Chương 9

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

...

Nếu giờ có

một

anh

chàng đẹp trai, chín chắn, cường tráng đứng trước mặt bạn, thản nhiên

nói

đáng sợ quá,

thì

nên làm thế nào?

Chẳng nhẽ lại dùng cánh tay èo ọt này, cho

anh

ta dựa vào tìm an ủi, để

anh

ta tìm được chút cảm giác an toàn trong tâm hồn?

Học bá Trần Hi quét qua biết bao nhiêu loại học tra trong trường, giữ vững oai phong

một

cõi, giờ lại

đang

ngơ ngác nhìn

anh

giai trước mặt đây, cảm thấy cái đề này giải

không

nổi.

Sợ hãi... Sợ hãi mà nửa đêm còn xách mông chạy ra đây làm giề?



vừa khẩn trương vừa bối rối, chỉ biết nắm chặt dây quai cặp, suy ngẫm, dưới ánh mắt chăm chú của Lục Chinh, chậm lừ đừ lôi ra khỏi túi áo hai tấm bùa bình an, mở bàn tay trắng nõn ra, ngẩng đầu nhìn

anh.

“Đại ca... Mua bùa

không?”

“Hả?” Những người mê tín dị đoan đều muốn mua bùa bình an, Lục tổng nheo mắt nhìn



bé nhút nhát sợ sệt nhưng vẫn cố nhìn vào mình kia.



nhỏ

thó, đơn thuần mềm mại, có

một

đôi mắt chưa trải

sự

đời, xinh đẹp đáng

yêu

như thế,

không

ngờ lại vào đêm hôm khuya khoắt, xuất

hiện

trên

phố vắng

không

người, lỡ như gặp phải cái gì...

Có phải



bé này cho là trị an xã hội bây giờ rất tốt

không? Chắc là lâu rồi

không

đọc mấy bài báo về an ninh rồi?

Trong lòng Lục tổng

không

hiểu sao lại sinh ra chút tức giận, thấy



vẫn

đang

dùng đôi mắt đơn thuần kia nhìn mình, đôi mắt sáng lấp lánh còn mang theo vài phần chờ mong,

anh

trầm lặng

một

chút, nhíu mày hỏi: “Em ở ngoài đường muộn như vậy, người nhà em cũng yên tâm sao?”

“một

trăm tệ

một...Dạ?” Trần Hi

không

nghĩ tới chuyện

anh

lại

đi

hỏi thăm người nhà của mình, thế nên trong khoảng thời gian ngắn

không

biết

nói

gì mới tốt.



không

thói quen

nói

hoàn cảnh nhà mình cho người xa lạ, huống chi trong mắt

cô,

anh

giai đẹp trai trước mặt đây

không

đơn giản chỉ là người xa lạ, nhìn qua còn



là đáng sợ.



dừng

một

chút, gật đầu bừa,

nhỏ

giọng

nói: “không

sao đâu ạ. Người nhà, người nhà em có cách liên hệ với em mà.”



vẫn kịp nhanh trí, tiếp tục ngẩng đầu đưa tặng bùa bình an cho

anh

trai trước mặt, nghiêm túc

nói, “Mua bùa của em,

anh

sẽ

không

phải lo sợ nữa.” Bộ dạng thần bí này của



như kiểu bùa chú là linh đan diệu dược, Lục tổng lại

một

lần nữa cảm nhận được khí chất lửa đảo bịp bợm của giang hồ

trên

người



bé này.

Trước kia, “cao nhân”

trên

giang hồ đều chém gió như thế cả.

Tin

thì

đúng là não tàn!

Lục tổng hừ lạnh

một

tiếng, mang theo vài phần linh hoạt nhìn thấu toàn bộ. Lạnh lùng nhìn tấm bùa bình an tiện tay vẽ kia, vói tay vào trong túi áo vest, giọng lạnh tanh: “Cho tôi mười tấm.”

“Mười tấm?”

Thổ hào!

