Chương 2.2

Tuy nói là Trần quản gia quản lý toàn bộ vương phủ, nhưng ông ta cũng chỉ là ngoại nam, thường ngày đều chỉ ở tiền viện, mấy công việc ở hậu trạch đều do mấy quản sự ma ma và thuộc hạ phụ trách.

Nhưng riêng chuyện người ngoài vào phủ thì phải thông qua ông ấy cho phép mới vào được, lang trung cũng vậy.

Thang Ấu Ninh nhập phủ hai năm, còn chưa từng đặt chân vào tiền viện, nơi đó không phải là chỗ để nữ quyến lui tới.

Nàng ôm ấp trang sức hộp, xuyên qua cổng vòm của các lối trong vườn, mặt trời ban trưa treo trên đỉnh đầu, giờ này mỹ nhân rất sợ phơi da thịt ra ngoài nắng, nên dọc trên đường đi nàng không gặp được ai.

Nàng bước chân vào tiền viện, bắt lấy một gã sai vặt đang vẫy nước quét sân, hỏi nơi ở của Trần quản gia.

Vòng qua cái hồ là đến, cũng không xa.

Thang Ấu Ninh vùi đầu đi đường, trong lòng đang chuẩn bị sẵn lời lẽ.

Nàng biết, bản thân vốn không thông minh, nhưng chuyện nhỏ như mời đại phu này nhất định là sẽ làm được!

Nhưng trước hết phải nghĩ xem nói thế nào đã….

*

Ven hồ Bồng Oa đình.

Mới có hai ngày, chứng đau đầu của Bạc Thời Diễn lại tái phát.

Hắn nghiêng người, mặt không biểu cảm nhìn mặt hồ, bỏ mặc ván cờ trên bàn.

Bệnh cũ nay đã thành mãn tính, hắn không còn buồn phản ứng với nó nữa.

Nhiễm Tùng đứng hầu bên cạnh biết rõ, lúc này tâm tình của chủ tử rất không tốt, không được phép phát ra bất cứ động tĩnh quấy nhiễu nào.

Đúng lúc này, Thang Ấu Ninh xuất hiện, sải bước vội vàng đi ngang qua Bồng Oa đình, tiếng bước chân thình thịch khiến người ta khó lòng bỏ qua.

Nhiễm Tùng hung hăng nhíu mày, vội vàng nháy mắt phất tay đuổi nàng đi.

Thấy tiểu nương tử này dáng dấp xinh đẹp, trong tay cầm một cái hộp, đại khái hắn cũng đoán được ý đồ của nàng.

Vương gia ở trong phủ tĩnh dưỡng đã nhiều ngày, đã nhận không ít sự quan tâm từ hậu viện.

Hai ngày trước vừa mới cấm túc một thϊếp thất xong, mấy cô nương này tính đến khi nào mới dừng lại đây.

Sao cứ không sợ chết chạy đến tìm xúi quẩy vậy?!

Bờ hồ yên tĩnh, Bạc Thời Diễn lại không phải kẻ điếc, hắn thoáng liếc mắt một cái đã thấy được Thang Ấu Ninh.

Gương mặt nàng trắng nõn, sắc mặt nghiêm nghị, miệng lẩm bẩm, mắt nhìn thẳng.

“Đứng lại.” Hắn thình lình ra tiếng.

Nhiễm Tùng cảm thấy, tiểu nương tử này 7 phần là gặp xui xẻo, chủ tử cực kỳ không thích nữ tử đi lại ở tiện viện, nhất là để hắn “vô tình bắt gặp” được.

Nhẹ thì cấm túc, nặng thì đuổi ra ngoài?

Hắn hắng giọng, nói: “Vương gia hỏi chuyện, xin dừng bước.”

Thang Ấu Ninh bỗng nhiên bị gọi lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía đình, hai mắt tròn xoe nhìn sang Bạc Thời Diễn, là gương mặt nghiêng mũi cao môi mỏng, hình như trông quen quen…

Nàng đứng tại chỗ, lời lẽ nghĩ sẵn trong đầu đều quên sạch hết.

