Chương 2:

Hai ngày sau.

Thang Ấu Ninh buồn bã, nhũ nương ăn cháo uống thuốc đã hai ngày rồi mà bệnh vẫn chưa khỏi.

Bà sợ lây bệnh, đóng cửa không có các nàng vào, ngay cả Tư Vân đến đưa cơm cũng chỉ để ở bên ngoài cửa.

Nghe bên trong thường vang lên những tiếng ho khan, Thang Ấu Ninh có chút luống cuống hỏi Tư Vân: “Có thể mời lang trung đến được không?”

Bị bệnh mà không chịu mời lang trung đến xem thì sao được?

“Nương tử tưởng đây là nhà của mình sao?” Tư Vân ôm hộp kim chỉ, đầu không ngẩng lên nói: “Dù là ở Thang gia, không có sự cho phép của chủ mẫu, lang trung cũng không thể vào.”

Quy tắc của vương phủ còn nghiêm hơn cả Thang gia, tôi tớ bị bệnh đều là phải nhờ bà tử gã sai vặt ở cửa lớn thuật lại triệu chứng của mình, nhờ họ mua dùng mấy gói thuốc về sắc uống. Nếu bệnh nghiêm trọng, đi bẩm với Trần quản gia, may ra mới có thể mời lang trung về phủ.

Thang Ấu Ninh ngẫm nghĩ, lui một bước thỉnh cầu lần nữa: “Thuốc không tốt, hay là nhờ người gác cổng đổi thuốc đi.”

Tư Vân nghe vậy, hai tay lắc lắc: “Tần bà tử có đưa nô tỳ chút bạc vụn, bốc vài thang thuốc đã sớm hết rồi.”

Tiền bạc ở Trác Hòa viện đều nằm trong tay lão ma ma kia, nàng không thể đυ.ng đến được.

“Ta đi lấy bạc cho ngươi.” Thang Ấu Ninh xoay người đi về phòng mình, bên trong hộp trang sức của nàng có bạc vụn.

Chuyện khác có thể nàng không hiểu nhiều, nhưng khi còn nhỏ phụ thân từng dẫn nàng ra ngoài tìm thầy lang vài lần, nàng biết rõ thế nào là sinh bệnh.

Tư Vân đặt giá thêu qua một bên, gật đầu: “Đổi thuốc cũng tốt, uống mấy ngày rồi không thấy có hiệu quả, đúng là tốn tiền vô ích.”

Hiện tại đã vào hạ rồi, chứng phong hàn của Tần bà tử cứ kéo dài, phỏng chứng là do nóng lạnh đột ngột, nên mới không khỏe.

Trong lòng Tư Vân cũng rất lo lắng, lỡ như lão bà tử duỗi thẳng hai chân, mặc kệ mọi thứ, vậy sau này ở Trác Hòa Viện chỉ còn lại nàng và tiểu nương tử thì biết sống thế nào?

Tần bà tử ngăn các nàng không cho đến chỗ Trần quản gia mời lang trung đến, các nàng đều hiểu. Đời này Thang Ấu Ninh dựa vào vương phủ này sống qua ngày, xác suất lớn nhất là sẽ lặng lẽ chết già trong cái góc nhà này.

Khắp hậu viện đều do Trần quản gia toàn quyền nắm giữ, ông ta trăm công ngàn việc, cho nên bọn họ phải cẩn thận khách sáo, cố gắng không tạo thêm chút phiền toái nào.

Lỡ như bất cẩn chọc giận quản sự, không biết ngày tháng sau này sẽ sống sót như thế nào.

Tư Vân hiểu rõ mối lo toang của Tần bà tử, cho nên không hề đề cập đến chuyện lang trung, lo cũng chỉ phí lời.

Bỏ bạc vụn vào túi tiền, Tư Vân vội đến chỗ người gác cổng.

Nhờ người giúp mình, lần này Tư Vân đi rất lâu, đến tận trưa mới cầm được mấy gói thuốc trở về, nói là đã đổi sang phương thuốc mới.

Nàng đổ chén thuốc vào siêu, đốt lửa sắc thuốc.

Tư Vân không vội đến phòng bếp lấy cơm canh, ngược lại lôi léo Thang Ấu Ninh vào buồng trong nói chuyện.

“Nương tử.” Tư Vân lấm lét với Thang Ấu Ninh, “Đồng hương kia của ta lại tặng đồ cho ta.”

“Đồng hương gì?” Thang Ấu Ninh khó hiểu, nàng phản ứng chậm chạp, căn bản đã quên có một người như vậy.

