Chương 23: Lai lịch không gian

Cùng lúc đó, bên ngoài vì sự mất tích thần bí của cậu cũng trở nên lộn xộn.

"Cậu nói em ấy đột nhiên biến mất?", ở đầu dây bên kia Tống Hoài tức giận nói.

Lâm Khiếu Thần đầu tóc bù xù, vô lực mà trả lời điện thoại :"Đúng vậy"

Tống Hoài xoa mày, trầm mặc nói tiếp: "Tiếp tục tìm em ấy, tôi sẽ về ngay!", nói rồi không đợi Lâm Khiếu Thần trả lời, tắt máy đứng dậy rời đi.

Bên này, Lâm Khiếu Thần nhịn không được mà thở dài, có gắng kìm chế cơn sốt ruột cùng những người khác tiếp tục tìm tung tích Sở Dao.

-----------

Lúc này, trong phòng tắm, bóng dáng Sở Dao từ từ xuất hiện.

Nhìn khắp phòng, không thấy được bóng dáng của Lâm Khiếu Thần, Sở Dao có chút hối hận, nhanh chóng tìm kiếm hình ảnh của hắn.

"Dao Dao?" Ôn Nhạc bước vào, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, trong lòng thở nhẹ nhõm, từ phía sau ôm chặt cậu vào lòng.

Ôn Nhạc cúi đầu dựa vào cổ Sở Dao hít một hơi thật sâu, bàn tay ôm cậu run nhẹ, miệng rầu rĩ nói: "Em đã đi đâu vậy? Bọn anh rất lo cho em, có biết không?"

Nghe vậy, Sở Dao không khỏi áy náy, xoay người ôm lấy eo Ôn Nhạc, mềm mại an ủi: "Em không sao, xin lỗi đã làm các anh lo lắng rồi."

Sau đó không khỏi tò mò hỏi: "Em đã biến mất bao lâu?"

Ôn Nhạc hôn nhẹ lên trán Sở Dao, nắm tay cậu xuống lầu, từ từ nói: "Lúc Khiếu Thần kêu bọn anh đến giờ, đã hơn 15 phút rồi."

Sở Dao ngạc nhiên, cậu không nghĩ thời gian mình ngây người trong đó lâu như vậy, nhìn bàn tay run rẫy của Ôn Nhạc đang nắm tay mình, trong lòng cậu vừa ngọt ngào vừa tự trách.

15 phút sau.

Tống Hoài vội vã đi vào phòng, nhìn thấy Sở Dao vẫn bình an đang an tĩnh ngồi dựa vào lòng Lâm Khiếu Thần, hắn không khỏi nhẹ nhõm, đi đến ngồi vào sô pha phía đối diện.

Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng âm trầm của Tống Hoài, Sở Dao không cấm chột dạ, cơ thể càng dựa sát vào lòng Lâm Khiếu Thần.

Nhìn vật nhỏ sợ sệt, đang dán sát vào lòng mình, Lâm Khiếu Thần vừa buồn cười, vừa bất lực khi nghĩ đến việc ban nãy, bàn tay cũng ôm chặt hơn.

Nhìn thấy mọi người đã có mặt đầy đủ, Quý Tiêu đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc hỏi: "Có ai có thể giải thích cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Những người còn lại nghe vậy im lặng, Lâm Khiếu Thần không dấu giếm từ từ nói hết chuyện đã xảy ra, nghe quá trình họ tìm kiếm mình, Sở Dao không khỏi hổ thẹn cúi đầu xuống.

Nghe xong, họ không khỏi nghiêm túc lên, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn Sở Dao.

Nhìn gương mặt tràn đầy xấu hổ, bối rối của Sở Dao, Nghiêm Tử Duệ nhịn không được lên tiếng: "Dao Dao lại đây."

Sở Dao ngẵng đầu, nhìn ánh mắt không một chút trách cứ nào của Nghiêm Tử Duệ, mà thay vào đó là sự tín nhiệm, cổ vũ và tràn đầy tình yêu của hắn, khiến Sở Dao không khống chế được mà đi đến ngồi vào lòng hắn.

Nghiêm Tử Duệ chăm chú nhìn vào mắt Sở Dao, nghiêm túc hỏi: "Em có thể nói cho anh chuyện gì đã xảy ra lúc nãy không?"

Những người khác cũng nhìn lại. Cảm giác được mọi ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, thân hình Sở Dao không cấm rụt lại, ngữ khí rụt rè vừa có chút hưng phấn nhìn họ nói: "Em nói điều này, các anh sẽ tin em sao?"

Bọn người Ôn Nhạc không nói gì, nhưng nhìn biểu tình chăm chú của họ Sở Dao đã biết đáp án, cậu ậm ừ nói: "Nếu em nói...em có một tùy thân không gian các anh tin sao?" mắt sáng lấp lánh, đầy mong đợi mà chờ đáp án.

Không khí bỗng yên tĩnh lại, vài phút sao, Nghiêm Tử Duệ với gương mặt đầy lo lắng không ngừng sờ loạn khắp cơ thể Sở Dao, giọng nói nóng nảy: "Em có cảm giác làm sao không? Có đau chỗ nào?"

Không chờ đến sự ngạc nhiên, lại chờ đến câu hỏi đầy nôn nóng của Nghiêm Tử Duệ, Sở Dao có chút ngốc ngây người ra, đợi cậu tỉnh hồn dậy đã thấy xung quanh đầy ánh mắt bất an, lo lắng của những người khác, vội vàng trả lời: "Em...em không sao"

"Các anh không ngạc nhiên sao? "Đám người Ôn Nhạc nhẹ nhàng thở ra.