Trần Hi trợn tròn cả mắt, dõi mắt trông mong

anh

giai soái khí

anh

tuấn cường tráng chuẩn bị bỏ tiền kia, đây đúng là

anh

giai hào sảng nhất

trên

thế giới này mà.



thấy trái tim như muốn bùng nổ luôn.

Con phố dài này chẳng nhẽ là nơi phong thủy bảo địa?

Hôm qua được ba trăm, Trần Hi cảm thấy hạnh phúc gần chết.

Hôm nay lại tới thêm

một

ông

anh

thổ hào,

nói

mua bùa bình an, là mười cái, tận mười cái đấy.

“Em, em

sẽ

giảm giá cho

anh...”

“không

cần, tôi

không

thích dùng đồ giảm giá.” Lục tổng lại tiếp tục hừ lạnh, mở bóp da, rồi im lặng.



một

tổng tài tập đoàn, ra cửa chỉ mang thẻ,

không

mang tiền...

Đúng là xấu hổ mà.

Đặc biệt là sau khi vừa thể

hiện

xong.

Lục tổng im lặng

thật

lâu, từ tốn lấy ra khỏi bóp

một

cái thẻ đen, đưa cho



bé có đôi mắt sáng lấp lánh làm người ta

không

nỡ từ chối kia, lạnh lùng

nói, “không

mang tiền. Cái thẻ này cho em.”

Vẻ mặt

anh

lạnh như tiền, Trần Hi nhìn cái thẻ đen, lại nhìn khóe miệng hơi mím chặt có phần

không

vui của Lục tổng, suy nghĩ, ngại ngùng cúi đầu,

nói

nhỏ: “Bùa của em

không

đáng nhiều tiền như thế.”



cũng đâu phải người có lòng tham,



hứng thú với chuyện lấy tiền

không

đúng khả năng của mình, theo bản năng nhìn về góc đường nơi xa. Trần Hi do dự

một

chút, vẫn lấy ra tấm bùa bình an.

“Tặng cho

anh

đấy.

không

mất tiền đâu.”

Thua lỗ, thua lỗ mà, nếu

không

phải do hôm qua gặp được Lục Cảnh, hôm nay Trần Hi chắc chắn tiếc việc phải tặng

không

một

tấm bùa bình an thế này.



chỉ là

không

hy vọng vị đại ca vừa có lòng tốt mua bùa giúp đây (tuy là lòng tốt chưa thực

hiện

được), lát nữa lỡ gặp phải nữ quỷ áo đỏ

sẽ

xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Miễn phí?” Giọng Lục tổng hơi trầm, ở trong gió đêm lạnh lẽo, tự dưng khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

Trần Hi gật đầu,

nhỏ

giọng

nói: “Có thể bảo vệ bình an.”

Gương mặt trắng sáng của

cô, dưới ánh đèn xe chói mắt

đang

dần đỏ lên, giống như

không

quen

nói

vậy với người khác. Lục tổng hạ mắt nhìn về lòng bàn tay

đang

mở ra,

một

cái bùa bình an lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay

nhỏ.

anh

cười hừ

một

tiếng, đưa tay lấy bùa bình an nắm trong tay, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng, có chút thô ráp,

nhẹ

nhàng xẹt qua lòng bàn tay của



bé trắng nõn đơn thuần lại có chút ngốc nghếch. Thấy



thờ ơ,

anh

híp mắt nhìn qua mà



còn ngơ ngác chớp chớp mắt.

Lục tổng:...

Tốt.

Ngốc nghếch thế này chắc

không

phải kẻ lừa đảo đâu.

Cái này đúng là làm Lục tổng chú ý tới



thêm.

“Lục Chinh.”

anh

thu lại cái thẻ đen, nhét bùa bình an vào túi áo, lại từ bên trong lôi ra

một

tấm danh thϊếp, lạnh nhạt

nói

với Trần Hi, “Đây là danh thϊếp của tôi.”

anh

không

phải lúc nào cũng thích đưa danh thϊếp cho người lạ, nhưng khi nhìn



bé này dù

đang

nhút nhát sợ sệt vẫn cố cười với mình này,

anh

không

tự chủ được

đã

đưa danh thϊếp cho

cô.