Tư Vân hạ giọng giải thích: “Là Trác tiểu Hầu gia, hắn còn nhờ người đó…”

Trác gia là mẫu tộc của Thái hậu, nói không chừng vài năm sau sẽ có thêm một vị Hoàng hậu họ Trác, cho nên tiểu Hầu gia kia vô cùng kim tôn ngọc quý.

Hai năm trước, nhờ đại lang quân Thang gia đứng giữa hợp tác, hắn từng gặp Thang Ấu Ninh ở hậu trạch, lập tức ấn tượng khó phai*.

*nguyên tác kinh vi thiên nhân, kinh ngạc khi gặp gỡ ai đó lần đầu và nghĩ đó là thần tiên.

Nếu không phải đích mẫu Bành thị cứ một mực phải gả thứ nữ vào vương phủ, thì lúc này Thang Ấu Ninh có thể đã là thϊếp thất của Trác gia rồi.

Tuy việc này không thành, nhưng Trác tiểu hầu gia vẫn nhớ mãi không quên với tiểu mỹ nhân, dám không e ngại uy danh của Nhϊếp chính vương phủ, sai người giả làm đồng hương truyền tin cho Tư Vân.

Mới đầu Tư Vân còn từ chối, trên đầu còn có Tần bà tử quản giáo, nàng mà làm sai sẽ bị mắng.

Nhưng tiểu hầu gia thật sự cho quá nhiều, ngân nguyên bảo lấp lánh trước mắt người, rốt cuộc nàng cũng chịu đi làm thuyết khách.

“Nương tử, tiểu hầu gia kia có mỹ nhân nào chưa từng nhìn thấy, nghe nói cả hoa khôi hương lâu hắn cũng không để vào mắt, có thể thấy được thật tâm của hắn, tất nhiên sẽ đối đãi tốt với người.” Tư Vân cảm thấy trước mặt đã bày sẵn một con đường mây xanh.

Dựa vào sự xinh đẹp ngoan ngoãn của nương tử nhà nàng, nam nhân nào lại không thích cơ chứ.

Nghe nói hầu phu nhân kia là tiểu thư khuê các, cực kỳ chú trọng mỹ danh hiền huệ, tất nhiên sẽ không dám làm khó thϊếp thất, đến lúc đó thuận lợi sinh con thứ cho hắn, như vậy mới tính là cả đời yên ổn!

Thang Ấu Ninh vẫn nhớ người tên Trác Vưu Thâm này, nàng nhíu mày nói: “Không thích hắn ta.”

Tư Vân biết, hai năm trước tiểu hầu gia có chút càn rỡ, e đã làm nàng sợ, nàng ấy cười cười: “Nhưng hắn ta thích người không phải sao?”

Thang Ấu Ninh nhìn nàng, không nói lời nào, chỉ lắc đầu.

“Nương tử đừng cố chấp nữa,” Tư Vân nói: “Ngay cả Vương gia người cũng chưa từng gặp, vương này có lớn thế nào cũng không liên quan đến người, đời này có cái gì để trông cậy chứ?”

Đôi mắt đen như mực của Thang Ấu Ninh chớp chớp: “A Vân, nhũ nương mà biết sẽ tức giận, sẽ bán ngươi đi.”

Đến lúc đó cả nàng cũng không cứu nổi.

Nghe vậy sắc mặt Tư Vân lập tức biến hóa: “Nương tử, không phải là ta suy nghĩ cho người sao! Người nghĩ thử xem, nếu bà tử ngã xuống, ai sẽ thay người tính toán mấy chuyện này đây!”

“Nhũ nương sẽ không sao!” Thang Ấu Ninh không thích nghe mấy lời này.

“Thân mẫu nương tử mất sớm, là một tay Tần bà tử chăm sóc cho người, tất nhiên tình cảm sâu nặng, còn nô tỳ đây chỉ là người ngoài thôi!” Tư Vân xoay người đi, “Đúng là không hiểu lòng tốt người ta…”

Thang Ấu Ninh nghẹn họng, nàng không hiểu, ở vương phủ có gì không tốt.

“Không nói đến tiểu Hầu gia, A Vân cũng đừng nói nữa.”

Tư Vân vẫn mặt lạnh như cũ, hừ hừ: “Sao nương tử không nghĩ xem, dù gì cũng là một di nương, vậy mà muốn mời lang trung đến cũng khó như vậy.”

Xét đến cùng, hậu viện phủ Nhϊếp chính vương này chỉ là vật bày trí, là nơi nuôi đám mỹ nhân này cho ăn cho uống, còn lại không thể trông cậy vào.

