Quyển 3 (Thượng) - Chương 2

Tuy mắt Tố Vấn không tiện, làm việc lại rất tháo vát, bữa sáng rất nhanh đã chuẩn bị xong, Trương Huyền ăn cơm, bắt đầu kể về chuyện của Mã gia, kỳ thực những chuyện này cậu đều biết được từ ghi chép của Tiểu Bạch, dù sao mục đích của cậu không phải kể chuyện, mà là quan sát phản ứng của Mã Linh Xu khi nghe về chuyện cũ, từ đó phân rõ thân phận của hắn.

"Có người nói Mã gia là bậc thầy khu ma ở Nam Xuyên, mấy đời coi trảm yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình, người Mã gia sinh ra đã tự mang theo thần lực, được thần linh phù hộ, mọi người đều nói đó là trời xanh ban tặng vì họ chém yêu trừ ma, thật giả thì chưa biết được, nhưng Mã gia từng có khoảng thời gian đứng đầu trong môn phái khu ma, sau lại không biết xảy ra chuyện gì, toàn gia họ đột nhiên rút khỏi, có người nói hậu nhân của họ đến phương bắc, hành tung không rõ, sau này, trong nghề thiên sư không thấy ai nhắc đến họ nữa."

"Nhưng sao cậu lại cho rằng tôi là hậu nhân của Mã gia?" Mã Linh Xu cúi đầu nhìn trang phục của mình một chút: "Tôi nhìn qua rất giống đạo sĩ à?"

"Bởi vì anh có khí chất của người tu đạo, chuyện thế này không nói rõ được, chỉ là cảm giác mà thôi, hơn nữa anh còn nuôi thức thần." Trương Huyền sẽ không nói những chuyện này kỳ thực đều là cậu đang ném đá dò đường, thuận miệng bịa đặt.

"Không, Tố Vấn không phải thức thần, hắn chỉ tạm thời ở cùng với tôi thôi, đợi ngày nào đó bạn của hắn tới đón, hắn sẽ rời đi."

Mã Linh Xu vừa nói chuyện, vừa quay đầu sang một bên phía cửa sổ thủy tinh, Tố Vấn làm cơm xong, khôi phục nguyên hình bạch khuyển, tựa như mệt mỏi, mắt híp lại, cuộn mình trên ghế salon.

Bộ lông dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ sáng bóng xinh đẹp, trắng như tuyết khiến người ta cảm thấy chói mắt, Trương Huyền không tự chủ được nhớ tới con bạch lang tuyệt vọng bị nhốt trong l*иg sắt vào cái ngày tuyết thật lâu trước kia, nếu nó còn sống, liệu cũng có thể giữ được tâm tính ôn hòa thế này hay không?

Cậu thở dài, lầm bầm: "Sao không có người bạn tốt nào tặng tôi một đầu bếp nhỉ?"

Nhà cậu bây giờ thật ra có hai đầu bếp, đáng tiếc Chung Khôi xuất thân người mẫu, có thói quen ăn đồ thanh đạm, ngoài ra đối với huynh đệ kia lại càng khỏi phải nói, bọn họ căn bản là ăn chay, xà yêu ăn chay, nghe rất khôi hài, nhưng đến lúc mỗi bữa cơm cả nhà ngay cả chút xíu thịt cũng không nhìn thấy, thì chẳng còn buồn cười tí nào hết.

Ăn mộc mạc như thế, người không biết còn tưởng rằng họ Nhϊếp vỡ nợ rồi ấy chứ, Trương Huyền vô cùng ai oán nghĩ xong, đột nhiên chợt nhanh trí, hỏi: "Mã tiên sinh, có phải anh rất được yêu thích trong giới người mẫu đúng không?"

Câu hỏi này rất có kỹ xảo, với địa vị của Mã Linh Xu, hắn sẽ không trả lời phủ định, nhưng nếu khẳng định, hắn biết phía sau Trương Huyền ắt phải đi tiếp vấn đề, cười cười, nói: "Sao lại hỏi thế?"

"Là như vầy, tôi có một người bạn, rất có tố chất làm người mẫu, nhưng vẫn là một người mới, chưa biết nhiều về nghề này, tôi nghĩ nếu có người dẫn dắt cậu ta sẽ tốt hơn, cũng không biết Mã tiên sinh có tiện không."

"Dẫn cậu ấy đến xem một chút đi, nếu quả thật như cậu nói, tôi nghĩ rằng giúp đỡ chỉ là chuyện nhỏ."

"Cảm ơn."

Ăn xong một bữa cơm, tuy rằng chưa hỏi được gì, nhưng kiếm được bữa sáng ngon lành, lại còn tống được xà yêu đi, Trương Huyền vẫn rất thỏa mãn, nhìn đồng hồ, sắp tới giờ đi làm của Nhϊếp Hành Phong, cậu đứng dậy cáo từ Mã Linh Xu, Mã Linh Xu không giữ thêm nữa, chỉ nói: "Sau này có thời gian năng tới chơi, tiện thể gửi lời hỏi thăm đến Chung Khôi."

"Nhất định rồi."

Câu nói trước cho dù Mã Linh Xu không nói, Trương Huyền cũng sẽ làm vậy, trao đổi số điện thoại với hắn, lúc ra về đi qua phòng khách, cậu thấy con chó trắng nằm trên ghế salon nghỉ ngơi, nhịn không được chạy tới, ôm lấy nó.

