Quyển 3 (Thượng) - Chương 1

Tinh mơ, những tia nắng ban mai tô điểm cho thành phố chưa hoàn toàn thức tỉnh này, bốn phía yên tĩnh, nắng ấm xuyên qua sương mù tản ra, mang theo ấm áp của ngày hè.

Xa xa truyền đến tiếng bước chân, người đi đường bước chân vững vàng, đặt chân cũng rất nhẹ, dường như sợ phá vỡ sự yên tĩnh này, đến gần, có thể thấy đó là một người đàn ông vóc người cao gầy.

Người đàn ông tóc hơi dài, áo sơ mi đỏ đun kết hợp với quần âu xanh đậm, phối màu sắc có chút khoa trương, quần áo lại được là lượt phẳng phiu, tóc mái rũ xuống, hơi che khuất mi mắt, trong tay xách chiếc túi giấy lớn, nhìn dáng đi nhàn nhã cùng quần áo chỉnh tề của hắn, không giống như dậy sớm vội vã chạy đi làm hay ra ngoài thể dục sáng, mà đơn thuần là tản bộ, đầu cành đối diện truyền đến tiếng chim sẻ hót, hắn nghe thấy, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

"Vài ngày không gặp, nhà sẻ nhỏ lại thêm thành viên mới rồi, sắp tới nơi này sẽ càng náo nhiệt."

Giọng nói trầm thấp giống như đang độc thoại, mấy con chim sẻ lại tựa như nghe thấy, kêu líu ríu vang dội hơn, nam nhân đưa tay về phía chim hót, lũ chim sẻ lại không giống mọi khi bay đậu lên tay hắn, mà sau khi phát ra tiếng kêu líu lo liên tiếp, đồng loạt bay xa.

Nghe thấy chúng phát ra tín hiệu nguy hiểm, người đàn ông hơi sửng sốt, lập tức nghe thấy phương xa cũng truyền đến tiếng chim hót ─ đối với nguy hiểm sắp xảy ra, những động vật có trực giác nhạy bén, chúng sẽ chạy trốn đầu tiên, người đàn ông lại không trốn, ngược lại dừng bước, nhắm mắt lại, cảm giác nguy hiểm đến gần.

Tố Vấn vừa chuyển đến chưa lâu, dù mắt bất tiện, nhưng trái lại hắn rất quen thuộc địa hình nơi này, dưới tình huống như thế, hắn cũng không vội bỏ chạy, nơi này là khu nhà ở cao cấp, hắn nghĩ không ai dám ban ngày ban mặt làm ra chuyện có tính công kích nào đó.

Quả nhiên, sát khí rất nhanh bức tới, bảy thanh niên, đang đến gần đằng sau vây hắn vào giữa, Tố Vấn không nhìn rõ bộ dạng của họ, nhưng cảm giác được khí tức tu đạo trên người bọn họ, đó là loại khí tức khiến người ta vô cùng khó chịu, cảm thấy bọn họ không có thiện ý, Tố Vấn đổi túi giấy sang tay trái, làm ra tư thế ngăn địch trước.

"Tôi nói xung quanh đây có yêu quái, quả nhiên không sai." Một giọng nói trong trẻo của con gái nói: "Cảm giác thông linh của tôi cực mạnh, giờ các huynh đã tin chưa?"

Bên cạnh lập tức có người con trai phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, sư muội lợi hại nhất, lần này may có muội, bằng không chúng ta lại một chuyến tay không... Hừ, ẩn giấu nguyên hình qủa là kỹ, sư muội, muội xem hắn là thứ gì biến thành?"

Nguyên hình của Tố Vấn cô gái không nhìn ra, hừ một tiếng, không vui nói: "Bất luận nguyên hình hắn là gì, tóm lại hắn không phải là người, là yêu quái thì phải chết."

Lời này chọc giận Tố Vấn, hắn hận nhất loại người vơ đũa cả nắm này, nói tùy hứng một chút, người như vậy hắn thấy cũng đều đáng chết, nếu không phải lo lắng vì thế sẽ mang phiền phức đến cho chủ nhân, hắn giờ đã động thủ rồi.

"Các ngươi là ai?" Hắn lạnh lùng hỏi.

