Chương 22: Tùy thân không gian

Sáng hôm sau.

Sở Dao từ từ mở mắt ra, nhìn lòng ngực phập phồng lên xuống của người nằm kế bên, Sở Dao dần dần thanh tỉnh lại. Không lập tức đứng dậy, mà lặng lẽ nhắm mắt dựa sát vào lòng ngực tràn đầy cảm giác an toàn của người bên cạnh.

Lâm Khiếu Thần cũng tỉnh lại, nhìn người trong lòng ngực đã tỉnh vẫn đang ăn vạ trong lòng mình, không khỏi buồn cười. Không nhanh, không chậm xoay người đè Sở Dao xuống dưới thân, giọng nói vừa tỉnh dậy khàn khàn, trầm thấp mà tà tính nghe gợi cảm vô cùng.

"Tỉnh? Em có muốn vận động buổi sáng một chút không? Hửm?"

Sở Dao không cấm tao đỏ mặt, nhìn ánh mắt đầy hài hước của Lâm Khiếu Thần không khỏi tức giận, phồng má hung tợn nhìn lại hắn: "Không cần!"

"Hahaha!"

"Bảo bối, sao em lại đáng yêu như vậy, hửm?" vừa nói, Lâm Khiếu Thần nhịn không được mà đưa tay nhéo nhẹ chiếc má phình phình của cậu.

Sở Dao trừng mắt nhìn hắn, nhìn thấy bàn tay đang không ngừng ngắt má mình, há mồm cắn vào trong miệng.

Bàn tay bị cắn lấy, nhưng Lâm Khiếu Thần không hoảng sợ chút nào, hắn rất có hứng thú mà nhìn Sở Dao, trêu đùa hỏi: "Sáng sớm, vợ của anh đã đói rồi sao? Có cần chồng đút ăn không?"

Nhìn ánh mắt cợt nhã của hắn, Sở Dao không cần hỏi cũng biết hai chữ "đút ăn" không phải là đút ăn bình thường mà ngược lại đằng sau nó có ý nghĩa sâu xa hơn. Cậu không ngốc đến nổi đó, liền biết chọn cái nào, nhả bàn tay hắn ra, không chút do dự từ chối.

Nhìn vật nhỏ không bị mình lừa đến, Lâm Khiếu Thần không khỏi tiếc núi, nhớ rất trước vật nhỏ này dễ bị lừa biết bao.

Lâm Khiếu Thần quen biết Sở Dao lúc cậu mười lăm tuổi, hắn 25 tuổi. Lúc đó bên cạnh cậu đã quay quanh bốn người, có thể nói trong năm người, hắn là người đến sau cùng nhất. Ngay từ lần đầu gặp cậu , hắn đã có ấn tượng vô cùng tốt. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp có chút non nớt, nụ cười rạng rỡ cùng ánh mắt phát sáng lộng lẫy của cậu khi nhìn đám người Tống Hoài hắn không khỏi có chút ghen tị.

Có thể nói cơn dịch bệnh mang tính chất gần như hủy diệt xảy ra vào 10 năm trước, làm cho trật tự thế giới gần như đảo loạn, khiến tỉ lệ giới tính nam/nữ, người song tính có chênh lệch rất lớn, khiến cho thế giới mất cân bằng về tỉ lệ giới tính, làm các quốc gia không thể không ban bố chính sách một vợ nhiều chồng, cùng ban bố nhiều phúc lợi cho phụ nữ/người song tính để đảm bảo nhân loại không bị diệt vong.

Điều này cũng dẫn đến, đại bộ phận nữ giới cùng người song tính trở nên kiêu căng hơn, ngạo mạn hơn thậm chí ỷ vào luật lệ ban hành mà có thể mua hoan với nhiều người đàn ông khác nhau. Dù bản thân là chồng hợp pháp, nhưng cũng không thể nói gì những người phụ nữ, song tính đó. Bởi sau cơn dịch bệnh đó qua đi, tỉ lệ sinh ra nữ, người song tính càng ngày càng thấp, làm đàn ông càng về sau càng khó lấy được vợ, cho nên dù biết vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ cũng chỉ có thể cắn răng gật đầu đồng ý.