Cảm thấy được khí tức xa lạ đến gần, con chó trắng lập tức mở mắt, trong con ngươi xanh biếc lộ ra vẻ cảnh giác, lúc phát hiện ra là Trương Huyền, nó do dự một chút, thu hàm răng sắc đang nhe ra, không tình nguyện đón nhận cái ôm của cậu.

"Đẹp quá!"

Trương Huyền vuốt lông xõa tung trên cổ con chó trắng, để nó hơi ngẩng lên, con ngươi nó trong vắt, nhưng không có ánh sáng, tựa như minh châu bị che phủ một tầng sương, mất đi ánh sáng vốn có, cậu thương tiếc nói: "Mắt nó là thứ gì làm bị thương? Hẳn là có cách chữa khỏi chứ?"

"Chuyện rất lâu trước đây rồi, ta không nhớ rõ." Tố Vấn tự trả lời, sự kháng cự theo bản năng khiến nó tránh khỏi cái ôm của Trương Huyền, nhảy sang một bên.

Đối với cách cư xử thân thiện của Trương Huyền, nó thay vì nói là không thích, chẳng bằng nói là khó chịu, tâm tình rất bi thương bao phủ nó, dường như cảm thấy bản thân đánh mất một vài thứ quan trọng nào đó, nhưng đó là thứ gì, lại không thể nào biết được.

Cảm thấy nó không bằng lòng, Trương Huyền không đến gần thêm nữa, đứng lên hỏi Mã Linh Xu: "Nó là loài chó gì vậy? Tôi cũng muốn nuôi một con."

"Ai bảo nó là chó?" Mã Linh Xu mỉm cười hỏi lại: "Lẽ nào cậu không cảm thấy nó giống sói hơn sao?"

"Cửu vĩ lang?" Ánh mắt Trương Huyền liếc qua đuôi bạch lang, đáng tiếc, cậu chỉ nhìn thấy một chiếc.

"Không, nó chỉ là sói bình thường, trên đời này không tồn tại loài cửu vĩ lang kia."

Cửu vĩ lang có tồn tại, ngay trong ký ức tuổi thơ cậu, nhưng lời của Mã Linh Xu lại khiến cậu không dám khẳng định cho lắm — có lẽ cùng với cái chết của con bạch lang kia, cửu vĩ lang đã thực sự tuyệt tích trên cõi đời này rồi cũng nên.

Sau khi Trương Huyền rời đi, Mã Linh Xu đứng trước cửa sổ, nhìn cậu cưỡi xe máy chạy xa, mỉm cười nói: "Hình như chúng ta làm cho hắn suy nghĩ lung tung rồi, thực sự là không nên đâu."

Bạch lang không trả lời, vẫn đang xuất thần nhìn chằm chằm về hướng Trương Huyền rời đi, Mã Linh Xu nhìn nó, lại cười nói: "Nhưng mà chuyện trêu đùa người khác thế này rất vui đúng không? Chi bằng lần sau ngươi biến ra chin cái đuôi cho hắn nhìn, nhất định sẽ dọa hắn giật mình."

Tưởng tượng đến hình ảnh kia, Mã Linh Xu xấu xa cười ra tiếng, bạch lang lại không ủng hộ, im lặng một hồi, nói: "Vừa rồi mấy đạo sĩ kia chất vấn ta gϊếŧ tài xế lái taxi, kỳ thực hôm đó ta vốn định ngồi lên chiếc xe kia, lại bị người khác tranh giữa chừng, người kia chắc là tinh quái biến thành, nếu lúc đó ta không nhường cho hắn, hoặc ta kịp thời ngăn cản, tài xế kia sẽ không chết."

"Chuyện quá khứ rồi, bất kể ngươi hối hận thế nào, cũng không thể thay đổi sự tồn tại của nó, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi." Nói đến chính sự, Mã Linh Xu thu lại vẻ tươi cười, sờ sờ đầu nó, nói: "Mấy ngày nay ngươi cũng đừng ra khỏi nhà, giao cho ta xử lý."

"Ngài biết chuyện gì xảy ra?"

"Ta chỉ biết phiền phức sắp đến rồi, không biết vị thiên sư mèo ba chân kia có chống đỡ được không."

"Chủ nhân, ngài sẽ giúp hắn sao?"

Tố Vấn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một khuôn mặt lãnh đạm, Mã Linh Xu xoay người rời đi, nhàn nhạt nói: "Tại sao ta lại phải giúp một người dưng?"

*****

Trương Huyền về đến nhà, mọi người đã ăn sáng xong, Nhϊếp Hành Phong đang đọc báo sớm, Ngân Mặc dựa trên salon xem tin tức giải trí, Chung Khôi đang nghiên cứu sách dạy nấu ăn của cậu, thấy Trương Huyền, y dứng dậy muốn tới phòng bếp bưng điểm tâm sáng lên, Trương Huyền gọi y lại, nói: "Tôi ăn rồi, Khoai Tây tiên sinh mời tôi."

"Ai?"

"Khoai Tây, thần tượng tiên sinh cậu tôn kính."

"Hả, kể nghe chút!"

