Chương 21: Chuẩn bị

Tống Hoài thật sâu mà nhìn chăm chú vào ánh mắt Sở Dao, không chút do dự nói: "Anh tin em"

Những người còn lại cũng nghiêm túc mà gật đầu: "Bọn anh cũng vậy!"

Nghiêm Tử Duệ ở phía sau nhẹ nhàng ôm cậu vuốt ve, ánh mắt chân thành nói: "Dao Dao, dù cho có xảy ra chuyện gì, bọn anh sẽ luôn ở bên cạnh em, dù em có tin hay không bọn anh sẽ luôn bảo vệ em, em có thể nói cho bọn anh chuyện gì xảy ra với em được không?"

Nhìn những cặp mắt ôn nhu tràn đầy tình yêu, Sở Dao nhắm mắt lại cố đè nén nổi sợ hãi trong lòng, sau đó mở mắt nhìn các hắn, nhỏ giọng nói: "Các anh có nhớ một tuần trước, ngày em xảy ra tai nạn không?"

Không đợi họ trả lời, Sở Dao tiếp tục nói tiếp: "Hôm đó, sau khi trò chuyện với các anh xong, em đã ngủ thϊếp đi, lúc đó em đã mơ một giấc mộng. Không!!...không phải là giấc mộng mà nói là một cơn ác mộng thì đúng hơn!" nói đến đây giọng nói cậu không kiềm nén được run rẫy.

Nghiêm Tử Duệ nhẹ nhàng vỗ người cậu, không tiếng động mà an ủi.

Một lúc sau, Sở Dao lấy lại bĩnh tĩnh, tiếp tục nói: "Trong cơn ác mộng đó, em như một người đứng xem, không ngừng thấy được những trận động đất, sóng thần thậm chí cả núi lửa phun trào diễn ra khắp nơi trên thế giới. Con người như đứng trước thời kì diệt vong, xác chết trôi dạc khắp nói, bộ phận cơ thể bị chia lìa vứt tứ tung, nhà cửa đổ nát,..."

"Không chỉ như thế. Sau đó một thời gian trôi qua, tưởng chừng như thế đã chấm dứt, thì dịch bệnh bỗng bùng phát khắp nơi, không biết nó xuất hiện từ đâu, cũng không biết nó xuất hiện từ lúc nào, khi con người nhận ra, đã có hàng vạn người nhiễm phải và không ngừng có xu hướng tăng lên. Sau khi nhiễm bệnh, cơ thể họ ban đầu sẽ phát sốt, sau đó nổi mẫn đỏ, rồi chuyển dần sang nốt mụn mủ, đáng sợ hơn là bên trong nốt mụn đó, có chứa một loại ấu trùng, loại ấu trùng đó không ngừng sinh sản trong cơ thể vật chủ cho đến khi vật chủ của nó tử vong mới dừng lại."

"Chỉ cần nhiễm phải nó, cho dù chặt đứt đi bộ phận bị nó kí sinh vào, cũng không thể ngăn lại tốc độ truyền nhiễm của nó, người bị nó bám vào chỉ có một con đường chết!"

Sắc mặc đám người Ôn Nhạc không khỏi trầm trọng.

Sở Dao không để ý đến họ, điên cuồng tiếp tục nói tiếp: "Đó không phải là kết thúc. Khoảng vài tháng sau khi dịch bệnh nùng nổ, bỗng có một ngày nó đột nhiên biến mất. Các chuyên gia cũng không biết tại sao, chỉ biết sau khi tất cả qua đi, số dân trên thế giới chỉ còn lại 1/3 so với trước đây"