"Bớt nói nhảm, ta hỏi ngươi, nhân viên bệnh viện Bình An vô cớ biến mất có phải là ngươi gϊếŧ hay không? Chuyện có người ở Đông Giao bị gϊếŧ phải chăng cũng là ngươi làm?" Người con trai mới rồi nịnh nọt sư muội quát về phía hắn.

Câu hỏi cay nghiệt, dường như coi hắn là hung thủ mà đối xử, chẳng qua người này cương khí quá yếu, Tố Vấn hoàn toàn không để hắn vào mắt, trầm giọng nói: "Bây giờ cút còn kịp."

Đối diện truyền đến tiếng cười, hiển nhiên đối với việc đồng môn bị chửi, những người khác chẳng những không cùng mối thù, trái lại số đông thành phần là xem náo nhiệt, người con trai nuốt không trôi giọng điệu này, rút đoản đao gỗ đào đeo ở bên hông xông lên, bị một người đàn ông khác ngăn cản, nói: "Khí tràng hắn rất sạch, không giống tinh quái làm điều ác, hỏi rõ trước đã."

"Có cái gì hay mà hỏi?" Tiếng cười lanh lảnh của cô gái truyền đến: "Tôi đã phái người điều tra, vụ án gϊếŧ người xảy ra ở Đông Giao mấy ngày trước hắn đã từng xuất hiện ở gần đấy, nơi đó cũng có khí tức rất giống hắn, chứng tỏ chính là hắn!"

Có cô làm chỗ dựa, người con trai bạo gan hơn, cười nhạt với người ngăn cản hắn: "Sư huynh sợ sao?"

Sư huynh còn chưa lên tiếng, cô gái lại mất hứng chen mặt nói: "Ít nói bậy, sư huynh sao lại sợ chứ?"

Thấy cô gái nói chuyện thiên vị người khác, người con trai trong lòng ghen tị, cười nhạt: "Đúng vậy, nếu ngay cả một kẻ mù cũng đánh không lại..."

Nếu nói lúc trước sự xuất hiện của bọn họ chỉ khiến Tố Vấn khó chịu, câu này lại rõ ràng chạm đến sát khí của hắn, kiếm khí từ đầu ngón tay trong nháy mắt bắn ra, chẳng qua hắn không có ý định gϊếŧ người, chiêu này chỉ là dạy dỗ cái tên không biết nói chuyện kia một chút, người con trai không ngờ hắn lại đột nhiên chống lại, vội vàng ngửa người về phía sau né tránh, tuy rằng tránh được, nhưng tránh rất chật vật, nếu không phải sư huynh đưa tay đỡ lấy hắn, hắn nhất định ngã xuống một người toàn bùn.

Tư thế có hơi buồn cười, cô gái cười thành tiếng, sắc mặt người con trai đỏ bừng, sư huynh đỡ hắn càng thấy giống như cố làm ra vẻ, tức giận đẩy sư huynh ra, giơ đao xông về phía Tố Vấn, những đồng môn khác cũng bị hắn kéo theo, bất chấp sự ngăn cản của sư huynh, đồng loạt vây quanh, người con trai quát lên: "Gϊếŧ con yêu quái này, tế vong hồn người đã chết!"

Đối với thanh niên nhiệt huyết mà nói, những lời này có sức kêu gọi nhất, đối mặt với yêu loại, mọi người đều lấy vũ khí ra, mắt thấy sát khí chạm vào liền nổ bùng, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe, tiếng động từ xa đến gần, như gió vọt về phía bọn họ.

Vì sợ bị đâm vào, mọi người đành phải lùi lại, xe máy sau khi đến gần bọn họ nhanh chóng giảm tốc độ, sau đó đầu xe lắc một cái, sau khi thân xe vẽ nửa vòng cung, vừa vặn đứng giữa Tố Vấn và những người khác, người lái xe duỗi một chân, dừng xe lại ─ nếu đây là xe máy phân khối lớn, động tác dừng xe này nhất định sẽ rất đẹp, nhưng rất tiếc, cậu cưỡi chỉ là chiếc Mio classico, cái kiểu rất nhỏ nhắn rất xinh xắn...

"Đây là muốn đánh hội đồng giữa ban ngày ban mặt à?" Người lái xe tháo mũ bảo hiểm, mắt lam đảo qua mấy người trước mặt: "A, còn mang cả hàng nữa chứ, bọn mi có muốn ta lập tức gọi bảo vệ khu vực đến không? Hay là gọi thẳng cho cảnh sát?"