Vừa nghe tin tức có liên quan đến Haas, Chung Khôi lập tức chạy tới, Hamburger ngủ gật ở bệ cửa sổ cũng tỉnh táo tinh thần, theo ngay phía sau, Trương Huyền ngồi xuống, nói: "Không có gì, chỉ là trên đường gặp cún nhà hắn, tiện thể thì tới nhà một cái, ủa, Chủ tịch, đến giờ đi làm rồi, sao anh còn chưa thay quần áo? Hôm nay là cuối tuần à?"

Cậu phát hiện muộn màng quay đầu nhìn lịch bàn, Nhϊếp Hành Phong tiếp tục lật báo, thuận miệng nói: "Hôm nay không phải cuối tuần, là sinh nhật của ông nội, nên hai ngày nay tôi không tới công ty."

"Sinh nhật ông nội!" Trương Huyền vỗ đầu một cái, kêu lên: "A a a, em quên đặt bánh gato!"

Cậu nhảy dựng lên vọt tới trước điện thoại, cầm ống nghe lên định gọi, Nhϊếp Hành Phong cắt ngang cậu: "Tôi bảo Ngân Mặc đặt rồi."

Trước kia việc này đều do Hoắc Ly phụ trách, sau khi Hoắc Ly đi học, Trương Huyền liền tự đứng ra đảm nhiệm, nhưng Nhϊếp Hành Phong vẫn phân phó thêm Ngân Mặc đi sắp xếp, bởi vì anh biết, chờ được Trương Huyền đi mua bánh gato, chúc mừng sinh nhật năm sau của ông nội khả năng vẫn vừa.

"Chủ tịch anh thật là quá lợi hại!" Chuyện quanh trọng như thế cậu lại có thể quên mất, bản thân Trương Huyền cũng thấy ngại, túm túm tóc, lùi về ghế salon, giải thích: "Không phải sau khi trở về em vẫn luôn bận rộn hay sao, em ngay cả việc đi gây sự với Lâm Thuần Khánh còn không có thời gian..."

Nói vậy cũng không sai, chương trình tài chính kinh tế của Trương Huyền trên truyền hình rất được chào đón, từ lúc trở về cậu cứ đảo qua đảo lại giữa phòng ghi hình và công ty thám tử, bằng không với tính cách của cậu, đã sớm đến Lâm gia gây sự trước rồi.

"Nên tôi làm giúp em rồi." Nhϊếp Hành Phong liếc báo nói.

"Haas còn nói gì không?" Đây mới là vấn đề Chung Khôi quan tâm, hỏi: "Anh ấy có nhắc đến tôi không?"

Mã Linh Xu có nhắc tới Chung Khôi, nhưng đó là tiện thể hay có lòng thì chưa biết được, Trương Huyền nói: "Nhắc đến cậu làm gì? Lẽ nào cậu nghĩ hắn có hứng thú mời một con quỷ tới sàn catwalk à? Cơ mà tôi đã nói với hắn về Ngân Mặc, Ngân Mặc ngươi đi thay bộ quần áo, lát nữa ta dẫn ngươi đi gặp hắn."

Ngân Mặc bây giờ trừ tu luyện thì chẳng có gì để làm, mỗi ngày ở nhà đang cảm thấy buồn bực đến phát hoảng, nghe được tin này, lập tức đứng lên quay về phòng ngủ, Ngân Bạch lại rất không tình nguyện cuộn trên tay vịn sô pha không muốn đi, Ngân Mặc khích lệ nửa ngày mới khiến nó động đậy, Chung Khôi ở bên cạnh nhìn thấy rất hâm mộ, nói với Trương Huyền: "Tôi cũng muốn đi, để tôi đi thử một chút đi."

"Đại ca, không phải tôi không cho cậu đi, cậu là một con quỷ đợi luân hồi, đi theo người ta giành giật cơ hội làm gì?"

"Ngân Mặc còn là yêu quái kia kìa, sao hắn được tôi lại không được?"

Trương Huyền hết nói, nhìn cái tên đang tức giận bất bình này, cậu rất muốn nghẹn trở lại cậu biết pháp thuật à? Cậu có thể làʍ t̠ìиɦ báo nằm vùng dò la Khoai Tây à? Cậu có thể dẫn được tên đứng phía sau ám toán chúng ta ra không?

"Cứ để Chung Khôi đi thử xem đi." Nhϊếp Hành Phong một lời kết luận, cắt ngang cãi vã của họ.

Chủ gia đình lên tiếng, Chung Khôi lập tức vui vẻ ra mặt, cảm ơn Nhϊếp Hành Phong, không đợi Trương Huyền phản bác, y đã nhanh như chớp chạy về phòng ngủ của mình, thay quần áo.

"Chiêu tài miêu, anh nhất định phải đối chọi với em đúng không?"

Trương Huyền bực dọc trừng Nhϊếp Hành Phong, ý tưởng của cậu Nhϊếp Hành Phong không phải không hiểu, còn nói như vậy, đây không phải là phá đài của cậu sao?

"Để cậu ấy đi đi, nói không chừng có thể giúp một tay."

"Giúp thêm phiền thì có."

