Chương 12: Lâm Khiếu Thần

Sáng hôm sau.

Trên giường bệnh, Sở Dao từ từ mở mắt ra, cơ thể nhức mỏi khiến cậu nhịn không được mà nhăn mày, cổ họng khô khốc khiến cậu không thể phát ra tiếng, rồi bỗng nhớ tới hình ảnh đêm hôm qua, cậu không khỏi tao đỏ mặt.

Lâm Khiếu Thần phát hiện ngón tay người nằm trên giường giật giật. Hắn ngồi dậy, xoa nhẹ đôi mắt mệt mỏi, rồi ôn nhu nhìn lên trên giường.

"Em tỉnh. Có đói bụng chưa?", hắn đứng dậy đi đến chiếc bàn bên cạnh lấy nước cho cậu.

Sở Dao dựa vào lòng hắn, vừa uống, vừa không cấm ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây? Không phải anh đang quay phim sao?"

"Đã quay xong rồi. Anh mới về đến nơi, phát hiện em bị tai nạn, liền chạy đến bệnh viện." Lâm Khiếu Thần giúp cậu xoa eo, tùy ý trả lời.

Thật ra, hắn đang nói dối. Đoàn phim vẫn còn đang quay những phân cảnh cuối cùng, nhưng khi nghe tin cậu bị tai nạn, hắn không cấm trong lòng run sợ, liền nhanh chóng trở về mà chưa kịp thông báo với đoàn phim. Cũng may, cậu bị thương không nghiêm trọng, lúc này hắn mới có tâm tình nhớ đến, liền gọi cho đạo diễn xin lỗi cùng với xin nghỉ thêm mấy ngày.

"Ân, vậy sao." Sở Dao tin là thật, liền không hỏi nhiều, dựa vào lòng hắn hưởng thụ hắn mát xa phục vụ.

Nhìn cậu hưởng thụ, Lâm Khiếu Thần không khỏi nổi lên tâm tình trêu đùa: "Em cũng thật là, cơ thể còn suy yếu thế này, mà còn có thể cùng bọn họ chơi suốt đêm như thế, xem ra bọn anh đã quá xem thường thể lực của em rồi."

Nghe thấy chuyện tối hôm qua, Sở Dao không cấm ngượng ngùng, mặt cậu đỏ thẫm đi.

Nhìn vợ yêu gương mặt đỏ lên, Khiếu Thần không khỏi sủng nịch, nhéo nhẹ gương mặt cậu, trêu chọc nói:

"Lần sau không được như vậy nữa có biết không, cơ thể em bây giờ không chịu nổi. Nếu để anh biết em còn như vậy, đợi em khỏe lại, anh sẽ khiến em xuống giường không được luôn."

Sau đó nghĩ tới điều gì, hắn cười xấu xa, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cậu: "Nếu em muốn, anh có thể dùng miệng của anh giúp em , có được không?", rồi liếʍ nhẹ vào tai cậu.

Sở Dao nghe vậy, không cấm mặt đỏ, tim cũng bắt đầu đập nhanh liên tục, nhưng ngoài miệng vẫn cứ ngạo kiều: "Em mới không cần anh làm...làm như vậy! Hừ!!"

Thấy nét ngạo kiều của cậu, Khiếu Thần không khỏi sủng nịch, gật đầu hôn nhẹ môi cậu: "Ân, em mới không cần như vậy."

"Hừ!", thấy hắn chỉ gật đầu có lệ, Sở Dao không khỏi tức giận.

"Đúng rồi chừng nào thì em được về nhà vậy?"

Xoa nhẹ khuôn mặt giận dỗi của cậu, Khiếu Thần từ từ trả lời: "Cơ thể em còn cần quan sát thêm mấy ngày. Nếu không thành vấn đề mới có thể về nhà."

Sở Dao không cấm khó chịu: "Sau lại cần quan sát thêm mấy ngày, không phải chỉ là vết thương nhẹ trên trán sao? Em muốn về nhà liền bây giờ cơ!", không biết có phải do ảnh thưởng của giấc mơ hôm qua không, cậu cứ muốn về nhà ngay lập tức, cậu muốn về ngôi nhà quen thuộc của mình, trong lòng mới có thể an tâm phần nào hơn.

"Không được!! Cơ thể em cần phải quan sát thêm mấy ngày, bọn anh mới an tâm để em về được.", Lâm Khiếu Thần bất đắc dĩ, ôn tồn khuyên nhủ cậu.

" Nhưng...nhưng mà, em...em không phải chỉ bị thương nhẹ thôi sao, chỉ cần sát thuốc thì tốt rồi", Sở Dao cố gắng thuyết phục anh.

"Không được!! Em không nhớ hôm qua đột nhiên ngất đi sao? Chúng ta phải ở bệnh viện thêm một thời gian nữa, nếu không thành vấn đề, em mới có thể về nhà.", Lâm Khiếu Thần thẳng thừng từ chối yêu cầu.

"Nhưng...nhưng mà, em muốn...muốn về nhà!! Chúng ta về nhà...về nhà được không?", nói rồi, cậu không cấm đỏ hốc mắt.

"Không được bảo bối!! Chúng ta ráng ở thêm vài ngày có được không?", thấy cậu khóc, Lâm Khiếu Thần đành kiên nhẫn hóng cậu.