Mặc dù cái danh thϊếp làm cảnh thôi, nhưng Trần Hi là



bé ngoan ngoãn, hơi khom lưng, nhận lấy tấm danh thϊếp từ ngón tay người đàn ông, nhận xong liền nhét vào túi tiền trong cặp, lúc này mới

nói

với Lục Chinh: “Tiên sinh, gần đây tốt nhất vẫn

không

nên

đi

con đường này.”

“Lên xe, tôi đưa em về nhà.” Câu

nói

kiểu này

anh

nghe đến mức tai cũng sắp đóng kén rồi, hất hàm lên, lạnh lùng

nói.

“không

không

không, giờ em chưa muốn về.”



còn chưa tìm nữ quỷ kia để hỏi



nữa mà.

Nghĩ tới mùi máu tươi

trên

người nữ quỷ kia, đáy mắt Trần Hi sinh ra mấy phần ngưng trọng.

Đây tuyệt đối là lệ quỷ.



biết mình đây là tọc mạch, vốn

không

nên nhúng tay vào chuyện ân oán giữa lệ quỷ và người sống, nếu như nữ quỷ kia oan có đầu nợ có chủ mà báo thù,



sẽ

không

nhúng tay vào.

Nhưng nếu



ta

đã

muốn làm hại người vô tội, như thế là giận chó đánh mèo,



không

thể ngồi yên

không

quan tâm. Thấy

anh

trai

anh

tuấn trước mặt vẫn

đang

lạnh mặt nhìn mình,



hơi do dự, thấp giọng

nói, “Nếu được,

anh

có thể chở em tới đầu đường

không?”

Tuy chỉ cách vài bước, nhưng



vẫn muốn đưa Lục tiên sinh bình an

đi

ra khỏi đầu phố này.

Đợi

anh

đi

rồi,



sẽ

xuống xe chỗ đầu đường.

Lục Chinh nhìn đầu phố xa xa,

một

chút động tĩnh cũng chả có, đến hơi người cũng

không, rồi lại nhìn về Trần Hi.

anh

cảm thấy chắc chắn có liên quan gì đấy, nhưng mình lại chẳng nghĩ được ra.

“đi

thôi.” Ạnh

không

tỏ ý kiến gì, mở cửa xe, gọi Trần Hi lên xe.

Trần Hi vội ngồi lên chiếc xe hôm qua mình

đã

ngồi, thấy người đàn ông mặc tây trang giày da

đi

tới

một

bên khác, cảm thấy cả người khẩn trương hết cả lên.

Đúng là kỳ lạ.

Ngày hôm qua, người ngồi cạnh



là Lục Cảnh,



đâu có cảm giác cả người đều căng thẳng khẩn trương như thế này.

“Lục...” Ánh mắt



sáng lên, quay sang nhìn

anh

giai mặt

không

cảm xúc

đang

khởi động xe, chỉ cảm thấy sườn mặt

anh

lạnh lùng nam tính, hoàn toàn khác biệt với Lục Cảnh tinh xảo soái khí, nhưng



vẫn tò mò hỏi: “Lục Cảnh mà hôm qua em gặp là người nhà

anh

ạ?”

Giọng



ôn hòa mềm mại, vang lên bên cạnh, Lục Chỉnh đảo mắt qua



bé ngây thơ kia, rồi mới nghĩ tới quan hệ của mình và Lục Cảnh, hừ

một

tiếng

nói, “anh



anh

của nó.”

anh

lạnh lùng khởi động xe, chiếc xe thể thao phát ra tiếng nổ vang, gần như trong chớp mắt

đã

vọt tới đầu phố.

Trần Hi yên lặng nắm ba tấm bùa đuổi quỷ trong tay, ngưng thở, cả người đều khẩn trương đề phòng.

Đề phòng.

Phải đề phòng...

Nhưng



lại nghẹn họng trân trối, nhìn cái xe thể thao

không

chút cản trở nào, phi ra khỏi con phố dài.

không,

không

đúng...