Trương Huyền lẩm bẩm xong, ngẩng đầu một cái, thấy Hamburger còn đứng trên đèn thủy tinh xem náo nhiệt, trên đèn còn để một túi hạt dưa nhỏ, cậu híp mắt lại, Hamburger nhìn mặt đoán ý, chưa đợi cậu phân phó, lập tức cất hạt dưa, vỗ cánh bay đi, Trương Huyền kêu lên: "Ngươi tới quan sát Lâm gia cho ta, Lâm Thuần Khánh có hành động gì, lập tức quay về báo cáo!"

Sau khi đợi Hamburger cũng đi khỏi, Trương Huyền kể lại những gì xảy ra lúc sáng sớm cho Nhϊếp Hành Phong, nghe miêu tả của cậu, mày kiếm Nhϊếp Hành Phong nhíu lại, anh có cảm giác, Tố Vấn chính là cửu vĩ lang, có điều nhìn sắc mặt Trương Huyền, anh không nói ra nghi ngờ của mình.

Sau khi kim lân đao thu hồn phách cửu vĩ lang, rơi xuống đáy cốc Tuyết Phong cùng Trương Tam, cho dù Trương Tam may mắn không chết, cũng bị đâm thương nặng, không thể nào tới nơi ở cũ lấy thi thể của bạch lang ra, lại nặn hồn phách cho nó nữa, chuyện liên quan đến Trương Tam, tuy rằng Trương Huyền đã tháo gỡ khúc mắc, nhưng đề tài vi diệu này Nhϊếp Hành Phong vẫn cảm thấy không đề cập đến thì tốt hơn.

"Mã gia khu ma xảy ra chuyện gì?" Anh nói: "Chưa từng nghe thấy em nói trước đây."

"Vì em cũng vừa mới biết, đi theo em."

Trương Huyền đưa Nhϊếp Hành Phong đến phòng của Tiểu Bạch, sau khi Tiểu Bạch nội trú, phòng của y liền để trống, đồ đạc đều bày biện ngay ngắn theo trước kia, Trương Huyền rút một bản chép tay từ trên giá sách, bên trong ghi chép những pháp thuật cùng tản văn của các đại gia tộc hàng ma, Trương Huyền hỏi Tiểu Bạch về chuyện của Mã Linh Xu, Tiểu Bạch bảo cậu tự tới tìm, nói bản ghi chép rõ ràng hơn kể lại, hôm qua cậu tâm huyết dâng trào tùy tiện lật xem, không ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng.

"Trước đây em cũng không biết những môn phái này à?" Mặc dù biết Trương Huyền học chả hay cày chả biết, nhưng đối với những chuyện trong nghề cậu cũng không quan tâm như thế, Nhϊếp Hành Phong vẫn cảm thấy rất giật mình.

"Có biết đâu, cũng không phải kiến thức hữu ích gì, chỉ có con mèo Tiểu Bạch vô vị này mới chuyên môn ghi chép."

Tri thức mà Trương Huyền gọi là hữu ích, đương nhiên chỉ cái loại có thể giúp cậu kiếm tiền, có điều bất kể nói thế nào, cậu vẫn rất biết ơn cái sự vô vị của Tiểu Bạch, đưa tay lật một trang trong bản chép tay, đưa cho Nhϊếp Hành Phong, nói: "Xem ở đây, em nghĩ Mã gia này nhất định có quan hệ với Khoai Tây."

Trong bản chép tay ghi về quá trình lập nghiệp của Mã gia, hưng thịnh cùng biệt tích, gồm cả pháp thuật sở trường của Mã gia, ghi đến tận khi hậu nhân của Mã gia đến phương bắc sau đó hành tung biến mất thì ngưng.

"Phương bắc lớn như vậy, ai biết hắn tới nơi nào chứ, nhưng mà thanh kiếm này đẹp quá, nếu bọn Ngân Mặc tìm được thanh kiếm này ở Mã gia, vậy có thể chứng minh Mã Linh Xu là hậu nhân của Mã gia rồi." Trương Huyền chỉ vào một thanh đoản kiếm vẽ trong giấy nói.

Đó là một thanh cổ kiếm màu vàng dài hai thước, chuôi kiếm được điêu khắc thành hình đầu quỷ, Tiểu Bạch ghi chú tên kiếm là Sắc Một*, tên gọi rất khí thế, nhưng kiếm hình thức phục ma thế này trong nghề thiên sư hoàn toàn không hiếm lạ, Nhϊếp Hành Phong đoán rằng cái Trương Huyền gọi là đẹp hẳn là chỉ giá trị của nó, hỏi: "Chứng minh được Mã Linh Xu là hậu nhân của Mã gia, thì có thể làm gì?"

(Sắc Một: Sắc là sắc chỉ, sắc lệnh; Một là mất, mai một, qua đời, vùi lấp.)

Trương Huyền bị hỏi, suy nghĩ một chút mới nói: "Như vậy chúng ta có thể bắt đầu tra từ việc vì sao Mã gia phải biệt tích, thăm dò được mục đích hắn tiếp cận chúng ta, còn có quan hệ của hắn với Lâm Thuần Khánh."

"Muốn biết quan hệ giữa hắn và Lâm Thuần Khánh, trực tiếp tới hỏi Lâm Thuần Khánh là được, nếu bọn họ có qua lại, chắc chắn sẽ để lại manh mối, điều tra chuyện như vậy không phải công ty thám tử của các em am hiểu nhất sao?"

