Chương 8

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

“Cái, cái gì cơ?

không

thể nào!”

Tuy là Lục Cảnh

không

hứng thú với việc làm ăn của gia tộc, chỉ tập trung vào

sự

nghiệp thần tượng của mình, nhưng mà bản kế hoạch này vẫn có thể đọc hiểu.

anh

khϊếp sợ nhìn vào đoạn văn bản viết địa chỉ.

“Chắc có lẽ...Nhị thiếu nhớ nhầm rồi?”

Căn cứ theo tiền lương Lục gia phát cho, trợ lý Trương đành phải kéo lại chút đạo đức nghề nghiệp, từ tốn hỏi.

“Chuyện này là

không

thể nào. Tôi chưa từng

đi

qua đường Hòe An, đương nhiên cần phải có người chỉ đường, là



bé đó chỉ tôi!” Lục Cảnh cảm thấy chân tay như nhũn ra, đột nhiên nghĩ tới ánh đèn đường mờ tối lập lòe đêm qua.

anh

rùng mình

một

cái, lại e sợ mình có lẽ gặp phải cái gì đó, liền quay ra nắm chặt tảng băng nhà mình... À

không, là tay ông

anh

trai đáng tin cậy, hi vọng có thể truyền cho mình chút năng lượng, dùng đôi mắt trông mong nhìn

anh

trai, “anh,

anh

tin em

đi!



bé đó

thật

sự

ở lầu ba mà, em ấy còn vẫy tay với em nữa!”

anh

vẫn nhớ



ánh đèn và hình bóng phản chiếu

trên

tầng đêm qua, sao có thể là ảo giác được?

Nghĩ tới đây, Lục Cảnh

nhẹ

nhàng thở phào

một

hơi.

“Tất cả các khu dân cư

trên

đường Hòe An

đã

nhận được tiền bồi thường, hơn nữa tuy

không

bị cắt điện nhưng cũng

đã

cúp nước rồi. Mấy hôm trước, chúng tôi còn phái công nhân tới dỡ bỏ mấy tòa nhà,

không

tồn tại dấu vết có người ở. Nhị thiếu, cậu nên biết, trước khi di dời và dỡ bỏ, chúng tôi nhất định phải đảm bảo rằng mọi người

đã

chuyển

đi.” Lỡ như làm ai bị thương trong quá trình dỡ bỏ,

không

phải là tăng thêm phiền toái cho mình à?

Trợ lý Trương kiên nhẫn giải thích, hy vọng Nhị thiếu từ bỏ ý tưởng ngu ngốc muốn lừa dối kia, mau mau

nói

thật

ra, thắng thắn mới được nhận khoan hồng. Thế mà lại thấy Nhị thiếu

anh

tuấn soái khí quay lại nhìn mình đầy hoảng sợ,

không

biết là nghĩ tới cái gì, bộ dạng cứ như

không

thở được.

Nhìn qua trông

anh

sợ hãi cực kỳ, cái loại hoảng sợ còn mang theo sợ hãi này làm trợ lý Trương theo bản năng lùi lại

một

bước.

“Em nhớ ra rồi.” Lục Cảnh lẩm bẩm, chỉ thấy trong lòng gió lạnh từng đợt, hai chân nhũn ra, lập tức nhào lên đùi Lục tổng, “Đại đại đại, đại ca, em em em, đêm qua em thấy bóng người...không

thấy mặt của



bé ấy!”

Ánh sáng lờ mờ phản chiếu qua cửa sổ, chỉ thấy

một

bóng đen vẫy tay tạm biệt với mình, khi đó Lục Cảnh cảm thấy mỹ mãn, cứ ngây thơ mà quay

đi, nhưng giờ ngẫm lại... Dù có mờ nhạt ảm đảm,

thì



bé đó đứng bên cửa sổ, sao

anh

lại

không

thể nhìn thấy bộ dạng?

Từ đầu chí cuối,

trên

lầu ba chỉ có cái bóng màu đen...

“Nhị thiếu, nhị thiếu!” Thấy Lục Cảnh trợn trắng mắt, trông như bị rút máu, cứ lảo đa lảo đảo, trợ lý Trương vội tới đỡ

anh.

