Chương 30-5: Chi giả cơ học

Ứng Trầm Lâm theo thói quen quan sát mọi người, sau đó thấy ánh mắt cả đám đổ dồn về phía mình, những người khác đang bận chia nhau vật liệu, cậu nhớ ra việc chính phải làm, nói với Hoắc Diễm: "Em đi lấy dụng cụ."

Hoắc Diễm đi đến bên cạnh mấy người KID, hỏi Quý Thanh Phong: "Chiến sĩ cơ giáp mới đến trông nhỏ hơn cả A Nghiêu nhỉ?!"

"Không phải chiến sĩ cơ giáp đâu anh." Lâm Nghiêu nhỏ giọng giải thích: "Chị Đường nói cái này giữ bí mật á, Trầm Lâm là thợ bảo dưỡng của căn cứ mình."

Lộc Khê sửng sốt: "Thợ bảo dưỡng? Sao mấy cậu lại để em ấy vào khu ô nhiễm nguy hiểm như vậy?"

"Mấy người bọn em đâu có ai biết chạy trình tự bảo dưỡng ở Trạm."

Quý Thanh Phong thuận miệng nói: "Trầm Lâm biết, phải mang theo chứ."

Lộc Khê do dự một chút, nghi hoặc hỏi: "Trình tự chạy tự động mà?"

Quý Thanh Phong: "?"

Hoắc Diễm tiếp lời: "Trong tài liệu nhiệm vụ có tệp đính kèm, chương trình tự động rất dễ xài, chỉ cần cắm cổng kết nối là được."

"Nhưng anh Du nói với em…" Quý Thanh Phong quay đầu nhìn Du Tố, chỉ thấy đối phương cũng đang rất bình tĩnh nhìn hắn..

"À, hoá ra là tự động à?" Ánh mắt Du Tố nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói: "Vậy đến lúc đó chúng ta cứ cắm cổng kết nối là được."

Quý Thanh Phong: "..."

Hắn và Lâm Nghiêu bị Du Tố lừa rồi, người này chắc chắn biết nhưng không nói cho bọn họ!

Triệu Lạc Kiệt không nghe thấy tiếng thì thầm của KID, ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo Ứng Trầm Lâm, cho đến khi đối phương đi vòng ra sau cơ giáp, hắn mới thu hồi mắt.

Hắn có chút hiểu biết về thực lực trước đây của KID, nhưng sau gần mười tiếng hợp tác đợt này, hắn thực sự không thể nhìn thấu KID. Triệu Lạc Kiệt biết rõ khả năng của Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu, Hoắc Diễm, Lộc Khê cũng đã từng giao lưu trong mùa giải trước, chỉ có hai cơ giáp cấp A còn lại là hắn mù tịt.

Sự phối hợp giữa KID vẫn hỗn loạn như thường, nhưng buồn cười là lần hỗn loạn này lại có thể giải quyết vật ô nhiễm cấp S và rất nhiều bọ cạp vàng cấp B.

Mắt xích quan trọng chính là ở cơ giáp cận chiến và pháo thủ, bây giờ hắn đã chắc chắn hai người này chính là hai cơ giáp đã hỗ trợ KID ở khu Banu, khả năng điều khiển cơ giáp pháo thủ quá đáng sợ, tốc độ phản ứng và tỷ lệ trúng mục tiêu của súng bắn tỉa có thể nói là đứng đầu trong tinh hệ Rạng Đông, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy người này trong giải đấu trước đây.

Sức mạnh của cơ giáp cận chiến thì như đồ thị hàm số, lúc cao lúc thấp, khi đánh vật ô nhiễm cấp S đã thể hiện rất xuất sắc, nhưng khi đối phó với bọ cạp vàng, cậu lại yếu hơn hẳn, thậm chí đã để sót một hoặc hai con bọ cạp, nhưng có một điểm khiến Triệu Lạc Kiệt thấy đáng sợ hơn cả.

Năng lực quan sát tổng thể rất mạnh, dường như có thể chú ý đến mọi chi tiết, bao gồm cả kẻ thù và đồng đội.

Hơn nữa người này thực sự gan dạ, trong hoàn cảnh bình thường, ai lại chọn đi tiêu diệt vật ô nhiễm khi năng lượng gần cạn kiệt? Nhưng người này không những làm, còn dẫn theo cả KID, cậu dám nói, người của KID dám đánh...

Có thể phản ứng nhanh chóng trong môi trường nguy hiểm, tìm vị trí chính xác cho từng cơ giáp, ứng biến linh hoạt, bình tĩnh phát hiện sơ hở của kẻ thù… Giống như đứng trên góc nhìn thượng đế bao quát cả chiến trường. Gan dạ, bình tĩnh, tố chất như vậy, chỉ cần bồi dưỡng chút đỉnh là có thể trở thành chỉ huy giải đấu cơ giáp hiếm có khó tìm!

"Lão Triệu, sao anh ngẩn người vậy?" Quý Thanh Phong hét lên: "Nhanh đến giúp một tay."

Triệu Lạc Kiệt quay đầu nhìn thấy đám người KID đang cố gắng chia chác tài nguyên: "..."

Hắn không nhìn ra được, không phân biệt được đám người KID này rốt cuộc là thiên tài hay ngu ngốc nữa…

"Anh Hoắc, sao năng lượng cơ giáp của các anh lại chỉ còn nhiêu đây?" Một người đi tới, trong môi trường nguy hiểm thế này, cơ giáp hao hết năng lượng là chuyện lớn, chỉ cần thiếu đi một người là sẽ mất đi một phần sức chiến đấu!