Trương Huyền bị nói đến á khẩu hết lời, hồi lâu, mới ủ rũ cúi đầu nói: "Em có cảm giác bị Khoai Tây đùa giỡn."

Nhϊếp Hành Phong cũng có cùng cảm giác, Mã Linh Xu kia là người có tâm cơ rất sâu, Nhϊếp Hành Phong cảm thấy Trương Huyền đấu trí với hắn, chỉ có phần thua, chỉ là lúc này không thích hợp để hấp tấp tiếp xúc với hắn, an ủi: "Này cũng chưa hẳn, ít nhất em đã giới thiệu được Ngân Mặc ra ngoài."

"Còn chưa biết Khoai Tây có giúp đỡ không nữa."

"Yên tâm, hắn sẽ giúp."

******

Ngân Mặc thay quần áo xong, trở lại phòng khách dưới lầu, Trương Huyền trên dưới quan sát hắn, áo sơ mi đen sơ vin trong quần tây được là lượt cẩn thận, tóc vuốt gel tạo hình, trên cổ đeo dây chuyền bạc, thoạt nhìn rất hoạt bát, trừ cái con ngân xà nhỏ cuốn trên cổ tay hắn ra.

"Ngươi định mang một con rắn lên sàn catwalk à? Đại ca?"

"Hết cách, ca ca không muốn làm người mẫu, nói quá mệt mỏi, chúng ta đã trao đổi rất lâu, hắn mới đồng ý dùng xà hình đi theo ta."

Ăn cơm còn mệt hơn ấy chứ, vậy phải chăng ngay cả cơm cũng khỏi cần ăn?

Nhìn con rắn nhỏ bắt đầu uốn éo trên ngón tay Ngân Mặc, Trương Huyền bực mình nói: "Xà yêu chỉ biết ăn uống ngủ nghỉ là có thể thành tiên à?"

"Chủ nhân đừng như thế mà." Ngân Bạch ngẩng đầu, ôn hòa nói: "Huynh đệ chúng ta làm tốt chuyện ngươi phân phó là được rồi không phải sao?"

Được rồi, nhìn vào phần Ngân Bạch coi như thông minh, tạm thời tùy bọn họ đi.

Ngân Bạch nói đúng trọng tâm trước, tiết kiệm cho Trương Huyền rất nhiều phiền phức, dặn dò bọn họ nhân cơ hội tiếp cận Mã Linh Xu tra xét hành động của hắn, kể cả việc hắn có gặp gỡ Lâm Thuần Khánh không, có thanh kiếm Sắc Một hay không vân vân, đương nhiên Trương Huyền không nói ra mục đích cuối cùng của cậu — nếu huynh đệ Ngân Mặc được chào đón trong giới người mẫu, thường xuyên xuất hiện trên màn hình, nói không chừng còn có thể dẫn được kẻ đã bức bách bọn họ xuống núi.

Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Chung Khôi mới thay xong quần áo đi xuống, một thân âu phục màu đỏ, cà vạt màu xám bạc, ăn mặc cũng khéo léo, nhưng vô cùng trịnh trọng, nhìn ra y rất coi trọng lần gặp mặt này, toàn thân cao thấp từ đầu đến chân tất cả đều chuẩn bị chu đáo, còn vẻ mặt thấp thỏm hỏi mọi người: "Các anh cảm thấy tôi mặc như vầy, Haas tiên sinh có buồn cười không?"

Giữa mùa hè mặc tây trang màu sắc như vậy, người ta không cười mới là lạ.

Đối với ý nghĩ thỉnh thoảng khác người của Chung Khôi, phản ứng của Trương Huyền là lắc đầu, chẳng qua dù sao nhân vật chính lần này không phải y, y thích ăn mặc thế nào là việc của y.

Hai nhà cách nhau rất gần, khỏi cần lái xe, đám người đi tới Mã gia, Trương Huyền tiến lên ấn chuông cửa, Tố Vấn đi ra mở cửa, khi thấy vài người theo sau cậu, hắn ngẩn người, hiển nhiên không ngờ số người Trương Huyền giới thiệu sẽ nhiều như vậy.

Mã Linh Xu ở trong thư phòng đọc sách, nghe nói họ tới, hắn đi xuống lầu, mỉm cười với Trương Huyền: "Cậu hành động thật nhanh."

"Làm việc càng sớm càng tốt mà."

Trương Huyền hất đầu, chỉ chỉ Ngân Mặc và Chung Khôi, Chung Khôi và Mã Linh Xu quen biết, rất nhiệt tình tiến tới chào hỏi, còn dâng lên chút điểm tâm bản thân đặc biệt chuẩn bị, Mã Linh Xu nhận lấy, nghe Trương Huyền giới thiệu, ánh mắt lại rơi lên người Nhϊếp Hành Phong đứng phía sau, hiển nhiên trong tất cả mọi người, hắn cảm thấy hứng thú với vị chủ tịch của Nhϊếp thị này nhất.

Trương Huyền nhìn thấy, lập tức bám vai Nhϊếp Hành Phong, kéo anh sang một bên, cười hì hì nói: "Đây là hàng không bán, anh xem hai vị kia một chút là được rồi."

