Chương 30-4: Chi giả cơ học

Quý Thanh Phong nói: "Rắn đuôi chuông cấp A không dễ gặp đâu anh!"

Lộc Khê thuận miệng giải thích: "Rắn đuôi chuông ở đây rất ít khi tập hợp lại với nhau... Tinh thạch trên thị trường cũng rất đắt á..."

Triệu Lạc Kiệt: "..."

Thôi, coi như hắn chưa nói gì, não của hắn với não của đám người này không cùng tần số…

Tất cả chiến sĩ cơ giáp đều đã xuống, Triệu Lạc Kiệt như nhớ ra gì đó, quay đầu tìm kiếm bóng dáng một người.

Những người còn lại đang nhìn theo hướng của Triệu Lạc Kiệt.

Triệu Lạc Kiệt khá quen mặt với mấy người bên Chiến Đội KID, dù chưa từng trực tiếp đối đầu thì cũng xem ảnh trên hồ sơ thi đấu, nhưng trong đám người đứng đây, có hai gương mặt lạ mà hắn chưa từng thấy qua bao giờ. Gần hắn hơn là một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, anh đang đứng cạnh cơ giáp pháo thủ, trên người mang theo hơi thở lạnh lùng, có một cái gì đó rất mâu thuẫn, vừa cho người ta cảm giác dễ ở chung, nhưng cũng lại xa cách hàng vạn dặm.

Người đứng sau còn nổi bật gấp mấy lần Du Tố.

Trong đám chiến sĩ cơ giáp mặc quân phục, chỉ có mình cậu mặc đồng phục thợ máy. Quân phục của chiến sĩ cơ giáp không phải trưng cho đẹp, ngoài tác dụng phòng hộ, chống lạnh nhất định, nó còn hỗ trợ kết nối tinh thần được mượt mà hơn. Giữa một đám người mặc đồ rằn ri, phong cách ăn diện của Ứng Trầm Lâm đương nhiên nổi bật hơn hẳn.

Du Tố nhìn Ứng Trầm Lâm, bộ quần áo dài tay che đi cánh tay giả cơ học của cậu, thắt lưng của đồng phục siết chặt eo cậu, thân hình gầy gò đứng giữa mấy tay chiến sĩ cơ giáp vai u thịt bắp càng thêm nhỏ bé.

Có lẽ chi giả không thoải mái, tay phải của Ứng Trầm Lâm đã đút vào túi áo khoác, không thấy nhúc nhích.

Ứng Trầm Lâm vừa bước xuống từ buồng lái, quay người lại đã thấy một thứ gì đó được ném về phía cậu.

Cậu đưa tay ra đón, là một bộ lọc cách ly chống ô nhiễm.

Du Tố ra hiệu cho cậu: "Đeo vào đi."

Quân phục có tác dụng cách ly, cậu không mặc quân phục thì chỉ có thể dựa vào bộ lọc.

"Cảm ơn anh." Ứng Trầm Lâm ngước mắt, chú ý đến mấy chiến sĩ cơ giáp lạ mặt xung quanh.

Cơ giáp đấu đơn và đoàn chiến là hai lĩnh vực riêng biệt, các giải đấu cũng chưa từng dùng chung sân với nhau. Mấy năm trước, Ứng Trầm Lâm còn chưa đủ 18 tuổi, vì Liên minh có luật bảo vệ danh tính dành cho người chưa đủ tuổi vị thành niên nên bao giờ cậu cũng được chuẩn bị lối đi riêng, tránh nhà báo, tránh cả fan hâm mộ, người biết mặt Ứng Trầm Lâm rất ít. Nói về mấy người bên hạng mục đấu đơn thì Ứng Trầm Lâm còn đọc được sơ sơ mấy cái tên, chứ đứng trước đám người đấu giải đoàn chiến này thì cậu chịu, nhận biết thông qua cơ giáp thì còn được.

Chú ý đến đầu tiên là tanker bên Tật Phong, Triệu Lạc Kiệt, hắn cao gần bằng Quý Thanh Phong, cơ bắp căng tràn trên tay áo quân phục, cạo đầu trọc thời thượng, ngoại hình Hoắc Diễm thì giống như giọng nói đầy khí thế của anh ta, vạm vỡ cao lớn, tướng mạo tuấn tú. Đứng cạnh anh ta là Lộc Khê chỉ cao đến vai Hoắc Diễm, mái tóc dài buộc cao, khác với vẻ ngoài rực rỡ của Thẩm Tinh Đường, cô ấy có ngoại hình thanh tú, mang đến cho người khác cảm giác dịu dàng hòa nhã, tính cách cũng rất nhỏ nhẹ.