“Người tới là ai, còn không nhìn thấy vương gia sao?” Nhiễm Tùng thấy nàng ngây người ra, không khỏi nhíu mày nhắc nhở.

“Ta…… Thϊếp……”

Lúc vừa vào phủ nàng phải học không ít quy tắc, khi gặp vương gia thì phải…

Thang Ấu Ninh do dự một chút, tay vẫn ôm hộp trang sức của mình, đi vào hành lễ, tư thế cũng tính là đúng chuẩn: “Thϊếp Thang Ấu Ninh, tham kiến Vương gia.”

Bạc Thời Diễn mặt lạnh đánh giá nàng. Đêm đó trăng sáng nhưng không bằng ban ngày, nên nhìn không kỹ, hôm nay nhìn lại mới thấy, mắt ngọc mày ngài, da như ngưng chi*.

*trắng trẻo mịn màng

Hẳn là quá an nhàn.

Bạc Thời Diễn dời mắt: “Vô cớ đi lại ở tiền viện, cấm túc ba tháng.”

Lời này vừa nói ra, Thang di nương sẽ khóc nhè mất, Nhiễm Tùng đưa tay nói: “Thang di nương, mời trở về đi.”

“Vậy là có ý gì?”

Nét mặt Thang Ấu Ninh mờ mịt, không hiểu sao lại bị cấm túc?

Nàng vội vàng lắc đầu nói: “Không được không được, ta phải đi tìm Trần quản gia.”

Cái người vương gia mà nhũ nương nói là lớn nhất phủ này, như thế nào lại không nói lý vậy?

“Ngươi dám chống chỉ thị của bổn vương?” Đuôi mày Bạc Thời Diễn nhếch lên, lạnh lùng nhìn nàng.

“Ta không có,” Thang Ấu Ninh lắc đầu, nhỏ giọng thuật lại lời nói: “Ta muốn tìm Trần quản gia……”

Nhiễm Tùng bị nàng lá gan của nàng dọa sợ, có người dám ngỗ nghịch với vương gia?

Hắn mở miệng khuyên nhủ: “Thang di nương, nhưng đừng làm ầm ĩ, trở về đi……”

Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Ta không trở về.” Thang Ấu Ninh đôi mắt đen láy nhìn Bạc Thời Diễn, vẻ mặt bướng bỉnh: “Ta không cần cấm túc.”

Đôi mắt của người này khác với người khác.

Đã lâu Bạc Thời Diễn chưa gặp được người dùng ánh mắt cương trực như vậy mình mình.

Thẳng thắn, không che giấu, chỉ trích hắn ức hϊếp người.

Gió thổi hiu hiu bên hồ, cuốn lấy hơi ấm trên người nàng, quanh quẩn bên hơi thở của hắn.

Là hương thơm nhàn nhạt không làm người chán ghét, mà cơn đau đầu cũng giảm đi phần nào.

Liếc nhìn một cái, Bạc Thời Diễn phát hiện tâm trí của Thang Ấu Ninh không giống với người bình thường. hắn đã chứng kiến nhiều thủ đoạn, nên gặp ai cũng sẽ nổi máu đa nghi lên.

Nhưng ánh mắt thì lại không thể gạt người.

Trong phủ của hắn chịu nhận loại nữ tử này sao?

“Thôi, không cần cấm túc.” Hắn thu hồi mệnh lệnh, không hiểu sao lại có tinh thần tích cực với tiểu cô nương, hỏi: “Ngươi tìm quản gia có chuyện gì?”

“Có việc.” Thang Ấu Ninh vẫn có chút mất hứng, nghẹn ứ trong miệng không chịu nói.

“Nói.” Bạc Thời Diễn hiếm khi có chút kiên nhẫn, khi ngửi thấy hương vị trên người nàng, hắn có cảm giác đầu óc mình thanh tỉnh hơn chút.

…… Là trùng hợp sao?

