Chương 1.2

Đêm lạnh như nước.

Cuối hành lang treo hai ngọn đèn sáng ngời, dư ảnh lay động, Thang Ấu Ninh cầm một chiếc cầu mây chơi một mình, nàng đã sớm quên chuyện không vui ban ngày.

Nàng thích nhất là chơi cầu, trái cầu nhỏ được bện bằng mây tre, bên trong trống rỗng, rất nhẹ nhàng, có thể chơi với nhiều cách khác nhau, đều thú vị cả.

Tư Vân gõ vào cột, “Đã không còn sớm nữa, nương tử mau đi ngủ thôi.”

“Ta vẫn chưa buồn ngủ.” Thang Ấu Ninh dừng lại nói với Tư Vân: “A Vân, ngươi đi ngủ trước đi.”

Tư Vân không nhúc nhích, trên mặt Tư Vân nặn ra một nụ cười: “Nô tỳ nào dám, ban sáng nô tỳ để nương tử tự mình hái hoa, Tần bà tử còn đang bệnh vẫn không quên mắng nô tỳ một trận.”

Thân thể Thang Ấu Ninh đẫy đà, Tần bà tử dạy dỗ nàng rất nghiêm khắc, đặc biết không cho phép nàng ra ngoài làm được mấy động tác bay nhảy, cho nên lúc chiều Tư Vân đi đưa cơm, đã bị bà ấy tóm lại dạy dỗ.

“Ngươi đi nghỉ trước đi, ta không nói lại với bà ấy đâu.” Thang Ấu Ninh nhỏ giọng.

Nàng ngủ là như chết, sét đánh cũng không nhằm nhò gì, cho nên thời gian ngủ cũng ngắn hơn người khác một chút.

Nếu như ngủ sớm, trời chưa sáng nàng đã bò dậy làm ầm ĩ.

Tư Vân đã sớm muốn về phòng, duỗi eo nói: “Nương tử nhớ không được gạt nô tỳ đó.”

“Ta không gạt ngươi đâu.” Thang Ấu Ninh đảm bảo.

Nàng biết A Vân làm việc không dễ dàng gì, đặc biệt là đi theo nàng, hoàn toàn không có tương lai, cho nên thỉnh thoảng vẫn cho nàng ta chút đãi ngộ.

Đại môn Trác Hòa Viện thường được đóng vào giờ tuất, chìa khóa do Tư Vân giữ, để tiểu nương tử chơi một mình ở chỗ này không có gì bất ổn.

Tư Vân dặn dò thêm vài câu như không được đá trúng l*иg đèn, rồi tự mình về phòng nghỉ ngơi.

Chủ tớ hai người từng không ít lần như vậy, đã thành thói quen.

Tính tình của Thang Ấu Ninh cũng khá nghe lời, không chạy lung tung, không gây thêm phiền cho người khác.

Sau khi Tư Vân về phòng rồi, nàng ở lại hành lang chơi một mình.

Nhưng tối nay lại không may, sông có khúc người có lúc, lần này Thang Ấu Ninh vô ý đá bay cầu may ra ngoài Trác Hòa Viện.

“Cầu……”

Thang Ấu Ninh duỗi dài cổ, quay đầu nhìn thì thấy Tư Vân đã tắt đèn phòng… nàng quyết định tự mình nhặt cầu mây về.

Từ nhỏ tay chân Thang Ấu Ninh đã nhanh nhẹn, mấy chuyện leo cây trèo tường chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là ban ngày nàng bị quản thúc chặt chẽ, có rất nhiều thức ràng buộc.

Lúc này bốn bề vắng lặng, tay chân được như được thả trói.

Nàng nhấc làn váy lên, đi đến dưới cây đại thụ ở góc sân, tứ chi dùng sức bò lên.

Tường viện thấp bé, hai ba động tác là đã treo qua được, thuận lợi nhảy ra ngoài.

Trác Hòa Viện tương đối hẻo lánh, cho nên hàng năm đều tiết kiệm, đình gác hành lang đều không đốt đèn.

May là đêm nay trăng rất sáng, không tối đến mức không nhìn thấy gì.

Thị lực của Thang Ấu Ninh rất tốt, rất nhanh nàng đã tìm thấy cầu mây, trước sau chưa đến một khắc.

Đúng lúc này, trên lối nhỏ yên tĩnh không bóng người, xuất hiện bóng của một người cao lớn.

Hắn bước đi không vững, đỡ tường di chuyển chầm chậm, nhìn qua đã thấy bất thường.

Thang Ấu Ninh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hắn, nàng ôm cầu mây, không lên tiếng, mắt không chớp nhìn chằm chằm phía bên kia.

Bạc Thời Diễn cảm nhận được gì đó, cũng chậm rãi ngước mắt lên, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.

Hắn yên lặng trèo tường trở về vương phủ, đi qua góc đường phía tây hậu viện, không lường trước sẽ gặp phải bất kì kẻ nào.

