sắc nhọn đâm thẳng vào thây ma kia là do Đồ Mộng tạo ra!

Đồ Nguyệt Sanh rất không vui khi cậu không biết điều gì đó về anh trai của cậu! Cậu cố chấp muốn tìm hiểu, nhưng bởi vì chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cậu, cậu cũng không thể can thiệp, khí lực toàn thân hạ thấp không biết bao nhiêu độ!

Sao lại bài xích cậu ra như vậy chứ? Anh trai thân yêu...

Mái tóc trắng như tuyết của Đồ Nguyệt Sanh che đi đôi mắt đỏ nhợt nhạt, cậu cúi đầu hôn lên mu bàn tay của Đồ Mộng, liếʍ láp một hồi, cậu vươn hàm răng sắc bén ra muốn cắn xuống, nhưng rồi vẫn dừng lại, cuối cùng nhịn xuống.

Cậu trân trọng người anh trai này lâu như vậy... Lâu như vậy rồi…

Cậu muốn quá nhiều, muốn anh trai nguyện ý cho mình cả thể xác lẫn trái tim, muốn làm chủ mọi thứ liên quan đến Đồ Mộng, kiểm soát mọi thứ của anh, mấy năm nay cậu đã làm mọi thứ cậu có thể lẫn không thể làm! Không gì có thể ngăn cản cậu!

Cho dù bây giờ giữa cậu và anh có khoảng cách, cho dù anh có trở thành một vị thần không thể chạm tới! Cậu cũng sẽ kéo anh trai mình xuống với cậu!

"Anh ... Anh tốt nhất..." Tốt nhất đừng rời xa em...

Nếu không cậu cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì!

Đồ Nguyệt Sanh còn chưa nói hết lời, bàn tay thon dài từ từ chạm vào chiếc cổ yếu ớt của Đồ Mộng, chậm rãi vuốt ve…

...

Khi Đồ Mộng tỉnh dậy, anh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt phờ phạc của Nguyệt Sanh, anh chưa kịp nói gì thì Nguyệt Sanh đã ôm lấy anh, anh không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, nhưng đầu vẫn còn hơi đau, anh ôm Nguyệt Sanh an ủi, đồng thời nói: “Nguyệt Sanh, anh ngủ bao lâu rồi?“

Anh còn nghe thấy giọng nói của mình rất khó nghe, khàn khàn lại khô khốc.

"An ... anh ngủ cả ngày rồi... gọi thế nào cũng không tỉnh..." Ánh mắt Đồ Nguyệt Sanh như chứa đầy oán hận, làm cho Đồ Mộng cũng cảm thấy khó chịu, càng ngồi yên để cho Đồ Nguyệt Sanh ôm...

"Đúng rồi, anh có muốn uống nước không?" Đồ Mộng cùng Đồ Nguyệt Sanh giống như đang sưởi ấm cho nhau sau khi cùng trải qua một tai nạn thảm khốc vậy, Đồ Nguyệt Sanh đột nhiên nhớ tới chuyện này, cậu ta xoay người rót nước, sau đó muốn đích thân giúp anh uống nước, nhưng Đồ Mộng "không hiểu phong tình" lại đưa tay đón lấy cốc nước.

Hai người cùng nói về tình hình hiện tại bên ngoài, nhưng Đồ Nguyệt Sanh lại chuyển đề tài sang khả năng kỳ lạ của Đồ Mộng...

“Cái gì?” Đồ Mộng có chút sững sờ, anh không ngờ mình lại có một dị năng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và phim điện ảnh.

Đồ Nguyệt Sanh kiên nhẫn giải thích, cuối cùng nói: "Cảm ơn anh… Nếu lúc đó không có anh..."