Trợ lý toàn năng chính là như thế, phải biết thời khắc mấu chốt mà giang cánh cho ông chủ tựa chim

nhỏ

nép vào lòng...

“anh, lần này em

thật

sự

không

nói

dối.” Lục Cảnh nghẹn ngào, thuận tiện tỏ vẻ ghét bỏ đẩy trợ lý Trương sang

một

bên.

không

phải mỹ nữ

thì

đừng có sớ rớ ông đây.

Gây ra tai tiếng lại mất fans bây giờ.

Trợ lý Trương mặt

không

biểu cảm đẩy đẩy mắt kính, nhìn số tiền lương

một

năm

một

trăm vạn

trên

đầu, cố nín nhịn tên Nhị thiếu rác rưởi này.

“Còn nữa, cái này

không

đúng...” Trong lòng Lục Cảnh bắt đầu sinh ra vài phần nghi ngờ với Trần Hi, lập tức liền thấy chỗ nào đó

không

thích hợp, tuy là cả người

đã

bị dọa nhũn ra, nhưng đầu óc nhạy bén thêm mồm miệng lanh lợi vẫn còn, vội vàng nắm chặt tay ông

anh

lạnh lùng,

nói

nhanh: “Ngày hôm qua em

đi

mãi chẳng thể ra khỏi con phố đó...anh, có phải em gặp trúng quỷ đả tường

không?”



bé xinh đẹp đến

không

tưởng kia, lai lịch có chút vấn đề, Lục Cảnh hận

không

thể ôm đầu khóc thét, đúng là

không

ngờ

một

người lương thiện như mình có ngày lại gặp chuyện đáng sợ như thế. Thế mà lại nghe Lục tổng cười lạnh

một

tiếng.

anh

ta sút thằng em trai qua

một

bên, từ từ đứng dậy.

“Quỷ đả tường? Chỉ là mê tín dị đoan mà thôi.”

Trước nay

anh

ta

không

tin mấy thứ quỷ quái đấy.

Huống chi, dù có quỷ... Đến người sống

anh

ta còn

không

sợ, càng đừng

nói

tới quỷ.

Thấy thằng em vẫn còn quỳ rạp

trên

sàn, ngửa đầu vô cùng đáng thương nhìn mình, người đàn ông cao lớn

anh

tuấn sửa lại cổ áo vest, bình tĩnh cúi đầu xuống, lạnh lùng

nói: “Nhìn qua

thì

lần này em

không

nói

dối.”

Bị dọa thành như vậy, nếu là diễn kịch, vậy thằng em ngốc

đã

lấy được ảnh đế từ lâu rồi, làm gì như bây giờ,

một

giải thưởng cũng chả có, diễn mà

không

thấy xấu hổ à?

“không

dám,

không

dám.” Nhị thiếu run rẩy

nói, nhân tiện cảm thấy mình dạo gần đây

không

nên

đi

đêm

thì

hơn.

Lỡ

đi

đêm nhiều, lại gặp lại



bé quỷ dị kia

thì

làm sao bây giờ?

“Đưa chìa khóa cho

anh.” Lục tổng chìa tay ra trước mặt Lục Cảnh, lạnh lùng

nói.

Trợ lý Trương chần chừ

một

chút, rồi cũng

không

nói

thêm gì.

hắn

rất có lòng tin với ông chủ mình.

“Chìa khóa?” Lục Cảnh hoang mang, ngẩng đầu nhìn theo cái quần tây dài, lại thấy

anh

trai

đang

nhìn mình lạnh tanh, môi mỏng hơi hé, lạnh nhạt

nói, “Chìa khóa xe.

anh

sẽ

đi

đánh quỷ đả tường.”

Lúc Lục tổng

nói

ba chữ cuối kia, hơi thở tràn ngập

sự

khinh thường. Lục Cảnh khϊếp sợ nhìn ông

anh

trước giờ vẫn luôn to gan, tính từ chối, nhưng thấy cái nhìn lạnh như băng kia,

anh

nhanh chóng thay đổi, run rẩy nâng tay đưa chìa khóa xe lái hôm qua vào tay

anh

mình, hơi bất an

nói, “anh,

anh

nhất định phải cẩn thận. Hay là

anh

đừng

đi

nữa.”