Nào ngờ không chỉ gặp phải, mà còn rơi vào tình huống bệnh đau đầu của hắn tái phát.

Lá gan của Thang Ấu Ninh không nhỏ, nàng bước về trước hai bước, hỏi hắn: “Ngươi…… Là người hay là ma?”

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào thân hắc y kia, giống như mực đặc khó hòa tan, trong bóng đêm lại thêm vài phần tà khí.

Nàng không khỏi nhớ tới, Tần bà tử từng kể về những hắc quỷ khóa hồn.

Môi mỏng của Bạc Thời Diễn hơi mím, không nói lời nào, giữa mày nhíu thành một nút thắt.

Hiện tại đầu hắn đau như muốn nứt ra, trên trán hằn gân xanh, tay dùng sức bóp nứt lớp sơn trên tường, làm những mảnh vụn rơi rào rạc xuống đất.

Tầm mắt Thang Ấu Ninh dừng trên tay hắn… Đồ đạc bị làm hư hao thì phải bồi thường.

Đoán được hắn không phải ma quỷ, nàng lại đến gần hơn vài bước, lúc này mới nhìn thấy gương mặt đẹp như tranh vẽ của đối phương.

Mặt mày xinh đẹp, môi mỏng mím chặt, đây đâu phải là quỷ, đây là tiên quân hạ phàm mới đúng.

Nhưng mà đôi mắt tối tăm kia lại trông giống hung thần hơn, nhìn có vẻ không ổn.

Thang Ấu Ninh đánh giá hắn, ngữ khí chắc nịch: “Ngươi bị bệnh.”

Nếu vậy, nhất định là không thoát khỏi một chén thuốc đắng chết người to đùng.

Gió đêm thổi mang theo hơi thở của nàng, nhàn nhạt âm ấp, làm cho tinh thần người ta càng thanh tỉnh, theo sự đến gần của nàng càng thêm rõ ràng…

Bạc Thời Diễn rất nhạy cảm với mùi hương, hắn vung tay lên, muốn hất phăng ý đồ của đối phương, không cho phép nàng nhiễm chút góc áo của mình.

Nào ngờ… Bàn tay nhỏ của nàng khi đáp xuống bờ vai hắn, lại không phải là nâng lên, mà là ấn xuống.

Hắn không kịp đề phòng, trực tiếp ngồi xổm xuống mặt đất.

Thang Ấu Ninh tỏ ra nghiêm túc: “Ngươi mau nghỉ ngơi, đừng nhúc nhích.”

“……”

Bạc Thời Diễn đanh mặt lại, lạnh lùng nói: “Ai cho phép ngươi tới gần bổn vương?”

Dám để hắn ngồi trên đất nữa?!

Hắn mượn cớ cần tĩnh dưỡng, đóng cửa từ chối tiếp khách đã 5 ngày, trên triều đình mất đi một Nhϊếp chính vương trấn giữ, đã ngầm nảy sinh hỗn loạn.

Người nào đó sắp không kiềm chế được nữa, đêm nay đi ngang qua nơi đây chỉ là trùng hợp.

Nếu như không phải… vậy nàng là đang cố ý ở chỗ này chờ hắn.

Eo mềm thon nhỏ, gương mặt xinh xắn… còn cố ý tiếp xúc tay chân với hắn.

Bạc Thời Diễn đứng lên, lạnh lẽo đảo mắt nhìn toàn thân nàng, rồi lại tự phủ định điều mà hắn hoài nghi. Hắn không tin có người đủ năng lực nắm được hành tung của hắn.

“Cách xa ta một chút.”

Thang Ấu Ninh nghiêng đầu, nàng nhìn ra hắn không cần sự giúp đỡ, ôm trái cầu mây ngoan ngoãn lùi về sau vài bước.

“Vậy ngươi cẩn trọng một chút.”

Nàng phải trở về, lỡ như để Tư Vân phát hiện nhất định sẽ tức giận.

Thang Ấu Ninh xoay người đi về tường viện, ở trước mặt Bạc Thời Diễn, nàng sột soạt trèo lên cây, lưu loát quay về trong Trác Hòa Viện.

Từ lúc nhìn thấy nàng, Bạc Thời Diễn đã sớm suy đoán được thân phận của nàng, cho nên lúc này hắn không cũng bất ngờ.

Nữ tử xinh đẹp đi lại ở trong hậu viện của hắn, chỉ có thể là một trong số thϊếp thất hắn chưa từng gặp mặt.

Trần Kính thật sự nhận không ít người vào, phiền phức muốn chết, mà người này lại là người lỗ mãng.

Bạc Thời Diễn giũ tay, bụi bặm trên ngoại bào rớt xuống, mặt mày hắn hiện rõ sự không vui.

Cũng may chứng đau đầu của hắn đã giảm bớt, hắn giơ tay xoa nhẹ ấn đường, mày hơi giãn ra, phất tay áo rời khỏi.