Chương 13: Ngất xỉu

"Hô! Cuối cùng cũng được về nhà rồi!" nói rồi, Sở Dao không cấm mỉm cười, thúc giục Lâm Khiếu Thần ôm mình đến sô pha trong phòng khách nằm lên.

Lâm Khiếu Thần bất đắc dĩ, sủng nịch ôm cậu đi vào.

Ôn Nhạc theo sau, đành chịu thương chịu khó mà xách đồ theo sau.

Vào trong, Lâm Khiếu Thần nhẹ nhàng buông cậu xuống, rót nước đưa cậu: "Em có đói bụng không?"

Sở Dao dùng tay sờ bụng, vừa định mở miệng nói chuyện, bụng đã reo lên "ọt" "ọt", khiến mặt cậu không khỏi đỏ lên.

"Haha!" nhìn mặt cậu đỏ như tôm hấp chín, Lâm Khiếu Thần không khỏi phì cười.

Sở Dao thẹn quá thành giận, hung hăng trừng mắt hắn.

Ôn Nhạc đi sau, cũng xém nhịn không được mà cười theo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cậu nhìn qua, hắn biết điều mà đè ép khóe miệng xuống, đặt đồ xuống, đi đến bên cạnh cậu: "Khụ!! Đừng để ý anh ta! Em muốn ăn gì? Anh đi nấu cho em."

"Hừ!!", Sở Dao liếc xéo anh một cái, đừng tưởng rằng lúc nãy cậu không thấy khóe miệng hắn vừa kiều lên.

"Em muốn ăn gà nướng, pizza, bánh kem, cá hầm ớt, balabala....." để trả thù hắn, cậu bắt đầu gọi món không ngừng.

Ôn Nhạc không cấm đỡ trán, xoa mày, ngăn cậu lại: "Bảo bối em có gọi đến sáng, cũng ăn không được những món này. Em quên là em mới xuất viện sau, trên trán còn có vết thương, ăn những món đó sẽ có hại cho vết thương khép lại. Còn có....", Ôn Nhạc không cấm nhìn cậu cười nhẹ "...còn có em quên là tối hôm qua chúng ta đã làm gì sao?"

Nghe nhắc đến tối hôm qua, Sở Dao không cấm đỏ mặt lên, thẹn thùng không dám nhìn hắn .

Lâm Khiếu Thần ngồi kế bên, không cấm "hừ" lạnh, nhắc tới chuyện tối qua hắn không cấm tức giận.

Đáng lẽ tối hôm qua, người ở bên cạnh cậu là hắn, người cùng cậu ân ái cũng sẽ là hắn. Nhưng không ngờ, bị bọn họ giành trước, căn phòng không lớn, hắn chỉ có thể ngậm ngùi mà đến ở khách sạn một mình. Nếu biết rằng, nếu biết rằng!! Sẽ được cùng cậu ở bệnh viện làm chuyện ấy ấy, có chết hắn cũng không đi, nghĩ vậy hắn hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Nhạc.

Bị trừng mắt, Ôn Nhạc không hiểu ra sao, cũng không nhiều lắm để ý, dặn dò Lâm Khiếu Thần vài câu, rồi quay đầu đi vào phòng bếp.

Thấy Ôn Nhạc rời khỏi, Sở Dao thở phào nhẹ nhõm. Dựa vào lòng Lâm Khiếu Thần làm nũng: "Chồng à~ Em muốn lên phòng ngủ. Anh bế em lên có được không? Chồng ơi~"

Lâm Khiếu Thần nhéo má cậu, trêu chọc nói: "Em lớn thế này mà còn làm nũng, vợ nhỏ của anh đúng là không biết xấu hổ mà."

Sở Dao ngạo kiều hừ lạnh: "Hừ! Anh phải cảm thấy mình rất may mắn, nếu anh không phải người yêu của em, em mới không làm nũng đâu."

"Haha!!", nghe vậy Lâm Khiếu Thần không nhịn được cười khẽ.

"Hừ! Anh còn cười!", Sở Dao không cấm tức giận.

Thấy cậu sinh khí, Lâm Khiếu Thần cố gắng nhịn cười lại: "Khụ! Khụ! Đúng vậy! Anh cảm thấy mình rất may mắn đã gặp được em! Gặp được em là điều may mắn nhất trên đời này của anh! Cảm ơn em đã đến trong cuộc đời của anh, vợ yêu của anh!", ánh mắt hắn thâm tình, âu yếm nhìn chăm chú cậu.

Bắt gặp ánh mắt tràn đầy tình yêu ấy, Sở Dao ngượng ngùng lên, miệng vẫn cứng rắn nói: "Hừ! em mới chưa phải vợ của anh đâu! Em vẫn chưa kết hôn! Từ đâu ra là vợ của anh chứ!"

Lâm Khiếu Thần kề trán mình lên trán cậu, ánh mắt u oán nhìn cậu: "Sớm muộn gì em cũng là vợ của bọn anh thôi! Hừ! Nếu không phải em khăng khăng muốn tốt nghiệp lúc sau mới đăng kí kết hôn, thì từ lâu em đã là vợ của bọn anh rồi."

Sau đó, hắn cắn nhẹ vào môi cậu rồi buông ra: "Thật sự có nhiều lúc, anh thấy rất hối hận gì đã hứa đợi em tốt nghiệp rồi mới kết hôn, nhiều lúc anh thật sự muốn trói em lại, chạy nhanh đến cục dân chính đăng kí kết hôn ngay lập tức, sau đó về nhà tận tình mà đè em xuống giường bắt đầu thao lộng.", ánh mắt hắn bắt đầu nóng cháy lên như muốn đốt cháy cậu.