“Ồ... đường Hòe An, dám gây chuyện

trên

địa bàn của tôi.” Lục tổng cười càng lạnh lẽo.

Mặc kệ có lai lịch gì,

đã

liên quan đến đất của

anh

ta, còn dám tạo ra mấy truyện kinh dị chốn thành thị, Lục tổng quyết

không

tha cho



ta!

Mảnh đất đó chính là nơi

anh

chuẩn bị xây dựng khu chung cư,

một





không

biết chui ra từ đâu, lợi dụng chút thủ đoạn bịp bợm giang hồ hòng làm hỏng danh tiếng mảnh đất này, đúng là mơ giữa ban ngày.

một

khi có tiếng gió khu dân cư có quỷ quấy phá truyền ra ngoài, vậy ai còn dám mua nhà ở khu này?

Trong lòng Lục tổng vừa tính toán mấy đối thủ thương trường, vừa nhấc đôi chân thon dài bước qua thằng em

đã

nhát gan còn vô dụng, lúc

đi

ngang qua người trợ lý Trương,

anh

dừng

một

chút, lạnh nhạt

nói, “Đưa Lục Cảnh về phòng nghỉ ngơi, nhìn nó...anh

ở trong phòng nó trông

một

đêm.”

anh

ta

không

thèm để ý tới tiếng kêu rên của thằng em ngốc ở đằng sau “Sao

không

phải là chị

gái

xinh đẹp cùng phòng với em”, vẫn rất tin tưởng trợ lý Trương, bước ra khỏi biệt thự, tới gara lái chiếc xe Lục Cảnh

đi

hôm qua, hướng tới con đường mà

anh

nhắc tới.

trên

gương mặt

anh

tuấn ngập sát khí, trong mắt Lục tổng chỉ toàn lạnh giá.

anh

ta mang theo Lục gia, ở

trên

thường trường dốc sức nhiều năm như vậy, có thủ đoạn gì mà chưa gặp qua.

Lục Cảnh thấy đáng sợ, nhưng trong mắt Lục tổng đó chả là cái thá gì.

Chặn đường tài lộ của người khác, giống như gϊếŧ cha mẹ người ta. Khóe miệng

anh

ra nhếch lên, chiếc xe thể thao biến thành xe đua trong tức khắc.

Tiếng xe rít gào giữa đêm, chỉ chớp mắt

đã

chạy tới con đường Lục Cảnh

nói



đi

mãi chẳng ra, theo bản năng nhìn thoáng qua đèn đường,

không

thấy cái gì. Lục tổng nheo mắt lại, định lái xe chạy thẳng từ đường này về nhà, lại thấy bên đường đột ngột nhảy ra

một

bóng người nho

nhỏ.



chặn ngay chiếc xe thể thao kia lại, Lục tổng phanh gấp, tiếng phanh xe chói tai vang lên

trên

đường phố yên tĩnh, nhưng dường như mấy ngôi nhà hai bên đường lại

không

phản ứng gì.

anh

bỗng dừng xe, cười lạnh

một

tiếng.

Kẻ lừa đảo này còn dám xuất

hiện

cơ đấy.

Mở cửa xuống xe, người đàn ông cao lớn

anh

tuấn

đi

được vài bước, bỗng dừng lại.

Dưới ánh đèn xe sáng chói,

một



bé mặc đồng phục đẹp đến

không

tưởng

đang

co rúm nhìn

anh.

Ánh trăng chiếu rọi

một

gương mặt đẹp đẽ nhưng

không

hiểu sao lại khiến người ta đau lòng, ngây thơ lại rụt rè, yếu đuối đến đáng thương.

“anh,

anh

là ai?” Trần Hi thấy

một

người đàn ông xa lạ bước xuống xe, cao lớn cường tráng, lúc bước tới đây, áp lực và cường thế làm mình khắp nơi đều thấy khó thở,



gần như

không

thở nổi, nhút nhát sợ sệt lui về sau

một

bước.



nhìn chiếc xe kia, lại nhìn người đàn ông mặc tây trang

đang

từ từ nheo mắt lại, ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông kia khiến



rụt cổ lui về sau thêm

một

chút, lầm bầm, “Hôm qua, hôm qua

không

phải

anh

lái xe này.”