Cậu vừa nói vừa lôi điện thoại ra, nhìn thấy cậu, sư huynh hơi biến sắc, cô gái giành nói trước: "Bớt lo chuyện người, nếu anh không phải bạn của hắn, thì tránh ra."

"Hắn không phải." Không muốn liên lụy người khác, Tố Vấn nói.

"Trước không phải, giờ phải." Nam nhân mắt lam hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Tố Vấn, nói: "Vừa rồi bạn anh bảo tôi tiễn anh một đoạn, thông thường bạn của bạn tôi chính là bạn của tôi."

Tiếng nói trong trẻo, vui vẻ mà cởi mở, dễ dàng gây thiện cảm cho người lần đầu gặp mặt cậu, Tố Vấn không nhìn rõ tướng mạo nam nhân, nhưng trực giác cho biết ấn tượng đối với cậu không sai, đang muốn mở miệng hỏi, đối diện có người hoảng hốt kêu lên: "Trương Huyền?"

Ơ, lại có người gọi ra tên cậu?

Trương Huyền khó hiểu theo tiếng đi tới, thấy gọi cậu là một người đàn ông tướng mạo trưởng thành, nhìn khí thế hẳn là thủ lĩnh của mấy người này, cũng là người có đạo hạnh cao nhất trong bọn họ, có điều cậu không quen, bèn tùy tiện nói: "Anh biết tôi, tôi không biết anh, nên chắc anh là khán giả của tôi rồi? Theo dõi vào sáu giờ sáng mỗi ngày?"

"Hả?"

Nhìn phản ứng của người đàn ông Trương Huyền liền biết mình đoán không đúng rồi, gãi gãi đầu, nói: "Anh hẳn cũng không phải khách hàng của tôi, nếu không thì tôi từng tiếp nhận vụ án của anh, không thể không nhớ anh."

Trí nhớ của Trương Huyền không tính là quá tốt, nhưng miễn là chuyện liên quan đến tiền, nhỏ nhặt hơn nữa cậu cũng sẽ không quên. Bộ dạng lo nghĩ của cậu sư huynh nhìn thấy có chút buồn cười, đang muốn giải thích, sư đệ bên cạnh không nhịn được, chợt hướng đoản đao gỗ đào về phía Trương Huyền, quát lên: "Bớt dài dòng với hắn, bắt yêu quái mù trước đã rồi tính!"

Tay Tố Vấn nắm chặt, mi mắt rũ xuống che kín con ngươi, lại không giấu được lửa giận, đang định bắn ra kiếm khí thứ hai, bị Trương Huyền kéo lại, cười hì hì nói: "Cái này có gì phải tức giận? Hắn gọi anh là kẻ mù anh đúng là kẻ mù, tôi đây nói dáng dấp hắn rất nát... Hắn phải chăng liền thực sự..."

Cậu vừa nói chuyện vừa nhìn về người đối diện nọ, lời nói ngừng lại, ánh mắt ném qua thêm vài phần cảm thông: "Chậc, dáng dấp hắn đích thực rất nát..."

Phụt!

Có người ủng hộ cười lên, Tố Vấn cũng nhịn không được, kỳ thực hắn cũng không để ý bản thân bị nói đui mù, chỉ không thể chịu được thái độ vô lễ của đối phương, nhưng lời giống vậy qua miệng Trương Huyền nói ra một cái, mùi vị thay đổi hoàn toàn, bực tức lúc đầu của hắn lập tức biến mất, thấp giọng nói: "Tôi là Tố Vấn."

Mày kiếm Trương Huyền nhếch một cái, đưa tay về phía Tố Vấn, cổ tay Tố Vấn bị kéo, theo cậu ngồi lên xe máy, cậu quay đầu xe, kéo tay ga vọt đi, người con trai bị chế giễu kia đâu chịu tha, giơ tay lên một cái, phi đoản đao gỗ đào tới.

"Dừng tay!"

Sư huynh vội vàng cản lại, nhưng chậm một bước, mắt thấy đoản đao phi về phía hai người, một tờ đạo bùa đón lấy, vừa vặn chặn đứng đoản đao lại, đoản đao thế đi sắc bén, lại bất ngờ không xuyên qua được lá bùa nho nhỏ, lạch cạch rơi xuống mặt đất, tờ đạo bùa cũng phất phơ bay sang một bên, sư huynh bước nhanh tới, nhặt đạo bùa lên.