Sở Dao không khỏi cảm thấy cúc hoa căng thẳng, ôm nhẹ lấy hắn làm nũng: "Chồng à~ Em buồn ngủ quá. Chúng ta lên phòng ngủ, có được không?", để làm tăng độ đáng tin cậy ấy, cậu xoa nhẹ đôi mắt mình, ngáp miệng nhỏ, nước mắt sinh lý cũng tràn ra.

Thấy cậu lãng tránh, Lâm Khiếu Thần cũng không làm khó cậu, kéo nhẹ hai bên má cậu sang hai bên nói:

"Em a! Bọn anh chắc đời trước thiếu em mấy đời, nên đời này phải bị em ăn đến gắt gao như vậy.", sau đó ôm cậu lên phòng.

----------------

Nữa tiếng sau.

"Aaa!! Không!!...aa!! Chạy...chạy đi!!"

Lâm Khiếu Thần nghe thấy tiếng la, không cấm giật mình tỉnh dậy, cuối đầu lo lắng nhìn người nằm trong lòng ngực mình đang không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, miệng la to không ngừng, cơ thể cũng bắt đầu rung rẫy.

"Dao Dao!! Em làm sao vậy?"

"Bảo bối? bảo bối?", không thấy cậu trả lời mình, Lâm Khiếu Thần không khỏi lo lắng, lắc nhẹ người cậu, ý đồ đánh thức cậu dậy.

Ôn Nhạc bưng đồ ăn lên lầu, nghe thấy tiếng la, không cấm hoảng hốt. Bất chấp đồ ăn nóng trên tay, chạy nhanh lên phòng, tùy ý phóng trên bàn, nhanh chóng đến xem tình hình của cậu.

Thấy cậu bắt đầu hôn mê giống như lần trước. Ôn Nhạc không khỏi lo lắng: "Tôi xuống gara lấy xe trước, sau đó anh hãy ôm em ấy xuống, chúng ta phải nhanh lên đến bệnh viện mới được."

"Ừ!", Lâm Khiếu Thần tùy ý gật đầu.

Ôn Nhạc quay đầu nhìn Sở Dao trên giường một cái, sau đó chạy nhanh ra khỏi phòng.

---------

"Bíp...bíp...bíp", nghe thấy tiếng còi xe, Lâm Khiếu Thần đem chăn cái lên người Sở Dao, sau đó cẩn thận cùng nhau ôm xuống nhà.

Để cậu dựa vào người mình, điều chỉnh sao cho thoải mái, Lâm Khiếu Thần liền lên tiếng thúc giục: "Đi thôi!"

Ôn Nhạc nghe vậy, liền nhanh chóng nhấn chân ga chạy nhanh đến bệnh viện.

-------------

"Leng...keng!", cửa phòng cấp cứu mở ra.

Đám người Ôn Nhạc nhanh chóng đứng dậy, đi nhanh đến chiếc xe đẩy đang di chuyển.

Nhìn gương mặt trắng bệch của Sở Dao đang nằm trên xe đẩy, Tống Hoài lo lắng, nhìn Quý Tiêu:

"Em ấy sao rồi? Rốt cuộc em ấy bị làm sao vậy?"

Quý Tiêu dùng tay xoa mày, bất lực mà lắc đầu.

"Đáng chết!! Rốt cuộc cậu có khám được ra bệnh của em ấy không hả? Nếu không được, tôi sẽ tìm bác sĩ khác! Tôi không tin, không ai tìm ra được bệnh của em ấy!", Tống Hoài tức giận đấm mạnh vào tường. Bởi vì lực độ quá lớn, tay hắn cũng bắt đầu chảy ra máu tươi.

Quý Tiêu bất đắc dĩ: "Không phải tôi không muốn tìm ra, mà là bệnh của em ấy rất kì quặc, dù cậu có mời bác sĩ giỏi đến đâu đi nữa cũng chưa chắc tìm ra bệnh của em ấy."

Nói rồi, Quý Tiêu nhịn không được tức giận nhìn Tống Hoài: "Tôi cũng là chồng của em ấy, sao tôi không lo cho em ấy được! Tôi cũng chẳng khác gì các cậu! Tôi cũng muốn mau chóng tìm ra! Nhưng là! Tôi không phải là thần! Tôi cũng cần có thời gian để tìm hiểu bệnh trạng thì mới có thể kết luận được."

Sau đó, cố gắng bình tĩnh lại: "Nếu tôi đoán không lầm, thật ra em ấy không có bệnh gì cả, mà rất có thể tâm lý của em ấy có vấn đề, có gì đó đè nén trong đầu em ấy, khiến em ấy bị ám ảnh và sợ hãi. Đều quan trọng lúc này là, chúng ta phải tìm mọi cách, tìm hiểu ra nổi sợ đó, mới có thể giúp em ấy được.", bỏ lại một câu, Quý Tiêu lạnh nhạt mà bước đi.

"Cậu tới rồi!", thấy Quý Tiêu bước vào Lâm Khiếu Thần vội vàng, lo lắng hỏi tình trạng của Sở Dao.

Quý Tiêu kiên nhẫn thuật lại tình hình của cậu.

Nghe xong, Lâm Khiếu Thần cùng Ôn Nhạc như suy tư gì, bàn tay nắm chặt lấy tay cậu vuốt ve.

-----------