Nhưng đó chỉ là những người đàn ông bình thường mà thôi. Đối với với những người đàn ông có tiền , có quyền, họ chỉ cần nói một tiếng đã có nhiều phụ nữ chấp nhận nằm dưới thân mình. Bản thân Lâm Khiếu Thần cũng không ngoại lệ, bản thân hắn lúc đó đã là một ảnh đế nổi tiếng, không chỉ có bề ngoài soái khí mà gia thế hắn cũng không tệ, có thể nói đứng trong top đầu 10 gia tộc giàu nhất cả nước. Cho nên chỉ cần hắn gật đầu, đã có vô số kẻ chấp nhận để nằm dưới thân hắn.

Nhưng khi nhìn thấy cậu, hắn liền cảm thấy rất thích, cậu không giống những người phụ nữ, song tính kiêu căng, ngạo mạn kia mà hắn từng gặp. Giọng nói cậu mềm mại, non nớt, khoát lên mình bộ vét màu trắng cách điệu trông cậu như một tiểu vương tử xinh đẹp bước ra từ truyện tranh. Dần dần tiếp xúc với cậu, hắn liền muốn chiếm riêng cậu cho bản thân mình.

Nhưng rất tiếc, những người đàn ông bên cạnh cậu cũng có gia thế không kém hắn bao nhiêu, ai đều có ý nghĩ độc chiếm cậu, nhưng bọn họ đều biết ai cũng có phân lượng nặng kí trong lòng cậu, nếu như để cậu biết bọn họ ám toán lẫn nhau rất có thể sẽ làm cậu bị tổn thương, nên bọn hắn đành phải chấp nhận cùng nhau chia sẻ cậu.

Nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt Lâm Khiếu Thần không khỏi u oán, không nói một lời hôn lên môi nhỏ của Sở Dao.

"Um~" Bị hôn bất ngờ, Sở Dao không kịp phản khán, bất lực để dầu lưỡi to lớn càng quét trong khoang miệng.

Sở Dao bị hôn đến cơ thể gần như mềm thành một bãi thủy, hết sức lức phản kháng, đầu óc cũng trở nên mơ màng, nước bọt không kịp nuốt xuống không ngừng trào ra khóe miệng.

Nhìn ánh mắt ướŧ áŧ, mị hoặc của người dưới thân, ánh mắt Lâm Khiếu Thần hiện lên ngọn lửa nhẹ nhưng sau đó nhanh chóng vụt tắt. Nhìn Sở Dao gần như muốn thở không nổi, hắn nhẹ nhàng buông ra, một dòng chỉ bạc trong suốt kéo dài ra từ miệng hai người trong da^ʍ mỹ vô cùng.

Lâm Khiếu Thần đợi hô hấp cậu bình thản trở lại, "ba" hôn một cái thật mạnh vào môi cậu, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cậu: "Tạm thời tha cho em, lúc sau anh nhất định sẽ ăn thật sạch sẽ em."

"Hừ!" Sở Dao nhịn không được hừ nhẹ.

Làm như anh không ăn sạch em rồi chắc!

Lâm Khiếu Thần cười cưới ngắc mũi Sở Dao, sau đó ôm cậu vào phòng vệ sinh.

---------------

Sở Dao dựa vào người Lâm Khiếu Thần từ từ đánh răng, liếc nhìn hình ảnh Lâm Khiếu Thần trong gương tò mò hỏi:

"Các anh có dự tính nào không?"

Biết cậu hỏi điều gì, Lâm Khiếu Thần cũng không dấu giếm, nói thẳng: "Tống Hoài đang bắt đầu dự trữ lương thực, Quý Tiêu phụ trách y dược" nói xong cười cười "còn bọn anh phụ trách trông em."

Nghe vậy Sở Dao bĩu môi, làm như cậu là con nít không bằng?

Nghĩ đến sau này sẽ không được ăn thịt tươi sống cùng với rau xanh, Sở Dao nhịn không được mà oán giận: "Lúc sau, không thể ăn được đồ tươi sống nữa rồi. Hừ, tranh thủ thời gian này em phải đi ăn cho đã mới được!"

Lâm Khiếu Thần nhìn gương mặt buồn bực của cậu trong gương, không khỏi buồn cười: " Được rồi, em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi hết, đến khi nào em ăn đã thì thôi."

Sở Dao nghe vậy, nhịn không được quay đầu nhìn lại: "Thật sự? Anh không sợ đại ảnh đế như anh bị người khác phát hiện chụp lén đưa lên mạng sao?"

Lâm Khiếu Thần chế nhạo nhìn cậu: "Đến đúng lúc, anh cũng có thể gì vậy mà thông báo cho mọi người biết em là vợ của anh không hảo sao."