Đạo bùa trừ tà rất bình thường, một khoản cuối cùng bùa chú còn viết sai, nếu không biết đối phương là ai, hắn sẽ nhất định cho rằng dó là một thần côn văn dốt võ dát, nhưng nếu quả thật dốt nát, sao lại dễ dàng chặn được đạo sát khí kia?

"Phải đuổi theo sao?"

Sư đệ khác hỏi, người đàn ông lắc đầu, thấy hắn nhìn chằm chằm đạo bùa trầm ngâm không nói, cô gái chạy tới, nói: "Hình như người kia cũng tu đạo, có điều khí tràng rất tà, huynh quen à?"

"Quen." Sư huynh gật đầu, thu đạo bùa lại, bỏ vào trong túi: "Một người bạn cũ rất lâu rồi không gặp."

"Bạn huynh sao lại không nhận ra huynh? Còn lăn lộn cùng tinh quái?"

Không nhận ra, là bởi từ trước tới giờ chưa từng để ý, Trương Huyền có lẽ đã sớm không nhớ hắn là ai, nhưng mười mấy năm nay, hắn cho tới bây giờ lại chưa từng quên người này.

Sương mù đã tan, trên phố người đi đường dần dần nhiều lên, sư huynh phân phó mọi người rời đi, mọi người đều đi rồi, chỉ có người con trai động thủ đầu tiên không phục, đứng tại chỗ quát lên: "Trương Chính, yêu quái còn chưa bắt được, huynh cứ vậy trở về sao?"

Trương Chính không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước, người con trai bị coi thường, căm hận nói: "Đồ hèn!"

Khıêυ khí©h vẫn không được đáp trả, tâm tư Trương Chính hoàn toàn không đặt ở chỗ hắn, người con trai tức giận nghiến răng, đang phát cáu, cô gái xoay người lại, hỏi: "Tạ Phi, tất cả mọi người đều đi rồi, huynh còn ở lại làm gì?"

Những lời này cho Tạ Phi một bậc thang rất tốt, hắn đổi giận thành vui, nhanh chóng đi theo, nhỏ giọng hỏi: "Con yêu quái kia, sớm muộn gì ta cũng phải bắt được hắn."

"Hơn cả việc này, huynh vẫn nên điều tra xem Trương Huyền là ai trước đi."

Cô gái thấy Trương Chính hồn lìa khỏi xác, đột nhiên sinh ra vài phần hiếu kỳ đối với người tên Trương Huyền kia, cố ý thả chậm cước bộ, sau khi kéo dài khoảng cách với đồng bạn, phân phó Tạ Phi.

Tạ Phi hiển nhiên không muốn, nhưng thấy vẻ mặt cười tủm tỉm của cô gái, tâm chợt động, không nỡ phản bác, gật đầu đồng ý.

******************************

Trương Huyền ở đây rất lâu rồi, cưỡi xe quen cửa quen nẻo mà đâm ngang rẽ dọc trong khu dân cư, sau một hồi bão xe mới nghĩ đến hỏi Tố Vấn nhà ở đâu, sau đó theo lời hắn đưa hắn về nhà.

Nhà Tố Vấn kỳ thực cách nhà Trương Huyền có mấy trăm mét, Trương Huyền dừng lại trước cửa nhà hắn. Nghe bên ngoài truyền đến tiếng xe máy, chủ nhân ngồi trong thư phòng đứng dậy đi tới trước cửa sổ, hắn cất điện thoại di động vừa nói xong, xuyên qua rèm cửa nhìn Trương Huyền dưới lầu, bất đắc dĩ nở nụ cười.

"A Cửu, đây chính là phiền phức ngươi tìm cho ta sao?"

Trương Huyền không phát hiện trong phòng có người nhìn chăm chú, dùng chân đỡ xe, ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự được xây dựng độc đáo trước mắt này, nhà có ba tầng, cộng thêm một sân thượng, trước phòng trồng rất nhiều hoa cỏ, lúc sáng sớm, mùi hoa đặc biệt ngào ngạt, gara bên cạnh cải tạo thành vườn rau nhỏ, ngoại trừ hoa cỏ, còn trồng không ít rau dưa trái cây, chợt nhìn tới, ngược lại có mấy phần không khí nhà nông nhàn nhã.

