Chương 2: Các Sự Kiện Trong Quá Khứ

Độc Cô thị xuất thân từ Lưu thị, có nguồn gốc từ bộ tộc Bắc Tiên Ti thời Bắc Ngụy, là hậu duệ của Hán Quang Võ Đế • Lưu Tú, lấy Độc Cô làm họ.

Lưu Bá Tiến là hậu duệ của nhi tử Lưu Tú • Lưu Phụ Duệ, tướng quân nước Liêu. Sau cuộc tấn công Hung Nô thất bại, bị bắt giam dưới Độc Sơn. Hậu duệ của hắn là Thuần Vu • Cổ Lệ Vương • Độc Cô bộ, truyền đến khi tôn tử thứ sáu • La Thời Thần, theo Bắc Ngụy Hiếu Văn Đế tới Lạc Dương, trở thành người Hà Nam, dựa theo tên bộ tộc mà xưng là Độc Cô thị.

(Dịch đoạn này mà quắn quéo ghê gớm, không biết có đúng không nữa 😢😢)

Hiện giờ ở Đông Bắc, cũng có một chi Độc Cô thị, chính là chi năm đó đã không rời đi, được gọi là chi tộc trực hệ.

Tổ trạch của Độc Cô gia là một trang viên rộng lớn, chiếm diện tích 500 km2. Ở cổng lớn có đặt một đôi sư tử đá, tường vây chung quanh cao tới năm thước, dày 2 thước.

Lối vào cửa chính là bức tường Cửu Long, sau đó đến các đình đài lầu cát, núi giả hoa viên. Có vài sân cùng vài gian thư phòng, tóm lại là nó được xây dựng dựa theo lối nhà cao cửa rộng.

Nói là tổ trạch, kỳ thật là sau khi cải cách mở cửa, Độc Cô lão về nhà thấy tổ trạch đã trở thành một khu phế tích, bèn mua đất, cất nhà mới, mới thu thập tốt như vậy.

Nhưng về sau cảm thấy hơi lãng phí, trừ bỏ hoa viên ra, những nơi khác đều chuyển thành đất tự canh tác, trồng rất nhiều thứ mà Độc Cô lão thích, chẳng hạn như giống ngô cũ, tuy rằng năng suất không cao, nhưng hương vị lại rất ngon.

Ngày nay, hạt giống loại ngô cũ này không còn bán trên thị trường, nên hàng năm đều phải tự lưu trữ lại.

Chỉ là hiện tại trong thư phòng, đang họp gia đình. Đại gia trưởng của Độc Cô gia • Độc Cô Ong đang ngồi trên ghế sopha, kể về lịch sử lâu đời của Độc Cô gia bọn họ.

"Ông nội, người mau nói vào chuyện chính đi." Trưởng tôn Độc Cô Hạo Viêm không có nhiều thời gian dòng do với Độc Cô lão: "Con còn có cuộc hẹn với khách hàng, mà Hâm Sâm Khuê bên kia cũng có chuyện phải qua đó xử lý."

"Hạo Viêm, 1/5 cháu không nghỉ ngơi sao?" Độc Cô lão bất mãn hỏi.

"Ông nội, thật ra cũng có sắp xếp lịch nghỉ ngơi, chẳng hạn như đi chơi golf với khách hàng, hoặc là đi bơi, để tăng thêm tình cảm hợp tác giữa đôi bên." Lịch trình của Độc Cô Hạo Viêm đã kín, thậm chí ngay cả ngày nghỉ trong tháng 5 cũng được tính vào trong đó.

"Dẹp đáng golf đi, thứ đó có lợi ích gì đâu?" Độc Cô lão đưa tấm danh thϊếp cho Độc Cô Hạo Viêm.

Độc Cô Hạo Viêm nhận lấy, đó là một tấm danh thϊếp rất bình thường, hầu như không ai dùng đến, với chữ "Danh thϊếp" rất lớn ở mặt trước cùng một dãy số điện thoại ở mặt sau.

Người như bọn họ, tiếp xúc không phải là sếp lớn của công ty lớn thì cũng chính là giám đốc của tập đoàn lớn, danh thϊếp đều phải là loại cao cấp, vàng bạc là thường, thậm chí còn có cả pha lê.

Đây là cái gì? Một mảnh giấy?

"Cháu mau tới chân núi Trường Bạch ở quận H, thành phố H, đón một người về đây cho ta. Đây là phương thức liên lạc của người đó. Nhớ kỹ, nhất định phải đón được người." Độc Cô lão nghiêm túc nói: "Người đó chính là quý nhân định mệnh của cháu."

"Ông nội, bây giờ đã là thời đại nào? Còn quý nhân định mệnh?" Độc Cô Hạo Viêm rất muốn sửa chữa lại tư tưởng của Độc Cô lão.

Dù sao thì năm đó Độc Cô lão cũng là người đi đầu trong công cuộc trỗi dậy của thời đại mới, được biết như một danh nhân lớn. Ông mê tín dị đoan như vậy, những người cấp cao ở trên có biết không?

"Bảo cháu đi thì cháu cứ đi đi!" Độc Cô lão gầm gừ: "Nhanh lên!"

"Để cho một tài xế đi đón cũng được." Độc Cô Hạo Viêm không muốn đi, nghĩ trong nhà còn thuê mấy tài xế.

"Không được." Độc Cô lão tức giận nói: "Cháu phải tự mình đi."

Độc Cô Hạo Viêm còn muốn nói gì nữa, nhưng Độc Cô lão không cho anh cơ hội này, ông ngẩng mặt lên trời than thở: "Lúc cháu còn nhỏ thật tốt! Mỗi lần mở miệng luôn là một ông nội, hai ông nội, dễ thương biết bao yêu? Giờ lớn rồi, trở thành tổng tài, thì không còn nghe lời ta nói nữa."

Độc Cô Hạo Viêm: "...!"

"Còn học được thói xấu, nghiêm sắc mặt để cho ta nhìn."

Độc Cô Hạo Viêm: "...!"

"Ta nói vậy không đúng sao?"

"Được rồi, ông nội, con đi là được chứ gì." Độc Cô Hạo Viêm vuốt mặt, xoay người cầm điện thoại di động, bắt đầu gọi điện thoại: "Hoàng Phủ, tất cả lịch trình được sắp xêp trong ngày hôm nay đều hủy bỏ. Tôi phải đi ra ngoài một chuyến, đến quận H, thành phố H đón người."

--------o0o--------

Hết chương 2