Thang Ấu Ninh do dự một chút, nhíu mày nói: “Nhũ nương bị bệnh, chén thuốc bị phun ra hết, ta muốn mời lang trung đến, đây là trang sức của ta, rất có giá trị đó.”

Bàn tay trắng nõn đáp trên chiếc hộp, lòng bàn tay đầy thịt, đây chính là phúc tướng.

Vì việc này mà muốn tìm quản gia?

Bạc Thời Diễn giơ tay đỡ lấy thái dương, quyết định rảnh rỗi quản chuyện này.

“Nhiễm Tùng, gọi Lý đại phu qua đây một chuyến.”

Hắn nhớ lại hai ngày trước mình đi ngang qua viện nào, rồi nói: “Đến Trác Hòa Viện.”

“Tiểu nhân đi ngay!”

Nhiễm Tùng không khỏi âm thầm líu lưỡi, Thang di nương này đúng là gặp vận may

Lần đầu tiên thấy chủ tử thu hồi lệnh cấm túc, không chỉ có thế, còn cho đại phu trong phủ đến chẩn trị cho hạ nhân.

Vương gia kêu Lý đại phu đến Trác Hòa Viện, là xem bệnh cho Tần bà tử sao?

Như vậy nghĩ, nàng lên tiếng hỏi.

Bạc Thời Diễn lười trả lời.

Hắn nhướng mi mắt, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ lên bàn: “Ngồi xuống, không cần đứng trước mặt bổn vương.”

Thang Ấu Ninh thấy hắn không có phủ nhận, lập tức mừng rỡ, mặt mày xinh đẹp cong lên, cười nói: “Đa tạ Vương gia, ban nãy thiếu chút nữa hiểu lầm người.”

“Hiểu lầm cái gì?” Bạc Thời Diễn nhìn gương mặt non mềm của nàng: “Đúng là tiểu ngốc tử.”

Hắn cũng cười nàng ngốc?

Thang Ấu Ninh thu lại nụ cười, rầu rĩ nói: “Ta không ngồi, ta muốn đi đưa bạc cho đại phu.”

“Giận rồi?” Bạc Thời Diễn liếc nàng một cái, duỗi tay kéo người ngồi xuống.

Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên bị rút ngắn, hương thơm ấm áp càng thêm rõ ràng, thấm vào mũi hắn.

Thang Ấu Ninh không muốn ngồi xuống, nàng tránh né, nhưng sức lực không mạnh bằng hắn.

Bạc Thời Diễn đè lại nàng, hỏi: “Ngươi dùng túi thơm gì vậy?”

“Không biết!”

Thấy thái độ không chịu phối hợp của nàng, Bạc Thời Diễn nhướng mày: “Bổn vương mời đại phu cho ngươi, ngươi cứ như vậy?”

Thang Ấu Ninh có thể nghe hiểu người khác nói, nàng ngẫm nghĩ, mở hộp trang sức mình ra, lấy từ trong đó ra một miếng bạc vụn.

Nàng nhét vào lòng bàn tay hắn, bĩu môi nói: “Làm phiền Vương gia, cái này cho người mua trà.”

“?”

Bạc Thời Diễn cầm bạc vụn ngẩng đầu nhìn nàng, thần sắc vi diệu: “Ngươi…… Là đang ban thưởng bổn vương?”

Thang Ấu Ninh xua tay giải thích: “Đây là chi phí cảm kích người đã vất vả.”

Khi phụ thân nàng tìm người, đều sẽ nhét một xâu tiền cho người đưa tin, lần nào đối phương cũng rất vui vẻ.

Có thể thấy được phí vất vả là thứ tốt, khiến người ta làm việc khách khí một chút

Bạc Thời Diễn không nói gì, nhìn chằm chằm đôi mắt như trái nho đen của nàng.

Hắn nhìn nàng làm gì? Thang Ấu Ninh mím môi nói: “…… Là quá ít sao?”

Muốn nhiều hơn cũng không thể nha……

“Không có,” Bạc Thời Diễn thu bạc vụn vào tay, cười như không cười: “Bổn vương nhận lấy.”