"Nhiều loại rau dưa thế này, cũng khỏi cần đến siêu thị mua sắm." Trương Huyền tặc lưỡi.

"Bình thường không có việc gì, trồng để gϊếŧ thời gian." Tố Vấn xuống xe, nói với cậu: "Vừa rồi cảm ơn cậu."

"Việc nhỏ." Trương Huyền đánh giá xung quanh, nói: "Không ngờ chúng ta ở gần như vậy, nếu mọi người đều là hàng xóm, sau này phải quan tâm lẫn nhau nhiều hơn mới được... A, đúng rồi, tôi hình như còn chưa tự giới thiệu?"

Nhìn người đàn ông tự nói tự trả lời này, Tố Vấn rất bối rối, hắn cảm giác được cương khí tu đạo trên người đối phương thâm hậu hơn mấy người vừa rồi kia cộng lại, hắn cũng không sợ người tu đạo, nhưng không thể nói là thích, có điều người này trực tiếp nhảy qua ranh giới thích hay không thích, mà khiến hắn cảm thấy kính nể thậm chí sợ hãi, đôi mắt có hơi đau, xuất phát từ việc đề phòng đối với nguy hiểm không rõ, hắn lui về sau hai bước, né tránh khí thế bức bách của đối phương.

Trương Huyền không để ý tới khó chịu của Tố Vấn, hăng hái bừng bừng nói, lại móc danh thϊếp ra, nói: "Tôi là Trương Huyền, làm việc ở một công ty thám tử, sau này anh có phiền toái gì, lúc nào cũng hoan nghênh mang phiền phức đến cho tôi."

『 Trương Huyền? 』

Nghe thấy hai chữ này, Tố Vấn cảm thấy giữa chân mày đột nhiên truyền đến đau đớn, cái tên rất quen thuộc, hắn nhất định đã nghe qua, hơn nữa có ấn tượng rất sâu đậm, lại vẫn cứ không nhớ gì cả, hoảng hốt nhận lấy danh thϊếp đối phương đưa đến, đập vào mắt đầu tiên chính là hai chữ vàng sáng long lanh ở giữa danh thϊếp.

Trong nắng sớm chữ vàng lóe ra hào quang sáng ngời, xẹt qua trước mặt Tố Vấn, như một thanh đoản đao kim sắc, cắt đứt sương mù che khuất ký ức, hắn thì thào nói: "Năm nay sáu tuổi..."

"Cái gì?"

Trương Huyền không nghe rõ, đang muốn hỏi lại, cửa chính mở ra, chủ nhân từ bên trong đi ra, nét mặt tươi cười chào hỏi cậu: "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."

"Khoai tây!"

Khi nhìn thấy người ra ngoài đúng là nhà thiết kế thời trang Haas, Trương Huyền thất thanh kêu lên, lại nhanh chóng quay đầu nhìn Tố Vấn đứng bên cạnh, trong giây lát phản ứng lại ─ Tố Vấn, đó không phải là cún yêu của Haas sao?

Vẻ mặt khoa trương ngay cả Tố Vấn thị lực không tốt cũng chú ý tới, cảnh giác vừa sinh ra đối với Trương Huyền biến mất trong ý cười ─ Mã Linh Xu trong giới thiết kế thời trang quốc tế được hưởng thanh danh hiển hách, dám vô lễ với hắn như vậy, ngoại trừ Sơ Cửu mở quán bar, cũng chỉ có nam nhân mới quen này.

"Oái!"

Phát hiện mình lỡ lời, Trương Huyền chớp chớp mắt lam xinh đẹp, nhảy từ trên xe máy xuống, dựng xe xong, chạy đến trước mặt Mã Linh Xu, đưa tay về phía hắn, cười híp mắt nói: "Có lẽ anh quen người khác gọi anh là Haas tiên sinh hơn?"

Tay được chủ động đưa ra bày tỏ sự nhiệt tình của chủ nhân, so với hai lần trước, thái độ hôm nay của Trương Huyền khá thân mật, mắt lam tràn đầy ý cười, hoàn toàn không nhìn thấy sự phòng bị cậu lộ ra đối với mình lúc trước, Mã Linh Xu hơi nhướng chân mày, bắt tay cậu, đôi mắt đảo qua tay trái cậu, nói: "Tôi nhớ lần trước cậu đeo chiếc vĩ giới rất đẹp mắt."

