Chương 30-3: Chi giả cơ học

Khu ô nhiễm Thiên Vực Tinh, khu phòng thủ thứ ba cách Trạm C 3 km. Các chiến sĩ cơ giáp ở lại đây đều có vẻ mặt nghiêm trọng, những người giỏi kỹ thuật đang tập trung trong phòng nhỏ, nhìn chằm chằm vào hệ thống điều khiển tổng vẫn không thay đổi, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

"Cơ giáp trinh sát của chúng ta vừa trở về, nói rằng cát lún gần đó đã biến mất, anh ta phát hiện một số xác chết của vật ô nhiễm bị cắt đứt, có thể coi đây là tin tốt."

Có người nghi ngờ: "Cắt..!?"

Người báo cáo tin tức nói: "Đúng vậy, số lượng rất nhiều, anh ta nói trên đường về nhìn thấy không dưới 50 cái xác."

"Không hẳn là tin tốt đâu." Chiến sĩ cơ giáp ngồi trước bàn điều khiển cố gắng vận hành thứ mà mình không quá thông thạo: "Một tiếng trước, chúng tôi phát hiện báo cáo về vật ô nhiễm ở hướng đông nam, cách đó 3 km có vấn đề, giá trị ô nhiễm đột ngột hạ thấp, mặc dù nền đất bị hỏng, nhưng báo cáo vẫn có giá trị tham khảo nhất định."

Nguyên nhân lớn nhất khiến giá trị hạ thấp là do số lượng vật ô nhiễm trong khu vực đang giảm, nếu là bình thường, họ sẽ cảm thấy đây là tin tốt, nhưng bây giờ là trường hợp đặc biệt, tàn tích hoang mạc kỳ lạ này…

Vật ô nhiễm tập trung bất thường, môi trường khắc nghiệt, mỗi một sự thay đổi đều là chí mạng.

"Khu vực này cách chúng ta chưa đầy vài km." Tâm trạng người vừa nói hơi nặng nề: "Rất có thể vật ô nhiễm cấp S kia… đang ở bên ngoài khu phòng thủ."

Họ đã mắc kẹt ở đây một thời gian, năng lượng thiếu hụt, đội hình không đầy đủ, khiến họ khó có thể thực hiện bước tiếp theo, chỉ có thể đợi các cơ giáp trinh sát bên ngoài mang tin tức mới về, mới dựa vào đó đưa ra được cách ứng phó cho tình hình hiện tại.

Ba chiến sĩ cơ giáp nhận ra vấn đề ngày càng nghiêm trọng.

"Anh Lưu, chúng ta không còn cách nào khác sao?" Một người hỏi.

Anh Lưu thở dài: "Bây giờ chỉ có thể đợi, Hoắc Diễm và Lộc Khê của KID vẫn chưa có tin tức sao…"

Lời còn chưa dứt đã thấy một chiến sĩ cơ giáp mặc quân phục vội vã chạy vào: "Hoắc Diễm và Lộc Khê đã trở lại, họ mang theo vài người nữa! Hình như là chiến sĩ cơ giáp mới đến!"

Anh Lưu mừng rỡ: "Người mới!?"

"Hay quá!"

"Cục quản lý cử người đến hỗ trợ rồi sao?!"

"Nhanh nhanh, để em ra xem."

Bên ngoài khu phòng thủ thứ ba có sân đỗ cơ giáp, mấy chiếc cơ giáp cách đó không xa vượt qua vòng vây của vật ô nhiễm, chui vào tường phòng thủ của khu vực, khi phanh lại ở sân đỗ, trên mặt đất xuất hiện mấy vết đen, trên cơ giáp còn mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Vài người chạy đến gần đã ngửi thấy mùi hôi thối của vật ô nhiễm, nhìn những vết tích trên cơ giáp, tâm trạng của anh Lưu càng nặng nề hơn, mấy người này nhất định đã trải qua cuộc chiến khốc liệt với vật ô nhiễm.

"Là người của KID! Còn có một cơ giáp màu xanh lam, hình như là Tật Phong!"

Anh Lưu vội vàng hét lên với người phía sau: "Có ai bị thương không? Nhanh lấy hộp cứu thương lại đây.”

Các chiến sĩ cơ giáp trong khu ô nhiễm này chỉ có mấy mạng, không thể để lực lượng đến cứu hộ này gặp sự cố được!

Vài người bên ngoài lòng nóng như lửa đốt, ngay khi họ gọi nhiều lần không có phản hồi, định cạy cơ giáp, lôi người ra thì buồng lái của vài chiếc cơ giáp bật mở, mấy người mặc quân phục bước ra.

Các chiến sĩ cơ giáp còn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng tranh cãi của họ.

"Tiếc là năng lượng không đủ dùng, nếu không thì vừa rồi có thể dọn sạch cái ổ rắn đuôi chuông phía Đông rồi!”

"Không sao, sạc xong chúng ta có thể ra lại, cũng không chênh lệch mấy."

Nhóm người vừa thu hoạch vật liệu bọ cạp vàng đầy túi, ai nấy đều rạng rỡ, trừ Triệu Lạc Kiệt.

Cơ giáp của Triệu Lạc Kiệt chỉ còn 2% năng lượng, khoang chứa cơ giáp của hắn chất đầy chân tay và túi độc còn sót lại của bọ cạp vàng, nếu khu phòng thủ bên ngoài này có thêm mấy ổ vật ô nhiễm nữa, hắn chỉ có thể đợi người khác ra ngoài kéo hắn về, may mắn thay, Chúa vẫn che chở cho hắn, không để hắn rơi vào tình cảnh bi đát như vậy.

"Mấy người vừa phải thôi chứ, nếu chúng ta gặp phải tên cấp S trên đường về thì phải làm sao!?" Triệu Lạc Kiệt vuốt mặt gào thét: "Dọn dẹp xong đống bọ cạp đó chưa đủ, mấy người còn phải đi vòng xa để đánh mấy con rắn?"

Nói đến đây thì tức muốn hộc máo, Triệu Lạc Kiệt vốn tưởng rằng, sau khi họ dọn dẹp xong đám bọ cạp vàng là có thể nghỉ ngơi, ai ngờ đánh xong, Lâm Nghiêu mắt tinh nhìn thấy xa xa còn có vài con rắn đuôi chuông cấp A, không nói hai lời đã lái cơ giáp xông tới, ừ thì mình thằng đó xông thôi cũng được đi, cả đám người KID cũng lao theo???

Xông lên rồi bọn họ còn đuổi theo đánh, suýt chút là chạy đến tận mấy cây số, nếu không gặp phải luồng gió xoáy, hắn thật sự tin tưởng, đám người KID này có thể gϊếŧ sạch vật ô nhiễm của Thiên Vực Tinh.