Chương 26: Ở Bên Cạnh Tôi, Cậu Muốn Ăn Gì Cũng Được.

Không có gì ngạc nhiên khi Lạc Thư không bận tâm đến Trương Lăng là một mộng ma, bởi vì cậu chưa bao giờ là một người nghiêm túc, một thiên sư lần đầu sử dụng pháp thuật đã phạm vào điều cấm kỵ của dòng tộc mà xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cậu chỉ có cảm giác áy náy một chút xíu và im lặng vì sự áy náy đó. Cũng đúng thôi, vì dòng tộc Mộc tinh chỉ còn duy nhất một thiên sư thì ai có thể phán xét khi cậu lỡ phạm vào quy tắc chứ? Vậy thì dẹp luôn cái quy tắc không tồn tại ấy cho rồi.

“Tôi… Tôi thực sự chưa từng nguyền rủa ai, đây là lần đầu tiên.” Lạc Thư thấp giọng giải thích, “Mặc dù trong tộc của chúng tôi có truyền lại pháp thuật này nhưng từ nhỏ ông tôi đã nói, chúng ta không thể tùy tiện sử dụng thuật nguyền rủa phản phệ khi không cần thiết, đặc biệt là những lời nguyền rủa quá phức tạp, bởi vì nó quá độc ác và rất khó giải trừ cho nên không thể tùy tiện dùng được. Vì lúc nãy tôi rất tức giận… Nhưng tôi chỉ dùng thuật nguyền rủa rất đơn giản không có tác dụng lâu dài, lỗi là do ông ta dám bắt nạt anh, còn bình thường tôi không bao giờ dùng đến thuật nguyền rủa cả."

“Cậu không cần phải lo lắng như vậy.” Lời nói của Trương Lăng nhẹ nhàng với một chút buồn cười vì thái độ lúng ta lúng túng của Lạc Thư, “Vì cậu đã sử dụng phép thuật để giúp tôi mà. Hơn nữa, tôi là một mộng ma còn cậu là một thiên sư, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, sẽ không ai có thể biết cậu sử dụng pháp thuật nếu tôi không nói ra, tôi sẽ giữ bí mật.”

“Đúng vậy á, cảm ơn anh nhé.” Lạc Thư vội vàng bày tỏ lập trường, “Tôi sẽ không khinh thường chỉ vì anh là một mộng ma đâu.”

Trương Lăng có chút sững sờ trước lời nói này của Lạc Thư sau đó anh mỉm cười, “Cảm ơn cậu.” Tôi biết cậu sẽ không khinh thường tôi.

"Tuy nhiên, khi cậu nguyền rủa người khác lại làm ra động thái quá lớn nên đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Mà sao cái thứ nhỏ bé này còn biết nói chuyện? Điều này rất dễ làm người ta sợ hãi." Trương Lăng dùng ngón tay chọc chọc vào miệng con búp bê được thêu bằng sợi tơ đỏ. Mặc dù nó trông rất giống một đứa trẻ nhưng trên gương mặt nhỏ xíu này chắc chắn không phải là một cái miệng để có thể phát ra âm thanh.

“Nó cũng có thể không phát ra âm thanh.” Lạc Thư nói.

Trương Lăng cảm thấy khó hiểu chăm chăm nhìn con búp bê trên tay.

"Thực ra, chỉ cần tôi phong ấn thành công lời nguyền thì xem như có thể ra lệnh cho nó không được nói chuyện. Âm thanh của con búp bê thực ra chỉ là để củng cố trí nhớ của nó. Vì tôi chưa thể phong ấn hoàn toàn con búp bê nên nó mới có thể phát ra âm thanh, bất quá lời nói của một đứa trẻ chứ không phải là tiếng cười, nếu nó mà cười lên sẽ càng đáng sợ hơn. Tiếng cười của nó sẽ để lại cho những nạn nhân bị nguyền rủa sự ám ảnh sâu sắc trong một thời gian dài, có người còn bị ám ảnh suốt đời trong sợ hãi bởi tiếng cười đó.” Lạc Thư nói.

Trương Lăng đột nhiên nhớ lại cảnh con búp bê bị nguyền rủa hét lên lời nguyền, giọng của nó thật sự rất đáng sợ và có cảm giác như trí óc bị âm thanh đó xuyên thấu. Ngay cả một mộng ma như anh, một người đã quen nhìn thấy những ác mộng cũng cảm thấy rất chói tai và khó chịu trước âm thanh của con búp bê, chắc chắn người đàn ông kia nhất định sẽ có ấn tượng sâu sắc với âm thanh khủng khϊếp đó. Đúng là một cuộc tấn công tinh thần rất hung ác.

“Hahaha...” Nghĩ đến đây Trương Lăng không nhịn được bật cười.

“Anh không giận tôi nữa à?” Nhìn thấy Trương Lăng cười không biết tại sao Lạc Thư cũng trở nên vui vẻ.

“Tại sao tôi phải tức giận?” Trương Lăng hỏi.

“Bởi vì sử dụng lời nguyền thật sự không tốt chút nào, nó sẽ làm những người xung quanh sợ hãi và tôi không muốn làm anh sợ tôi." Lạc Thư nói một cách nghiêm túc.

Nếu anh sợ tôi thì anh sẽ không chịu theo tôi về núi để cắt đứt đồng tâm, như vậy chúng ta không thể ly hôn và tôi không thể cưới Miu Miu làm vợ, như vậy thì tôi sẽ khổ sở lắm đó.

Trương Lăng vươn tay lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước sốt gà dính trên khóe miệng Lạc Thư, "Đừng quá lo lắng, tôi sẽ không sợ cậu."

“Tốt quá.” Lạc Thư hoàn toàn yên tâm, sau đó cậu cầm lên đùi gà và tiếp tục ăn, vừa nhấm nháp vừa nói: “Trương Lăng, nếu lần sau lại có người bắt nạt anh, tôi sẽ nguyền rủa người đó một trăm lần.”

Sao mới đó đã thay đổi, còn muốn nguyền rủa người khác nữa sao?

“Không phải cậu đã nói không được sử dụng pháp thuật nguyền rủa bừa bãi sao?”

"Đúng là không thể tùy tiện sử dụng, nhưng nếu có người bắt nạt anh thì tôi phải giúp anh chứ. Hơn nữa, dù sao anh cũng sẽ không sợ tôi đúng không?" Lạc Thư tự hào nói.

Trương Lăng lại sững sờ, nhưng không nói rõ là có cảm giác gì lúc này, anh quay mặt đi ném chiếc khăn giấy trong tay vào thùng rác.

"Cậu có muốn ăn tôm càng không? Ngày mai tôi sẽ mua cho cậu.”

“Thật không? Tôi muốn ăn, cảm ơn anh nhé.” Lạc Thư vui vẻ gật đầu.

Nụ cười bất chợt nở trên môi Trương Lăng, nếu cậu chịu ở bên cạnh tôi, bất cứ món gì cậu muốn ăn tôi điều mua cho cậu.