Anh Lưu đợi bên cạnh định tiến lên chào người của KID, tiện thể hỏi thăm tình hình của Hoắc Diễm. Vừa đến gần thì thấy thấy vài chiến sĩ cơ giáp của KID lại chạy về phía buồng lái, dường như định lấy gì đó.

"Hoắc Diễm, mọi người cuối cùng cũng trở lại." Biểu cảm của anh Lưu nghiêm túc: "Cách đây không lâu chúng tôi phát hiện môi trường bên ngoài có biến đổi, sợ nguy hiểm, đang không biết làm sao báo cho các cậu, may mà vừa lúc các cậu về, à đúng rồi, trên đường mọi người..."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy tiếng vọng ra từ trong cơ giáp.

"Mấy anh trai phía trước, nhường chỗ cho bọn em đặt đồ với."

"Đúng đúng đúng, mấy anh lùi lại vài bước cho bọn em xin chỗ."

Hoắc Diễm thấy vậy nói: "Lão Lưu, có chuyện lát nữa nói, bọn em xử lý đồ đạc cái đã nha anh?"

"Xử lý đồ?" Anh Lưu vừa lùi lại vài bước, chỉ thấy không gian lưu trữ của vài chiếc cơ giáp được mở ra, đủ loại tàn dư tinh thể, vật liệu hỗn tạp rơi xuống, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi.

Tay chân và túi độc của bọ cạp vàng, lông chuột cát, tinh thạch của rắn đuôi chuông... Không chỉ anh Lưu nhìn ngây người, mấy chiến sĩ cơ giáp bên cạnh cũng chết điếng tại chỗ.

Quý Thanh Phong đổ xong đồ liền nhanh chóng đi tới, trong tay cầm máy phân tích không biết lấy từ đâu ra: "Nào nào nào chia chác đi, chúng ta tổng cộng 6 người, chia đồ theo tỷ lệ sáu phần, lão Triệu, anh có thứ gì muốn bọn này để phần không?"

Triệu Lạc Kiệt nhìn đống vật liệu do chính tay mình tháo rời mà muốn đau mắt hột: "Không có nhu cầu, không có nhu cầu."

Lâm Nghiêu: "A? Mấy vật liệu cường hoá này đắt lắm đó!"

"Căn cứ của bọn này có thợ bảo dưỡng chuyên dụng cường hóa vật liệu, nói chung sẽ không sử dụng bọ cạp vàng và chuột cát…" Triệu Lạc Kiệt nói được một nửa, nhìn mấy ánh mắt kỳ lạ đang chĩa vào người mình.

Quý Thanh Phong gật đầu: "Tôi biết anh giàu, xứng đáng là Chiến Đội số 1 tinh hệ chúng ta."

Lâm Nghiêu hùa theo: "Vũ khí cường hóa 450 vạn tinh tệ."

Triệu Lạc Kiệt: "..."

Lúc này Hoắc Diễm mới nhớ ra bên cạnh còn có người khác, anh ta quay đầu nhìn anh Lưu, mở miệng hỏi: "Lão Lưu, anh vừa nói vật ô nhiễm hướng đông nam? Trên đường đến chúng tôi không gặp con nào cấp S, chỉ có bầy bọ cạp vàng thôi."

Sắc mặt anh Lưu đổi qua đổi lại, phong phú như cầu vồng: "..."

Xác chết đều chất ở đây rồi, có mù đâu!

Mấy chiến sĩ cơ giáp bên cạnh càng không nói nên lời, nhìn đống vật liệu ô nhiễm và đám người KID đang bận rộn chia chác, đám bọ cạp vàng vốn làm phiền họ lúc trước giờ đã chết đến không thể chết hơn, thậm chí họ còn có thể nhớ được dáng vẻ hung dữ của đám nhiều chân này khi tấn công tháp cao mười mấy tiếng trước.

Bây giờ không còn nữa, chỉ để lại một đống vật liệu.