"Hai tháng sau khi dịch bệnh qua đi, con người trở lại cuộc sống bình thường như trước. Chỉ là thời tiết ngày càng nóng, nhưng bọn họ như cũ vẫn không để trong lòng mà tiếp tục sinh hoạt. Sau đó, đợi bọn họ ý thức được thì khắp nơi đều đã gặp hạn hán, cây trồng vì thiếu nước mà khô héo, nguồn nước khắp nơi khô cạn, tình hình thiếu nước càng ngày càng nghiêm trọng, giá hàng không ngừng tăng cao,.... Cuối cùng, tình trạng cướp bóc xuất hiện hàng loạt khắp nơi, cướp của, gϊếŧ người, thậm chí có những người còn lấy gϊếŧ người làm niềm vui cho mình...còn có...còn có..." càng nói Sở Dao càng hoảng loạng, cơ thể không ngừng run rẫy tự ôm lấy bản thân.

Nghiêm Tử Duệ lấy lại tinh thần, vuốt nhẹ lưng cậu, giọng nói đầy nghiêm nghị: "Dao Dao đừng sợ, có bọn anh ở đây. Không sao, đừng sợ, bọn anh sẽ không để em có việc gì."

"Đúng vậy! Bọn anh sẽ bảo vệ em, cho nên đừng sợ, bảo bối!" Ôn Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu.

Tống Hoài nắm lấy tay Sở Dao, nhẹ nhàng hôn lên, nghiêm cẩn hứa hẹn: "Dao Dao dù nó thật sự sẽ xảy ra, anh lấy danh dự của bản thân mình, sẽ không để em chịu bất kì tổn thương nào, em đừng sợ hãi, hảo sao?"

Nghe từng giọng nói dịu dàng, chân thành vang bên tai, Sở Dao dựa đầu vào lòng Nghiêm Tử Duệ, yên lặng mà rơi nước mắt.

Nhìn vợ nhỏ âm thầm rơi nước mắt, bọn người Tống Hoài không khỏi đau lòng, thâm trầm nắm chặt lòng bàn tay.

Một lúc sau.

Sở Dao dùng tay lau nước mắt, khóe mắt ửng hồng, đáng thương ngước nhìn bọn họ: "Các anh có dự tính gì không?"

Tống Hoài trầm ngâm: "Em có nhớ thời gian sẽ diễn ra những thứ đó không?"

Sở Dao trằm mặc lắc đầu: "Em chỉ biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng không biết được thời gian nó xảy ra."

Thấy cậu ủ rủ, Quý Tiêu lên tiếng: "Không sao, chỉ cần chúng ta biết sắp đối mặt phải những gì, đã đủ rồi."

"Đúng vậy, Dao Dao đúng là phúc tinh của chúng ta" Ôn Nhạc cười khẽ nhìn cậu.

Không ngừng được an ủi, động viên khiến tâm tình của Sở Dao thoải mái hơn, cơn mệt mỏi bắt đầu ập đến làm cậu không khỏi mệt mỏi.

"Được rồi, Tử Duệ, anh mau bế em ấy lên phòng nghỉ ngơi đi, em ấy cũng mệt mỏi rồi" nhìn ra cậu mệt mỏi, Lâm Khiếu Thần đề nghị.

"Được" nói rồi, Nghiêm Tử Duệ không chần chờ mà bế cậu vào lòng đi lên phòng.

----------------

Trong phòng họp, không khí yên ắng, trầm trọng khiến con người gần như thít thở không thông.

"Mọi người đến đông đủ rồi, ngồi xuống hết đi." Quý Tiêu lên tiếng đánh vỡ bầu không khí.

Những người còn lại cũng ngồi xuống.

Tống Hoài không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: "Những chuyện Dao Dao nói, các người nghĩ thế nào?"

Ôn Nhạc không do dự nói: "Tôi tin tưởng em ấy, em ấy sẽ không lấy chuyện này ra nói giỡn."

Những người khác im lặng, không phải họ không muốn tin tưởng bảo bối của họ, nhưng chuyện này quá huyền ảo, khiến họ trông chóc lát khó mà chấp nhận được.