"Nhưng...nhưng em...em muốn về nhà cơ!! Em không muốn ở tại nơi này." nói xong, nước mắt cậu bắt đầu chảy xuống.

Nhớ tới cảnh trong mơ, Sở Dao không cấm rùng mình, bức thiết muốn nhanh chóng rời đi bệnh viện. Cậu nhớ rõ trong mơ mình đã thấy được hình ảnh hàng ngàn người bệnh nằm la liệt khắp các nơi trong bệnh viện, trên người họ mọc lấm tấm những nốt mụn nước, khiến họ ngứa ngáy không ngừng. Có người chịu không được mà bắt đầu gãi, làm cho nốt mụn chảy ra máu tươi cộng với mụn mủ tanh hôi bên trong tràn ra, trong khinh khủng vô cùng. Nhưng đó không phải là đều kinh khủng nhất, đều kinh khủng hơn là họ phát hiện, bên trong những nốt mụn đó có chứa đựng ấu trùng của một loài sinh vật. Thử nghĩ, bản thân đang an lành bổng phát hiện trên người mình có hàng trăm con ấu trùng trong giống dòi bọ, bạn sẽ cảm thấy thế nào.

Nghĩ tới hình ảnh đó, Sở Dao không cấm run rẫy, nghỉ đến mình đang ở bệnh viện, hình ảnh đó lại không ngừng dừng lại trong đầu cậu, sắc mặc đột nhiên trắng bệch đi vì nỗi ám ảnh.

Thấy cậu phản ứng dữ dội, mặt cũng càng ngày càng trắng đi, Lâm Khiếu Thần không khỏi đau lòng, ôm cậu vào lòng mình, vỗ nhẹ vào lưng cậu an ủi: "Được ..được! Chúng ta về nhà có được không? Đừng khóc, đừng khóc!! Chúng ta về nhà."

"Làm sao vậy?", Quý Tiêu bước vào phòng, nhìn hai người ôm nhau, trong đó vợ nhỏ của hắn lại đang khóc, hắn không cấm nhíu mày, nhanh chóng bước tới.

Lâm Khiếu Thần vừa vỗ lưng cậu, vừa ngước nhìn Quý Tiêu mà hỏi: "Cơ thể em ấy bây giờ có thể về nhà được không?"

Quý Tiêu không hiểu ra sao, nhưng cũng thuận theo trả lời: "Theo thực tế thì có thể xuất viện được rồi, nhưng theo tình trạng hôm qua cho thấy, vẫn nên ở bệnh viện kiểm tra một thời gian thì tốt hơn.", sau đó nhìn về phía Sở Dao đang khóc, hắn liền ý thức ra vấn đề ở đâu.

Hắn tiến đến, ôm cậu vào lòng mình, dùng tay chà lau nước mắt trên mặt cậu: "Em muốn về nhà à?"

Không thấy cậu trả lời mình, mà vẫn luôn khóc, hắn kiên nhẫn, ôn nhu hỏi lại lần nữa: "Em muốn về nhà sao bảo bối? Nói anh nghe nào bảo bối?"

Sở Dao hít khục khịch, nhìn hắn một lúc lâu, nhìn ánh mắt kiên nhẫn, ôn nhu của hắn nhìn mình. Mũi Sở Dao lại lên men muốn khóc. Cậu úp mặt vào lòng ngực, hai tay ôm chặt eo hắn, âm thanh mơ hồ, mang theo giọng mũi trả lời: "Em muốn về nhà, có được không hả anh?"

Quý Tiêu ánh mắt sâu thẫm nhìn người trong lòng ngực mình, nghĩ tới lời thì thầm trong quá trình cậu ngất đi, ánh mắt hắn trở nên nặng nề, đầy lo lắng.

Đợi một lúc lâu sau, lâu đến cơ hồ Sở Dao nghĩ hắn muốn từ chối, hắn đột nhiên lên tiếng: "Được rồi, em có thể về nhà. Nhưng nếu có đau hay bất thường ở đâu, em nhớ nói cho bọn anh biết có biết không?", nói rồi hắn nâng mặt cậu lên, nhẹ lau từng giọt nước mặt trên mặt cậu, dịu dàng nói:

"Không được khóc, anh chẳng phải đã đồng ý rồi sau, ngoan đừng khóc nhè nữa, mắt đều sưng húp lên rồi này."

Nghe giọng nói ôn nhu, bao dung, đầy quan tâm của hắn, lòng Sở Dao an ổn lại. Cậu nín khóc, mỉm cười, hôn nhẹ vào môi hắn: "Cảm ơn anh Quý Tiêu! Em yêu anh!"

Lâm Khiếu Thần thấy vậy, giả vờ ghen tuông lên: "Bảo bối thật bất công, trong lòng bảo bối chỉ biết đến Quý Tiêu mà thôi, chẳng quan tâm đến anh một chút nào."

Nghe vậy, Sở Dao không cấm ngượng ngùng, xoay người lại, ôm lấy hắn hôn nhẹ: "Mới không phải, trong lòng em cũng...cũng có anh...anh là chồng của em mà, em cũng yêu anh!."

Nghe được câu trả lời vừa lòng mình, Lâm Khiếu Thần nhịn không được cười nhẹ, nâng cằm cậu, ôn nhu mà liếʍ mυ"ŧ.