Sở Dao bĩu môi: "Không cần, nếu để fan cuồng anh biết, em thế nào cũng sẽ bị bọn họ chửi rủa thậm tệ cho xem, em mới không cần như thế."

Lâm Khiếu Thần nhướng mày, âm thanh bá đạo nói: "Hừ, họ dám! Em là vợ của anh, nếu họ dám làm như vậy, anh sẽ cho họ biết thế nào là lễ độ!"

Nghe vậy, Sở Dao trong lòng không cấm vui vẻ, nắm lấy bàn tay to của hắn nhẹ lắc: "Không cần, dù sao họ cũng vì quá yêu mến anh mà thôi, anh không cần nóng giận. Vả lại, em cũng không muốn nổi tiếng lên đâu" nói rồi nhìn không được mà thở dài.

"Nếu như có một cái không gian giống trong tiểu thuyết thì tốt rồi!"

Vừa dứt lời, mặt dây chuyền trên cổ Sở Dao bắt đầu lóe sáng, ánh sáng dần bao trùm cả không gian, khiến Sở Dao cùng Lâm Khiếu Thần không thể không nhắm mắt lại.

Đợi khi ánh sáng biến mắt, Lâm Khiếu Thần từ từ mở mắt ra, chợt phát hiện trong lòng mình trống rỗng, hắn không khỏi hoảng hốt, run sợ mà tìm kiếm xung quanh: "Dao Dao! Em ở đâu? Dao Dao? Trả lời anh nào bảo bối!!!"

Lâm Khiếu Thần gần như muốn điên lên, lật tung cả căn phòng tìm kiếm: "Đáng chết!! Dao Dao em đang ở đâu! Vợ à, trả lời anh đi nào!"

Cùng lúc đó, Sở Dao cũng từ từ mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh xung quanh, cậu không cấm hoảng hốt.

Trước mắt cậu là một không gian rộng lớn, phía trước mặt là một tòa nhà cổ xưa, đầy uy nghiêm mang đến cảm giác vô cùng thần bí. Bên cạnh là một mảnh dược điền với đủ loài cây kì lạ, cùng nhiều mùi hương khác nhau. Phía bên phải tòa nhà là một hồ nước nhỏ trong suốt, có thể nhìn đến tận đáy hồ, bên trên mặt hồ trôi nổi một đóa hoa sen màu trắng, tỏa ra một mùi thơm khiến người ta mê muội. Xa xa phía sau, có thể thấy vài chục mẫu đất trống, nhìn xa hơn nữa chỉ có thể thấy được một làn sương mù màu trắng bao bọc khắp không gian xung quanh trông vô cùng kì bí.

Sở Dao dần hoảng hồn lại, trên nét mặt toát ra niềm vui sướиɠ cực kì, không suy nghĩ nhiều mà bước nhanh đến tòa nhà trước mặt.

Khoảng cách cánh cửa tòa nhà còn vài bước, Sở Dao bỗng dừng chân lại, nét mặt trở nên rối rắm, sờ tới lui cơ thể.

"Không biết đây là cơ thể mình thật hay là linh hồn của mình nhỉ? Nếu là cơ thể thì mình bỗng nhiên biến mất, sẽ dọa Khiếu Thần mất" Sở Dao nhìn cánh cửa trước mặt, cắn khóe môi trầm tư, cúi cùng thở dài: "Thôi vậy, ra ngoài tìm Khiếu Thần trước, nếu không anh ấy tìm mình điên lên mất"

"Khoan đã, nhưng làm sao mình ra ngoài được?" Sở Dao rối rắm, cuối cùng đành thử vận may, không ngừng nói ra những câu thần chú trong tiểu thuyết từng đọc.

"Vừng ơi, mở cửa!"

"Thiên linh linh địa linh linh....."

Thấy bản thân vẫn không thể ra ngoài, Sở Dao không khỏi tuyệt vọng: "Đáng ghét! Sao lại không thể ra ngoài? Chẳng lẽ phải bị nhốt trong này sao?" nói rồi, Sở Dao không cấm đỏ hốc mắt.

"Nếu ra ngoài được thì tốt rồi, nếu không họ sẽ lo lắng mất" cậu không khỏi nghĩ đến cảnh sẽ không bao giờ gặp họ, nước mắt từ từ rơi xuống.

Sở Dao ngồi cuộn mình lại, tuyệt vọng nhỏ giọng rầu rĩ, oán giận:

"Ta muốn ra ngoài"

"Ta muốn......"

Chưa kịp dứt lời, Sở Dao liền đột nhiên biến mất khỏi không gian.