Hôm nay cuối cùng



cũng hiểu tại sao nữ quỷ áo đỏ lại xem Lục Cảnh thành kẻ thù.

không

phải do Lục Cảnh, mà là vì xe.

Là chiếc xe thể thao đỏ trong truyền thuyết...

Nhưng hôm qua



lúc



ngồi

trên

chiếc xe này cũng

đã

cảm nhận thử, bên

trên

không

có oán khí quanh quẩn, đây

không

phải là chiếc xe đâm chết người đó.

Giật giật khóe miệng, Trần Hi có chút bất an.



không

giỏi trong việc

nói

chuyện với con trai, càng đừng

nói

tới người đàn ông cao lớn trưởng thành mạnh mẽ trước mặt này.

Thấy đôi mắt đen nhánh của

anh

ta cứ lạnh lùng nhìn mình, Trần Hi lại càng bất an, cảm thấy may mà mình chặn kịp, bất chấp việc mình vẫn

đang

sợ hãi, vẫn

nói

nhanh với người đàn ông

đang

nhìn chằm chặp mình, “Xin lỗi, em tưởng là 300...tưởng là Lục Cảnh. Xin

anh

gần đây đừng

đi

qua con đường này, bởi vì, bởi vì

sẽ

gặp nguy hiểm.”

Tuy



năng lực có hạn, nhưng vẫn hi vọng trước khi giải quyết nữ quỷ áo đỏ kia, những người vô tội

sẽ

không

bị thương.

Thấy người đàn ông kia gần như nhập làm

một

với bóng tối, chả buồn hé răng, Trần Hi theo bản năng nhìn về đầu phố xa xa kia, thoáng kinh ngạc.

Hôm nay hình như

không

thấy bóng dáng nữ quỷ kia

thì

phải?

một

lệ quỷ chỉ vì chút oán hận trong lòng mà lúc nào cũng muốn làm hại người khác

thì

lòi đâu ra ngày nghỉ.

Thế mà hôm nay, góc đường lại yên tĩnh, giống như ngày thường.

“Em

không

nói

dối đâu, hôm qua Lục Cảnh ở góc đường này

đã

gặp phải chuyện

không

tốt. Có quỷ... Tiên sinh...” Thấy người đàn ông kia cứ lạnh lùng nhìn mình, chẳng

nói

câu nào,



ràng là

không

tin những gì mình

nói. Trần Hi gục đầu

nhỏ, giọng cũng càng ngày càng bé.



bỗng nhiên nghĩ tới lúc

nhỏ

mình từng gặp qua mấy cái người tự xưng là đại sư, ánh mắt sáng lên, hơi chột dạ

thì

thầm với người đàn ông trước mặt, “Tiên sinh, tôi thấy ngài hai mắt thâm đen, ấn đường tối sạm, sợ là sắp có họa đổ máu. Con đường này xung khắc với ngài, ngài

không

nên

đi, theo về đường cũ đảm bảo bình an.”



trắc trở

nói

xong những lời này, thấy người đàn ông trước mặt động đậy.

anh

ta như suy tư gì đó rồi

đi

tới trước mặt

cô, cúi xuống nhìn.

anh

rất cao lớn, bả vai rộng, dáng người cường tráng giấu trong bộ vest, vì dựa quá gần, làm Trần Hi cảm thấy áp lực nghẹt thở.



lại theo bản năng lùi tiếp hai bước, ngửa đầu lên, đôi mắt hơi đỏ nhìn

anh.

Lục tổng nhìn



bé nhút nhát sợ sệt trước mặt,



bé mặc

một

bộ đồng phục bị giặt đến phai màu, tỏa ra mùi thơm của bột giặt, nhìn



ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt ngập sương mù, y như đứa bé bị bắt nạt,

nhỏ

bé chẳng chút up hϊếp nào.

anh

ta từ tốn đút tay vào túi quần.

“Có quỷ?”

anh

ta hơi dừng, cố gắng kéo ra biểu cảm hoảng sợ như Lục Cảnh, nhưng thất bại,

anh

ta đành khô khan, bình thản

nói, “Đáng sợ quá.” (O_O)