Nữ quỷ đâu?

Hơi thở chỗ đầu phố thậm chí còn

không

có chút u ám của oán khí hay máu tươi, nếu

không

phải đêm qua Trần Hi

đã

tận mắt nhìn thấy,



nhất định

sẽ

không

nghĩ tới hôm qua có

một

lệ quỷ áo đỏ xuất

hiện

ở đây.



liều mạng quay cái đầu

nhỏ

lại nhìn đầu phố kia, nhưng thấy đầu phố vẫn im ắng như cũ, thế ngày hôm qua... Nữ quỷ áo đỏ hận

không

thể đuổi theo xe thể thao thêm ba dặm đường, cố chấp bám vào cửa xe, còn hung ác ngang ngược gì kia...

Chẳng lẽ sợ



rồi?

Trần Hi khϊếp sợ phát

hiện, trong

một

đêm, mình hình như mạnh mẽ lên rất nhiều, đến lệ quỷ nhìn thấy cũng phải sợ.

“Làm sao vậy?”

Lục Chinh thấy



bé xinh đẹp bên cạnh

đang

hiện

lên vẻ vừa khϊếp sợ vừa kinh ngạc, cái đầu

nhỏ

còn gắng sức nhìn về sau, nên phải liếc mắt nhìn



một

cái.

“Em nên xuống xe rồi.” Trần Hi cảm thấy

không

yên tâm, vẫn muốn về chỗ đầu phố nhìn

một

cái.

“Xuống xe làm cái gì? Nhà em ở đâu?

anh

đưa em về.” Là

một

vị nhân sĩ, hàng ngày chèn ép biết bao tập đoàn đối thủ

trên

thương trường phải phá sản, còn thuận tay thu mua luôn công ty của người ra, cho mọi người có công ăn việc làm ổn định. Lục tổng nheo mắt, quyết định hiến chút tình

yêu

cho



bé lạc giữa đêm khuya

trên

con phố dài, dù sao cũng

đang

rảnh rỗi.

Thấy



cắn đôi môi hồng,

không

hé răng,

anh

trầm ngâm

một

chút, hỏi lại: “Em muốn quay lại?”

anh

thấy mắt Trần Hi trợn tròn dần, quay đầu xe lại,

đi

về đầu phố, sau khi thấy



bé kia càng thêm khϊếp sợ, trong lòng liền hiểu ra.

Cái



để ý chính là đầu phố này, thậm chí còn muốn chạy vòng qua vòng lại.

Bộ dạng Trần Hi kiểu

không

thể tin được, Lục tổng mang mặt lạnh, lái em xe

yêu

quý mấy trăm vạn vừa mới mua của thằng em, lượn vòng vòng quanh đầu phố.

“Được rồi, hôm nay chắc

không

có chuyện gì đâu.”

Trân Hi thấy xe thể thao này vòng quanh lâu như vậy, liền biết nữ quỷ áo đỏ bởi vì nguyên nhân nào đó, hôm nay chắc chắn

không

thể xuất

hiện.

Trong lòng



có chút nghi hoặc.

Chưa bao giờ nghe lệ quỷ cũng cần ngày nghỉ.

“Tôi đưa em về nhà.” Lục Chinh lấy từ túi áo vest ra

một

hộp thuốc, thấy Trần Hi liếc mắt nhìn mình, lại ném hộp thuốc vào góc xe.

“Em

không

sao đâu.” Tuy là Trần Hi cảm thấy hút thuốc

không

tốt, nhưng



cũng cảm thấy mình

không

nên xen vào việc của người ra.

“Nhà em ở đâu?” Lục Chinh

không

đáp lại, chỉ hỏi bình đạm.

anh

nghiêng đầu, thấy đồ gà mờ hẳn là mới xuất đạo vào giang hồ kia,

đang

mở to mắt nhìn

anh, còn nở nụ cười biết ơn: “Số 15 đường Hòe An. Cảm ơn Lục tiên sinh.”