Mã Linh Xu từ chối cho ý kiến, đôi mắt quét qua con rắn nhỏ cuốn trên cổ tay Ngân Mặc, nói: "Còn dẫn cả thú cưng tới."

Hắn đưa tay sờ đầu Ngân Bạch, cũng may Ngân Bạch nể tình, không vọt lên cắn hắn một phát, Trương Huyền lại hãi toát cả mồ hôi, vội hỏi: "Anh cảm thấy thế nào? Có tiền đồ phát triển không?"

Mã Linh Xu đưa bọn họ lên phòng gương lầu hai, đó là một phòng trống, ngay cả cửa sổ cũng không có, bốn vách tường và trần nhà toàn bộ đều được trang trí bằng gương, đây là nơi bình thường Mã Linh Xu luyện tập dáng đi, nhưng Trương Huyền bởi từng trải qua một lần bị thương trong phòng kính, nơi như này khiến cậu cảm thấy khó chịu, nháy mắt với Ngân Mặc, để bọn họ tốc chiến tốc thắng.

Trong thời gian này Ngân Mặc có học cách đi catwalk với Chung Khôi, nên hắn ở trước mặt bậc thầy không có mảy may luống cuống, Chung Khôi là người mẫu chuyên nghiệp, đương nhiên càng khỏi phải nói, hai người đều tự đi hai vòng, sau cùng lại song song lên sân khấu, phối hợp rất ăn ý, hơn nữa con rắn nhỏ trên cổ tay Ngân Mặc khá bắt mắt, sau khi họ dừng lại, Trương Huyền ra sức vỗ tay, một bên nói: "Quá tuyệt vời, anh nói có phải không Mã tiên sinh? Nhận đi nhận đi!"

"Một người mẫu muốn trấn áp toàn bộ sân khấu, cái cần không phải là dung mạo, mà là đặc sắc, điểm này Ngân Mặc không thiếu, tối đa ba tháng, cậu ta sẽ nổi tiếng." Mã Linh Xu nói xong, quay đầu nhìn Trương Huyền: "Nếu như đây là kết quả cậu muốn."

Ngân Mặc nhíu mày, hắn chỉ muốn làm chút chuyện gϊếŧ thời gian, cho tới bây giờ chưa từng muốn nổi tiếng, đang muốn bác bỏ, cổ tay chợt căng, bị Ngân Bạch ngăn lại, Trương Huyền cười nói: "Tôi biết với bản lĩnh của Mã tiên sinh, muốn lăng xê một người mới chỉ như bữa ăn sáng... Chung Khôi nhỉ?"

Cậu vốn không muốn nói đến Chung Khôi, tiếc rằng tên kia cứ sáp lại gần, cậu đành phải đối xử như nhau.

Thấy Trương Huyền nhắc đến mình, Chung Khôi không đợi Mã Linh Xu trả lời, đã lập tức nói: "Tôi không cần nổi tiếng, chỉ cần Haas tiên sinh cho tôi đi theo ngài học hỏi là tốt rồi, trợ lý miễn phí cũng có thể, cái gì cũng được hết."

Thì ra sau khi trở thành thần tượng, ngay cả trợ lý miễn phí cũng có thể tìm được, thật là lời quá à.

Trong lòng Trương Huyền chế giễu, Mã Linh Xu đã sảng khoái đồng ý, nói: "Đúng lúc tôi có rất nhiều việc sau khi trở về, một mình Tố Vấn không giúp được, định tìm trợ lý, nếu là Hành Phong giới thiệu, vậy nhân phẩm tuyệt đối không thành vấn đề."

Ủa, hai người kia hình như là cậu giới thiệu cơ mà? Trương Huyền quay đầu nhìn Nhϊếp Hành Phong, rất muốn hỏi bọn họ từ lúc nào đã quen thân đến độ gọi thẳng tên rồi.

"Vậy phiền Mã tiên sinh rồi." Nhϊếp Hành Phong đưa tay về phía Mã Linh Xu: "Tôi cùng Trương Huyền còn có việc phải làm, họ cứ ở lại chỗ anh trước, hy vọng Mã tiên sinh vui lòng chỉ bảo. Tôi nghĩ được nghe Mã tiên sinh truyền kinh nghiệm, đối với công việc sau này của họ rất có ích."

Hai người cáo từ Mã Linh Xu, lúc ra cửa Trương Huyền quay đầu lại, bỏ qua Chung Khôi ở một bên vì hưng phấn mà không ngừng xua tay với cậu, nháy mắt với Ngân Mặc, bảo hắn tùy cơ hành sự.

Thành công để lại Ngân Mặc và Chung Khôi, Trương Huyền vung một đấm, hưng phấn nói: "Giải quyết xong! Giờ thì đợi tin tức của bọn họ!"

"Đừng vui mừng sớm thế." Nhϊếp Hành Phong nói một câu đánh vội vào lời người yêu: "Với tâm cơ của Mã Linh Xu, trong thời gian ngắn em đừng mong nghe ngóng được gì."

"Chẳng sao, tiếc con thì không bẫy được sói, mà đứa con lại không mất tiền." Trương Huyền cười hì hì nói xong lại hỏi: "Anh có chú ý đến Tố Vấn không? Có cảm thấy hắn quen thuộc không?"