Lúc giờ ngọ chủ tớ hai người nói chuyện cũng không vui vẻ gì, cho nên Thang Ấu Ninh ủ rũ, cơm canh ăn cũng không bao nhiêu.

Tư Vân cũng không ép nàng, chỉ để nàng tự mình suy nghĩ cho kỹ, nghĩ thông suốt rồi sẽ có tiểu Hầu gia và đại lang quân ở bên ngoài tính cách cho nàng, rước nàng về bên đó.

Chén thuốc sắc xong, Tư Vân đặt lên khay đưa đến gian phụ.

Một buổi sáng qua đi, tinh thần của Tần bà tử ngày càng tệ, cả người cứ mê mang, phải kêu vài tiếng mới tỉnh dậy.

Tần bà tử được đỡ dậy, cho ăn chút cháσ ɭóŧ dạ trước, rồi không cần người đỡ trực tiếp cầm chén thuốc uống hết.

Tư Vân đang định hỏi bà ấy có ăn mứt mơ để át vị đắng hay không, thì thấy bà ấy thò nửa thân mình xuống giường, ‘ọc’ một phát ói đầy đất.

“Tần bà tử!” Tư Vân hoảng sợ, thấy tình hình lần này có vẻ nghiêm trọng.

Nàng đã từng thấy nhiều người vì không có tiền bắt mạch bốc thuốc mà bệnh chết.

Huống gì tuổi của bà ấy cũng đã cao…

Tần bà tử không nói nổi lời nào, nằm trên giường tiếp tục ho khan.

Trong phòng toàn mùi chua của thuốc, thuốc vừa vào miệng đã bị ói hết ra, sao có thể khỏi bệnh được đây.

Mặt Tư Vân đen thui, chạy đi mở cửa sổ cho thoáng gió, rồi xách một chậu nước vào, lau sạch nước thuốc trên mặt đất.

Nàng nhịn không được hỏi: “Bà có muốn giúp nương tử tính toán lâu dài không?”

Nếu như bà ấy lên tiếng, nương tử nhất định nghe theo.

“Tính toán cái gì?” Tần bà tử hít thở nặng nề, quay đầu nhìn Tư Vân: “… Ngươi lại tính xúi giục nương tử làm chuyện gì?”

Từ nhỏ Tư Vân vốn đã rất sợ lão bà tử này, nàng luống cuống nói qua loa: “Mấy ngày nay vương gia đều không ở trong phủ, chúng ta không làm hành động chút gì sao?”

Tần bà tử chưa trả lời, cửa phòng hờ khép bỗng nhiên bị đẩy ra, Thang Ấu Ninh xuất hiện ở cửa.

Nàng nghe thấy động tĩnh trong sương phòng Tư Vân ra ra vào vào, nên lại đây xem thử.

Nàng vừa thò đầu vào phòng đánh giá một chút, vừa nhìn thấy bộ dạng của vυ" nuôi lập tức bị dọa sợ.

Nhũ nương bị bệnh mấy ngày, ăn uống không vô, hơn nữa mặt mày tái nhợt, lúc này trông bà ấy như già thêm vài tuổi.

Nhìn gương mặt quen thuộc kia, Thang Ấu Ninh sững sờ tạo chỗ.

Tần bà tử không cho nàng tiến vào, tiểu nương tử từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn, lúc này lại không chịu nghe lời.

Sắc mặt Thang Ấu Ninh nghiêm túc: “A Vân, ngươi ở đây chăm sóc nhũ nương, ta đi tìm Trần quản gia.”

“Cái gì?”

“Ta là di nương, lần này phải nghe ta.”

“Chuyện này…” Tư Vân chưa từng nhìn thấy thái độ này của chủ tử.

Thang Ấu Ninh nói là làm, chạy về phòng ngủ của mình, ôm lấy hộp trang sức nhỏ trên bàn trang điểm vào ngực, xoay người đi ra khỏi viện.

Tần bà tử thở không ra hơi, yếu ớt kêu Tư Vân ngăn nàng lại. Tâm tư của nương tử không đủ sâu, bà ấy sợ nàng nói chuyện dùng từ ngữ vô tư đắc tội với người ta…

Nhưng lần này Thang Ấu Ninh chạy quá nhanh, Tư Vân đuổi không kịp.

Tư Vân chạy một đoạn ngắn, rồi không đuổi theo nữa, nàng biết rõ tính tình Thang Ấu Ninh, bình thường nương tử trông như mềm yếu dễ bị bắt nạt, nhưng một khi đã cứng đầu thì có 10 con trâu cũng kéo không được.

Nếu lần này gây họa bị trục xuất khỏi vương phủ, không phải là rất tốt hay sao?