Hoắc Diễm nghe vậy cười nói: "À, là thế này, năng lượng của bọn anh đều xài hết để xử lý đống này đây."

Nói xong, anh ta chỉ vào đống vật liệu dưới chân.

Anh Lưu: "... Cậu, cậu có nghĩ đến trường hợp năng lượng hết sạch không?"

Năng lượng dành cho cơ giáp dư lại trong khu phòng thủ thứ hai gần như đã hết sạch, nguồn năng lượng dự phòng đã được dùng khi bọn họ muốn xông lên tháp cao, vốn tưởng người của Cục quản lý đến hỗ trợ có thể giải quyết vấn đề này, nhưng năng lượng còn lại của mấy chiếc cơ giáp kia còn tàn tạ hơn cả bọn họ, như này làm sao mà xông đến Trạm C được…

Hoắc Diễm tiếp tục xử lý vật liệu, giọng điệu bình thản: "Không sao, không thành vấn đề, kho năng lượng của chỗ này ở đâu ấy nhở?"

Anh Lưu khó hiểu nhìn Hoắc Diễm, vẫn tận tâm hướng dẫn: "Kho năng lượng thì ở điểm năng lượng trong khu phòng thủ chứ đâu, bên cạnh phòng chuyển đổi ấy, cậu hỏi cái này làm gì?"

"Cái này à." Hoắc Diễm gãi đầu, nhìn về phía sau cơ giáp: "Cái này phải để người của căn cứ bọn em giải thích."

Anh Lưu quay đầu theo hướng của Hoắc Diễm, thấy thiếu niên trẻ tuổi mặc trang phục khác biệt vừa rồi, không biết từ lúc nào đã đeo một túi dụng cụ bảo dưỡng trên lưng, đi về phía họ.

"Chào anh, xin hỏi kho năng lượng ở vị trí nào ạ?"

Ứng Trầm Lâm đeo túi sửa chữa, đi đến trước mặt mọi người.

Những người khác: "?"

Khu phòng thủ thứ hai là một trạm cơ sở nhỏ, thường được sử dụng để hỗ trợ hoạt động của tháp cao, để đảm bảo hệ thống vận hành trơn tru, năng lượng trong mỗi khu phòng thủ đều rất dồi dào. Kho năng lượng nằm dưới lòng đất, được sử dụng để hỗ trợ hoạt động của tất cả các thiết bị trong khu vực, họ có quyền hạn do Cục quản lý cấp, có thể tự do ra vào bất kỳ nơi nào trong khu phòng thủ.

Nghe nói đám người KID sẽ đến kho năng lượng, mấy chiến sĩ cơ giáp khác đều tập hợp lại.

"Bọn họ muốn làm gì?"

"Không biết, đột nhiên hỏi kho năng lượng."

Triệu Lạc Kiệt đứng giữa đám đông, nghe vậy nói: "Còn có thể làm gì, trường hợp khẩn cấp, mượn đỡ một ít năng lượng thôi mà."

Những người khác: "Mượn đỡ năng lượng??"

Nhưng năng lượng ở nơi này không giống với năng lượng cơ giáp thường sử dụng! Khu ô nhiễm Thiên Vực Tinh là khu thi đấu, để duy trì môi trường công bằng nên sẽ không thiết lập trạm tiếp năng lượng bên trong, khi cơ giáp của họ không đủ năng lượng, cũng từng nghĩ đến việc qua khu phòng thủ để tìm vận may, nhưng lục tung mọi thứ lên mà đến cả một ống dự trữ cũng chả có.

Năng lượng của khu phòng thủ đúng là có thể sử dụng cho cơ giáp nhưng đó là trên lý thuyết thôi, để đi vào thực tế cần có người của Cục quản lý tiến hành bóc tách và trích dẫn ra các đường ống riêng, nếu không năng lượng hỗn hợp sẽ làm hỏng linh kiện của cơ giáp ngay.

Chuyện đứt liên lạc xảy ra quá đột ngột, họ ở bên trong còn không kịp phản ứng, huống chi là Cục quản lý bên ngoài, có muốn gửi kỹ thuật viên vào để tách năng lượng cho họ cũng không kịp.

Bọn họ đầu đầy nghi hoặc, nhưng người trẻ tuổi kia đã mang theo túi dụng cụ vào kho năng lượng.

Trong không gian rộng lớn, ở giữa là một thiết bị năng lượng cỡ lớn, đủ loại ống dẫn vận chuyển thông qua thiết bị này cung cấp năng lượng hoạt động đến tất cả các nơi trong khu phòng thủ.

Ứng Trầm Lâm đặt túi bảo dưỡng xuống, xắn tay áo lên, đeo găng tay chuyên dụng.

Vữa nãy chi giả của cậu bị tay áo che khuất, lúc này lộ ra, ánh mắt của những người xung quanh đều hơi bất ngờ.

Hoắc Diễm sửng sốt, anh ta nhìn tay phải của Ứng Trầm Lâm: "Tay của đứa nhỏ đó..."

"Tay giả cơ học." Du Tố dựa vào cột tường bên cạnh, ánh mắt bình thản nhìn Ứng Trầm Lâm: "Không chỉ cổ tay, cả cánh tay cậu ấy đều như vậy."