Chương 1-2: Sống lại

Chương này anh Ứng sống lại năm 18 nên ngôi ba của ảnh chuyến sang ‘cậu’ nhé

Cơn đau tận xương tủy dần trở nên tê liệt, mùi dầu kim loại và máu lẫn vào nhau dần mơ hồ, ánh sáng chói mắt như nước chảy trôi đi, mọi thứ kỳ dị sau khi vỡ vụn từng lớp trở nên rõ ràng hơn, hợp thành một căn phòng màu trắng.

"Nộp bảng bệnh án."

"Trầm Lâm? Cậu ngẩn người ra đó làm gì vậy?"

Ai đang gọi mình vậy...?

Giọng nói thông báo về chiến thắng của KID dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, cậu dường như nghe thấy tiếng hai học viên bảo dưỡng trong phòng làm việc gọi bác sĩ, lại dường như nghe thấy có người ở rất gần đang gọi tên mình. Ứng Trầm Lâm mở mắt ra, nhìn mọi thứ xung quanh đều có chút mơ hồ, bóng trắng chồng lên nhau, suy nghĩ hỗn loạn.

Cơn đau nhói nhói ập đến trong não cậu, một lượng lớn thông tin ùa vào từng chút một. cậu chịu đựng cơn đau đầu, ánh mắt đảo qua đánh giá mọi thứ xung quanh, đây không phải là phòng bảo dưỡng của Chiến Đội KID, không có đồng nghiệp của cậu, cũng không có cơ giáp cần sửa chữa gấp...

Hình như cậu đã được các bác sĩ trong Chiến Đội đưa đến trung tâm y tế.

Nhưng đây là đâu? Phòng kiểm tra của chiến sĩ cơ giáp?

Phòng khám màu trắng rộng lớn, hai robot thông minh đứng bên cạnh, không xa có dòng chữ "Phòng kiểm tra của chiến sĩ cơ giáp". Ánh mắt Ứng Trầm Lâm tập trung vào phía xa, dần dần, cậu thấy bên cạnh mình có một bóng dáng, bàn đối diện dường như có người mặc áo blouse trắng đang quay lưng về phía cậu.

Không lâu sau, người đàn ông mập mạp đứng bên cạnh người đàn ông đó đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Ứng Trầm Lâm không nói gì.

Kể từ sau khi tàn tật giải nghệ, cậu không còn đến phòng kiểm tra của chiến sĩ cơ giáp nữa.

Phòng khám có hai người, người đàn ông mập mạp gọi Ứng Trầm Lâm mấy tiếng mà không thấy cậu trả lời, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, thậm chí còn đổ mồ hôi trên trán.

"Cậu đổ nhiều mồ hôi quá, không sao chứ?"

"Trầm Lâm!? Trầm Lâm, cậu có nghe tớ nói không?"

Ứng Trầm Lâm hơi đau đầu, cậu vô thức muốn điều chỉnh xe lăn, nhưng đột nhiên nhìn thấy thứ khác, sự cân bằng ban đầu trong nháy mắt bị phá vỡ, ầm một tiếng ngã về phía sau.

Eo và chân truyền đến một cơn đau, Ứng Trầm Lâm mơ hồ nhìn xuống chân mình, cơn đau khi ngã đã quét sạch những u ám trong đầu cậu, những ký ức hỗn loạn dần trở nên rõ ràng.

"Trầm Lâm!"

Bàn tay của cậu...? Ứng Trầm Lâm nghiêng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt béo tròn căng thẳng.

Người đàn ông hơi béo hoảng hốt nhìn cậu: "Cậu không sao chứ!? Sao đi khám mà còn ngẩn người vậy?"

Ứng Trầm Lâm nhìn người đàn ông bên cạnh, từ trong ký ức xa xưa tìm thấy hình ảnh thời trẻ của đối phương: "... Tuân Bảo?"

Lần gần nhất cậu gặp Tuân Bảo là năm năm trước, không thể nào người đó lại vượt qua ngân hà để xuất hiện trước mặt cậu, cũng không thể... trẻ ra như vậy được.