Đúng lúc này, Nghiêm Tử Duệ đột nhiên lên tiếng, âm thanh không mang một tia cảm xúc: "Có lẽ là thật sự, gần đây phía trên cũng có không ít động tác"

Đồng tử Lâm Khiếu Thần co rút lại, âm thanh không cấm cất cao lên: "Là động tác gì?"

Nghiêm Tử Duệ trầm mặc, là một người quân nhân, phục tùng cấp trên, bảo vệ bí mật cao tầng là bản năng của hắn, nhưng...Nghĩ đến đôi mắt sợ hãi, toàn thân run rẩy của vợ nhỏ của mình, trái tim hắn không khỏi đau đớn. Nghĩ đến đây, ánh mắt Nghiêm Tử Duệ thanh minh hơn, trong lòng cũng có quyết định.

Giọng nói không chút để ý: "Là về lương thực cùng với xây dựng bí mật căn cứ" ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người khác. Bây giờ trong lòng hắn, không có gì quan trọng hơn Sở Dao, để cậu có cuộc sống bình an, hạnh phúc, thì cho dù phải đánh đổi tất cả hắn cũng nguyện ý, thậm chí đánh đổi cả mạng sống của bản thân.

"Phanh" đầu óc những người khác gần như nổ tung, nhất thời không thể tin được, bầu không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm.

Mấy phút sau.

Giọng nói Tống Hoài khàn khàn vang lên: "Nếu như vậy chúng ta phải gắp rút nhanh chóng hành động thôi."

Quý Tiêu nhìn Nghiêm Tử Duệ: "Anh tính thế nào?"

Nghiêm Tử Duệ biểu tình thờ hửng: "Tôi sẽ lấy cớ vết thương tái phát trong nhiêm vụ lần này, nhanh chóng rút khỏi quân đội."

Những người khác tuy kinh ngạc, nhưng cũng không khuyên nhủ, bởi vì họ cũng biết, bản thân họ cũng cùng có mục tiêu giống nhau, đều đặc an toàn của Sở Dao lên làm đầu, cho dù một chút sơ sẩy khiến cậu gặp nguy hiểm cũng không được.

Thấy những người khác im lặng, Nghiêm Tử Duệ lên tiếng: "Chuyện tôi bị thương, không cần nói cho em ấy biết."

Thấy những người còn lại không ý kiến. Nghiêm Tử Duệ tiếp tục nói tiếp: "Về phần vũ khí tôi sẽ nghĩ cách."

"Đồ ăn, đồ dùng sinh hoạt tôi sẽ phụ trách" Tống Hoài lên tiếng.

Quý Tiêu cũng lên tiếng theo, nhìn về Tống Hoài: "Tôi sẽ liên hệ bên máy móc, thiết bị chữa bệnh, còn có dược phẩm tôi sẽ phụ trách"

Lâm Khiếu Thần thở dài: "Tôi và Ôn Nhạc không thể giúp được gì, nếu tiền mặt trên tay không đủ, cứ nói"

"Đúng vậy" Ôn Nhạc gật đầu.

Quý Tiêu cười nói: "Các cậu thay chúng tôi coi chừng Dao Dao đừng để em ấy phiền não nữa là được"

Ôn Nhạc cười cười không nói.

Tống Hoài bỗng nhiên lên tiếng, trầm mặc liếc nhìn Nghiêm Tử Duệ: "Căn cứ bí mật mà anh nói, thật sự an toàn sao?"

Nghiêm Tử Duệ bình tĩnh trả lời: "Nếu theo lời em ấy nói là thật, thì trên thế giới này, sẽ còn chỗ nào được gọi là an toàn sao?"

Cả đám trầm mặc.

Nghiêm Tử Duệ không chờ những người khác trả lời, đứng dậy, trước khi đi để lại một câu: "là phúc không phải họa, là họa không thể tránh"

Những người khác nghe vậy, cũng bình tĩnh trở lại, theo sau từng người rời khỏi phòng.