Lòng bàn tay đang nắm truyền đến lực đạo giống nhau, lực tay không mạnh, nhưng tuyệt đối không cho phép xem thường, lần này đối mặt Mã Linh Xu, Trương Huyền không cảm thấy bất an nữa, cũng không bài xích hắn, mà trực tiếp đối mặt với hắn, mỉm cười nói: "Haas tiên sinh nhớ thật rõ."

"Đối với một nhà thiết kế tạo hình mà nói, lực quan sát là yếu tố không thể thiếu."

"Đúng vậy." Trương Huyền nhún nhún vai, coi như chấp nhận lời giải thích của Mã Linh Xu, nói: "Ném đi rồi, vì tôi thấy nó không hợp với tôi, tôi thích đồ đơn giản một chút hơn."

"Vậy thật đáng tiếc."

Mã Linh Xu buông tay ra trước, hỏi Tố Vấn: "Sao các cậu lại gặp nhau?"

"Vừa rồi có mấy người học đạo gây sự với tôi, là Trương tiên sinh đứng ra hỗ trợ giải vây."

"Mọi người đều là bạn bè, cứ gọi Trương Huyền là được rồi, gọi tiên sinh xa cách quá, anh nói có đúng không, Haas?"

Trương Huyền vừa nói chuyện, vừa đưa tay qua, không biết lớn nhỏ vỗ vai Mã Linh Xu, Mã Linh Xu xoay người vào nhà, vừa vặn tránh được cái vỗ của cậu, nói: "Nếu đã tới, chi bằng vào ngồi một chút nhé."

Tố Vấn sửng sốt, trong trí nhớ của hắn, trừ Sơ Cửu ra, Mã Linh Xu chưa bao giờ mời người khác vào nhà, Trương Huyền là người đầu tiên, hắn cảm thấy phiền toái này là do mình mang đến, đang định tìm một lý do để Trương Huyền đi khỏi, Trương Huyền đã theo bước Mã Linh Xu chạy vào, cười nói: "Vậy tôi không khách khí, chỉ là hôm nay tới quá vội, chẳng mang theo quà cáp gì, lần sau sẽ bù."

Không phải sẽ có lần sau nữa đấy chứ, Tố Vấn đi sau cùng, nghĩ ngợi một cách không chắc chắn lắm.

Trương Huyền theo Mã Linh Xu vào phòng, rất cởi mở quan sát mọi nơi, bài trí nhà Mã Linh Xu rất tao nhã độc đáo, không trang trí quá nhiều đồ vật xa hoa, nhưng dễ dàng khiến người ta có cảm xúc như cảnh vật lộng lẫy, dựa sát tường là một giá sách sắp xếp chỉnh tề, Trương Huyền đi tới, nhìn thấy ô ở chính giữa đặt một chiếc bình thϊếp li, nhưng chính bởi quá tinh xảo, trái lại khiến người ta có cảm giác làm ra vẻ, cậu tiện tay cầm lên lật xem, hỏi: "Mã tiên sinh, không phải anh nghèo đến nỗi ngay cả hàng thật cũng không mua nổi đấy chứ? Hay là anh ở nước ngoài quá lâu rồi, không hiểu lắm về đồ gốm cổ? Nói đến đồ cổ, vậy phải thỉnh giáo chủ tịch nhà tôi, lần sau mua cái gì bảo anh ấy đưa anh đi, tuyệt đối không ai dám coi anh tiêu tiền như rác."

Nói trắng ra thế này khiến Tố Vấn giật giật khóe miệng, Mã Linh Xu lại không để ý, mỉm cười nói: "Đây là bằng hữu tốt nhất tặng cho tôi, với tôi mà nói, nó thật nhất trên đời."

Ngụ ý, đồ cổ thật hay giả không quan trọng, hắn xem trọng là phần chân thành kia.

Trương Huyền nâng mí mắt lên, không giống trước kia, lúc này đây cậu bỏ qua tâm tính kiêng dè, chăm chú nhìn kỹ đối thủ của mình, Mã Linh Xu mặc bộ quần áo ở nhà bình thường, nhưng một bộ quần áo tùy tiện mặc lên người hắn, đều có thể tôn lên vẻ tao nhã hào hoa của hắn, cử chỉ khéo léo, khiến hành động của hắn không tìm ra được một chút sơ hở, Trương Huyền nghĩ, nếu mục đích của hắn là đối phó với mình và Nhϊếp Hành Phong, vậy hắn sẽ là một đối thủ rất xuất sắc.