Tuân Bảo thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng trả lời tớ rồi, vừa nãy tớ nói chuyện với cậu mà cậu không để ý gì đến tớ cả."

Hắn kéo Ứng Trầm Lâm muốn đỡ cậu dậy, nhưng thấy cậu không nhúc nhích: "Trầm Lâm?"

Ứng Trầm Lâm nhìn đôi chân mình: "... Tớ không đi được."

Tuấn Bảo quay đầu hét lớn: "Bác sĩ!!!!!"

Ứng Trầm Lâm cúi đầu nhìn tay mình, tầm mắt lướt qua các đường vân trên lòng bàn tay, cho đến khi dừng lại ở bàn tay phải lành lặn.

Gân xanh ẩn hiện trên mu bàn tay, bàn tay xương xương... còn có một đôi chân lành lặn.

Bên dưới chiếc quần là cảm giác mềm mại, chứ không phải là máy móc cứng ngắc.

Tiếng bước chân chồng chéo lên nhau, Ứng Trầm Lâm có chút mơ hồ bị Tuân Bảo kéo dậy, robot thông minh và bác sĩ chạy đến, âm thanh xung quanh đột nhiên trở nên dày đặc: "Trầm Lâm?" Tuân Bảo căng thẳng nhìn cậu: "Không sao chứ? Cậu có nghe thấy tớ nói không?"

Ứng Trầm Lâm khàn giọng: "Tớ không sao."

Bác sĩ lướt màn hình ảo, liên tục xác nhận thông tin bệnh án kiểm tra sức khỏe, Ứng Trầm Lâm quan sát mọi thứ xung quanh, trên bảng điều khiển quan hệ công chúng thấy thông tin bệnh án của mình.

[Ứng Trầm Lâm, nam, 18 tuổi.]

18 tuổi, năm 1245 theo Tinh lịch... 12 năm trước.

Tuân Bảo nhìn Ứng Trầm Lâm, lại nhìn bác sĩ bên cạnh, hắn và Ứng Trầm Lâm đến để kiểm tra sức khỏe định kỳ hằng năm dành cho chiến sĩ cơ giáp, kiểm tra đã xong, chỉ chờ bác sĩ ký xác nhận vào bảng bệnh án là được, ai ngờ Ứng Trầm Lâm đột nhiên trở nên kỳ lạ, không nói đến việc đổ mồ hôi, gọi tên cậu mãi mà không trả lời... bây giờ thậm chí còn không đi được.

Một hồi lâu sau, cuối cùng bác sĩ cũng rời mắt khỏi bảng bệnh án, nhíu chặt mày: "... Tình huống này hơi đặc biệt, phải sàng lọc lại vài hạng mục kiểm tra."

Tuân Bảo đột nhiên hơi căng thẳng: "Đặc biệt là sao? Cuối cùng là tình huống gì vậy ạ?"

“Chiến sĩ cơ giáp thường xuyên kết nối thần kinh với cơ giáp, có thể là do bộ phận này có vấn đề." Bác sĩ chú ý đến tình trạng của Ứng Trầm Lâm, gọi robot trợ lý đến, rồi liên lạc với các phòng khám khác: "Để chắc ăn, tiện thể làm luôn cả xét nghiệm gen."

Ứng Trầm Lâm ngồi lên xe lăn, theo robot đi làm toàn bộ các hạng mục kiểm tra, cậu nhìn quang cảnh quen thuộc nhưng lại xa lạ xung quanh, khi đi ngang qua một phòng khám nào đó, cậu nhìn thấy hình ảnh hiện tại của mình trong gương, trẻ trung non nớt, tứ chi lành lặn... Hoàn toàn giống với dáng vẻ khi cậu 18 tuổi.

Năm 1245 theo Tinh lịch, là năm cậu vừa giành chức vô địch giải đấu đơn của Liên minh cơ giáp, cơ thể khỏe mạnh, không tật nguyền, một chàng trai 18 tuổi tươi sáng rạng rỡ.

Mọi thứ như trong mơ, vừa hư ảo vừa không chân thực.