Nhϊếp Hành Phong lắc đầu, Tố Vấn lấy nhân hình tiếp đón bọn họ, nhưng vẫn luôn cách bọn họ rất xa, anh không thể khẳng định, có điều nếu Tố Vấn thực sự là cửu vĩ lang, hành động tiếp cận bọn họ của Mã Linh Xu đã có thể giải thích được, nhưng những việc này bây giờ vẫn chưa thể một lời kết luận, anh nói: "Có thời gian lại đến quán bar ngồi xem, tôi nghĩ vị chủ quán kia nhất định biết không ít chuyện."

"Giao cho em, chuyện hỏi thăm tin tức thế này là điểm mạnh của em!" Trương Huyền vỗ ngực một cái, khí khái tự tiến cử.

Nhìn người yêu hăng hái, Nhϊếp Hành Phong nhớ tới bộ dạng cậu bị độc kiếm và mối bận tâm hành hạ đến tiều tụy cách đây không lâu, không khỏi buồn cười, Trương Huyền rốt cuộc đã hoạt bát trở lại, kỳ thực mặc kệ đối thủ là ai, có mục đích gì, chỉ cần họ cùng nhau đối mặt, không có chuyện gì là không giải quyết được, ngược lại anh thực sự lo lắng chính là Trương Huyền.

Sự tình giải quyết xong, tâm tình Trương Huyền rất tốt, huýt sáo lái xe cùng Nhϊếp Hành Phong tới nhà cũ của Nhϊếp gia, trên đường họ tới lấy bánh sinh nhật, thấy chủ quán đưa thêm nến, Nhϊếp Hành Phong thở dài, nói: "Ông nội đã lớn tuổi rồi, việc này đừng nói với ông, ông đỡ phải lo lắng."

"Yên tâm, ông nội tinh thần tốt như vậy, sống thêm một vài chục năm nữa tuyệt đối không thành vấn đề." Trương Huyền vỗ vỗ vai Nhϊếp Hành Phong tỏ vẻ an ủi: "Cùng lắm thì chúng ta mượn thọ* người ta, Chung Khôi không phải có mấy trăm năm âm thọ ấy à, mượn một vài chục năm, tên kia sẽ không nói gì đâu."

(Tá thọ: mượn thọ.)

"Mượn thọ? Đó là gì?"

"Tuổi thọ cũng giống như các đồ vật khác, có thể vay mượn, nếu như người thân bạn bè tự nguyện cho người khác mượn thọ của mình, thì có thể kéo dài tuổi thọ của đối phương." Trương Huyền lái xe chậm rãi nói: "Trước đây em còn tiếp nhận không ít vụ án thế này, có mượn dương thọ cũng có mượn âm thọ, rất thú vị đúng không?"

"Đây có tính là nghịch thiên không?"

"Đương nhiên không tính, đây vốn chính là chuyện xuất phát từ hiếu tâm chân tình mà tôi tình anh nguyện, hơn nữa đã gọi là "mượn", không sớm thì muộn, cuối cùng vẫn phải trả." Trương Huyền quay đầu cười hì hì nhìn Nhϊếp Hành Phong: "Ờ, cộng thêm lãi suất, lãi mẹ đẻ lãi con, kết quả rất nghiêm trọng."

"Vậy em còn bảo ông nội mượn thọ?"

"Ý của em là sau khi ông nội trăm tuổi, nếu chưa vội luân hồi, mượn thêm vài năm âm thọ ở địa phủ, âm mượn âm ở địa phủ cũng như vay mượn tiền bạc, chỉ kéo dài kỳ hạn nhập luân hồi, để con cháu ở dương gian tận hiếu thêm chút, cũng như chúng ta mua vé tàu điện, trong một kỳ hạn đặc biệt nào đó có thể đổi thời gian đáp tàu nhiều lần, này cũng không sao, chủ yếu nhất là Chung Khôi không giống quỷ bình thường, không cần phải lo xuất hiện tác dụng phụ gì, nếu dương mượn dương, dương mượn âm, âm mượn dương, thì tương đối phiền toái."

Không ngờ chỉ là mượn thọ đơn giản, cũng có nhiều quy củ như vậy, Nhϊếp Hành Phong liếc Trương Huyền: "Thông tin nghiêm chỉnh thì em không biết, mấy cái thứ linh ta linh tinh em lại nhớ rõ thế."

"Cái gì mà linh ta linh tinh? Đây là một phần công việc của em được không hả? Dân gian còn rất hăng hái với chuyện mượn thọ, chỉ là phí một lần ra tay cũng hơn một vạn đấy!"

Nói tới nói lui vẫn là vấn đề về tiền, Nhϊếp Hành Phong tức giận nói: "Đã mượn thọ thì phải trả lại, các em hẳn là nên nói rõ ràng với đương sự chứ?"

"Đương nhiên có nói, đây là quy củ rồi đại ca ạ, tiền đen tối em đúng là không kiếm, nhưng mà ấy, cho tới bây giờ, chưa có người nào thay đổi chủ ý." Đối mặt với chỉ trích của Nhϊếp Hành Phong, Trương Huyền rất không phục, sau khi giải thích xong, nói: "Ở rất nhiều thời điểm, người ta cũng không muốn biết chân tướng, họ chỉ muốn biết điều muốn biết, lấy được thứ muốn lấy, họ chỉ cần có hy vọng và giả tưởng là có thể lừa gạt bản thân sống tiếp, lại nói cũng là giống loài khá kiên cường kỳ lạ."