Phát hiện Trương Huyền nhìn lom lom, Mã Linh Xu làm một tư thế tùy ý, hỏi: "Muốn chụp ảnh à?"

"Không." Trương Huyền đặt bình gốm lại, nở nụ cười thẳng thắn: "Tôi từng chụp ở sân khấu kịch rồi."

Chân mày Mã Linh Xu nhướng lên, trên dưới quan sát cậu: "Cậu rất khác so với lần trước chúng ta gặp nhau."

Lần trước cậu còn đang buồn phiền khó chịu vì quá khứ, giờ cậu đã nghĩ thông rồi, tâm tình đương nhiên không giống, Trương Huyền nói: "Không, bây giờ mới thực sự là tôi."

"Nói không sai."

Mã Linh Xu mời Trương Huyền ngồi xuống, nhân lúc Tố Vấn tới phòng bếp chuẩn bị trà bánh, Trương Huyền lại lấy danh thϊếp của mình tặng một lần nữa, sau đó ngong ngóng nhìn qua, Mã Linh Xu hiểu ý cậu, trao đổi danh thϊếp của mình cho cậu, Trương Huyền nhìn trái phải tấm danh thϊếp vàng xám kia xong, lại ngẩng đầu hỏi hắn: "Nam Xuyên Mã gia khu ma, chẳng biết có ngọn nguồn gì với Mã tiên sinh không?"

"Khu ma? Đó là cái gì?" Mã Linh Xu cười nói: "Tôi chỉ là trùng họ Mã, Mã trong vì người ta làm trâu làm ngựa kia."

"Còn trùng hợp muôi con khuyển yêu." Trương Huyền tiếp tục hăng hái bừng bừng hỏi: "Nhìn khí tức Tố Vấn, đạo hạnh của hắn cũng không ít đâu nhỉ?"

"Không rõ lắm, lúc tôi nhận hắn, tình trạng hắn rất tệ, nên tình hình cụ thể tôi cũng không tiện hỏi nhiều, cậu cũng thấy đấy, bệnh mắt của hắn rất nghiêm trọng."

Một câu nói Mã Linh Xu nhẹ nhàng đẩy vấn đề đi, vừa khéo Tố Vấn bưng trà bánh tới, Mã Linh Xu chỉ vào hắn nói: "Tôi là Mã Linh Xu, nên liền đặt tên cho hắn là Tố Vấn, vừa nghe đã biết là người một nhà."

"Tốt nhất là như vậy." Trương Huyền nhỏ giọng lầm bầm.

Thành thật mà nói, vừa rồi cậu giải vây giúp Tố Vấn, chỉ vì trả Sơ Cửu một cái nhân tình, không nghĩ sẽ trùng hợp gặp phải Mã Linh Xu như vậy, từ lần trước họ bước vào trong yểm mộng, người này thường xuyên vô tình hoặc cố ý nhảy ra, cậu không tin sẽ trùng hợp như thế, nên muốn tìm cơ hội thăm dò lai lịch một chút, nhưng bây giờ xem ra, ngoại trừ ăn chực bữa trà bánh, chưa hỏi ra được cái gì.

Dường như nhìn thấu sự chán nản của Trương Huyền, Mã Linh Xu mỉm cười, chủ động đề nghị: "Cậu còn chưa ăn sáng thì phải? Nếu không thì ở lại cùng nhau ăn cơm?"

"Sao lại không biết xấu hổ vậy chứ?" Trương Huyền xoa xoa tay, cười híp mắt nói, vẻ mặt kia hoàn toàn không có một chút xấu hổ nào.

Mã Linh Xu bèn theo lời cậu nói: "Sau này là hàng xóm rồi, hà tất phải khách sáo chứ? Tôi cũng tiện thể muốn nghe một chút về chuyện của Mã gia, rất lâu rồi chưa quay về, tôi nghĩ nơi này nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị mà tôi không biết."

"Chuyện thì có rất nhiều, thú vị hay không thì không biết, có điều nếu Mã tiên sinh muốn nghe, tôi đây tất nhiên tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn rồi*."

...