Nhϊếp Hành Phong không đáp lại nữa, tuy rằng việc mượn thọ anh thấy khá hoang đường, nhưng không phải hoàn toàn không có cách lý giải, anh không biết đến lúc đó nếu như đổi thành mình, bản thân sẽ làm ra quyết định thế nào.

Trò chuyện xong về đề tài thần bí, nhà cũ của Nhϊếp gia cũng đến rồi, Trương Huyền dừng xe, cầm bánh gato cùng Nhϊếp Hành Phong vào phòng khách, Nhϊếp Dực không có ở đó, trong phòng khách đặt rất nhiều quà tặng của người cùng giới kinh doanh đưa tới — năm gần đây Nhϊếp Dực đang dần dần rút ra khỏi giới kinh doanh, ít giao du với bên ngoài, mừng thọ cũng không phung phí công khai, chỉ là người trong nhà họp lại cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.

Quản gia nói cho bọn họ biết Nhϊếp Dực đưa chắt trai đi tản bộ rồi, chỉ có nhị thiếu gia ở nhà, dặn khi Nhϊếp Hành Phong tới, lập tức tới tìm cậu ta, Nhϊếp Hành Phong hỏi Nhϊếp Duệ Đình ở đâu, quản gia chỉ chỉ phòng gym ở lầu hai, vẻ mặt tươi cười mập mờ.

Nhϊếp Hành Phong đi tới lầu hai, rất xa đã nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng rêи ɾỉ truyền ra từ phòng gym, càng đi về phía trước, tiếng động càng lớn, Trương Huyền phụt cười, dừng bước, kéo anh lại, nói: "Hình như tới không đúng lúc, hay chúng ta cứ ở dưới chờ đi."

Nhϊếp Hành Phong không nghe cậu, tiến tới đẩy cửa ra, bên trong Nhϊếp Duệ Đình cả đầu đầy mồ hôi tựa trên máy tập thể hình làm động tác gập bụng, dụng cụ có tình trạng hơi nghiêng, làm vận động tăng thêm độ khó, mỗi lần Nhϊếp Duệ Đình làm một cái liền phát ra một tiếng tiếng hét thảm, đáng tiếc hoàn toàn không làm người giám sát cảm động — Nhan Khai khoanh hai tay trước ngực, thân thể thẳng tắp, đứng ở một bên từ trên nhìn xuống Nhϊếp Duệ Đình, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, nhưng cho dù là ai cũng thấy được tâm tình hắn không tốt.

Nhϊếp Duệ Đình thân ở trong nước sôi lửa bỏng, thấy Nhϊếp Hành Phong và Trương Huyền, tựa như thấy được cứu tinh, ngồi dậy gọi to: "Anh ơi cứu em!"

Nhϊếp Hành Phong không đáp lại, một đường ánh sáng lạnh bắn ra từ tay Nhan Khai, trúng ngay ngực Nhϊếp Duệ Đình, làm hắn quay ngay trở lại máy tập, Trương Huyền cười thành tiếng, thấy Nhϊếp Duệ Đình mệt đến nỗi tóc ướt nhẹp vì mồ hôi, cậu nhịn không được tò mò hỏi: "Ban ngày ban mặt, đây là đang hát tuồng gì vậy?"

Nhϊếp Duệ Đình tức giận trừng mắt với Nhan Khai, nhỏ giọng lầm bầm: "Kẻ nào đó bị thần kinh!"

Nhan Khai tiến lên hành lễ với Nhϊếp Hành Phong, Nhϊếp Hành Phong thấy em trai dáng vẻ chật vật, cũng rất muốn cười, nhưng nhìn gương mặt đen xì của Nhan Khai, anh đành phải nhịn xuống, hỏi Nhϊếp Duệ Đình: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Anh hỏi hắn!" Nhϊếp Duệ Đình nhảy khỏi máy tập thể hình, hất cằm về phía Nhan Khai, tức điên nói.

"Lẽ nào cậu không nên giải thích một chút về chuyện thừa dịp ta không có ở đây, mang bé con đến hộp đêm chè chén say sưa à?"

Tới hộp đêm chơi, còn mang con trai theo?

Trương Huyền hãi rồi, lui về phía sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với Nhϊếp Duệ Đình, vẻ mặt cậu tự tìm đường chết, tôi không giúp được cậu.

Thấy Nhϊếp Hành Phong cũng lộ vẻ mặt không vui, Nhϊếp Duệ Đình gấp gáp, kêu lên: "Hoàn toàn không phải như thế, cho dù em thích chơi đi chăng nữa, cũng sẽ không không biết chừng mực như thế, em là đi tìm bé con!"

"Tìm bé con tìm đến tận giường nữ nhân?"

Nhϊếp Hành Phong đưa tay cắt ngang cãi vã của bọn họ, xem ra đó là một đề tài phức tạp, ngươi một câu ta một tiếng như vậy căn bản không phân biệt được ai có vấn đề, anh nói với Nhϊếp Duệ Đình: "Em đi thay quần áo trước, ngồi xuống từ từ nói."

...