Quý Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc Sở Dao: "Chỉ cần em không sao thì tốt rồi."

Sở Dao không khỏi cảm động, nắm lấy tay bọn họ: "Các anh muốn xem không gian như thế nào không?"

"Bọn anh có thể đi vào sao?" Lâm Khiếu Thần không khỏi tò mò.

"Em cũng không biết nữa, để em thử xem" không đợi họ trả lời, Sở Dao liền nắm lấy tay Lâm Khiếu Thần cùng với Nghiêm Tử Duệ biến mất.

Nhìn thấy người đột nhiên biến mất trước mặt mình, Ôn Nhạc, Quý Tiêu, Tống Hoài dù biết trước cũng không khỏi ngạc nhiên, chưa đợi bọn họ tỉnh táo lại, đã bị Sở Dao đưa đến không gian bên trong.

----------------

Trong không gian.

Nhìn thấy khung cảnh bên trong, đám người Ôn Nhạc dù đã đi rất nhiều nơi cũng không khỏi cảm khái. Không khí bên trong rất thuần tịnh, trong lành, chỉ hít thở vài cái đã khiến tâm hồn họ sảng khoái, đặt biệt nhất là tòa nhà cổ xưa trước mặt họ, dù chưa đến gần, nhưng họ vẫn cảm nhận được sự uy nghiêm và cảm giác áp bách mà nó mang đến khiến họ muốn quỳ bái xúc động.

Tống Hoài quan sát cảnh vật xung quanh, sau đó ánh mắt chuyên chú nhìn tòa nhà trước mặt, một lúc lâu sau lên tiếng: "Vào trong xem thử."

Những người khác không tỏ ý kiến, họ cũng tò mò vô cùng, liền đồng ý vào trong xem thử.

Đi được vài bước, Nghiêm Khiếu Thần nhíu mày, nắm lấy tay Sở Dao. Sở Dao đang đi bỗng bị kéo lại, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Nghiêm Tử Duệ xoa đầu cậu, nghiêm túc dặn dò: "Em ở đây đợi, bọn anh vào xem trước đã"

Sở Dao lập tức nóng nảy, bĩu môi không đồng ý: "Không cần! Em cũng muốn vào trong."

"Không được. Lỡ bên trong có nguy hiểm thì sao?"

Nhìn thấy hắn không đồng ý, Sở Doa không khỏi bực bội, cậu cũng muốn vào bên trong xem, cậu quay đầu sang những người khác giả vờ đáng thương để họ đồng ý.

Nhìn ánh mắt đáng thương, bất lực của vợ nhỏ, Ôn Nhạc không khỏi buông tay đầu hàng, nắm lấy tay cậu nhìn Nghiêm Tử Duệ hứa hẹn: "Nếu không cứ để em ấy theo đi, bên ngoài toàn sương mù không nhất định sẽ an toàn, vào trong tôi sẽ coi chừng kỷ em ấy, anh an tâm đi."

Nghiêm Tử Duệ còn đang suy tư, tay áo đã bị người nắm lấy lắc nhẹ, cuối đầu nhìn ánh mắt vô tội, ướŧ áŧ của Sở Dao, hắn đành bất lực gật đầu đồng ý, không quên nghiêm khắc dặn dò: "Được rồi, vào bên trong em phải đi theo sát bọn anh có biết không."

Sở Dao vui mừng gật đầu lia lịa. Nhìn gương mặt kích động của cậu, Nghiêm Tử Duệ không khỏi thở dài, nắm chặt lấy tay cậu kéo lại gần mình.

"Được rồi đi thôi." đi ở đằng trước, Tống Hoài bớt thời giờ quay đầu lại thúc giục. Đến gần tòa nhà, cảm giác áp bách khiến Tống Hoài hơi khó chịu, đặc biệt là cảm nhận được có thứ gì đó đang ầm thầm quan sát bọn họ, khiên hắn không khỏi cẩn thận lên.

Đến trước cánh cửa, Tống Hoài nhẹ nhàng đẩy của bước vào, những người khác cũng theo sát đó. Nhìn cảnh tượng bên trong, bọn họ không khỏi cảm thán, bên trong chứa đựng toàn những thứ cổ xưa hàng ngàn năm, những món đồ tinh xảo, trạm khắc huy hoàng lượn lờ tiên khí, chỉ cần đem ra một món đồ nhỏ bên trong ra ngoài không gian, thế nào cũng sẽ khiến cho thế giới trầm trồ, thán phục trước sự xắc xảo, tinh dịu của nó. Nhất là khi nhìn về bức tranh được treo giữa phòng, bọn họ như có cảm giác bị người nhìn chằm chằm, cảm giác áp bách mà nó đem lại khiên họ gần như không thở nổi, đặc biệt là người thể lực yếu như Sở Dao.

Sở Dao cố gắng hít thở không ngừng, cậu muốn nhanh chân thoát khỏi nơi này, nhưng chân cậu không biết làm thế nào mà không thể động đậy được, cậu không khỏi bất lực, cứ tưởng mình sắp bị nghẹt thở đến chết, thì bức tranh chính giữa phòng bỗng nhiên động, không đợi bọn họ phản ứng nó đã nhanh chóng bay vào giữa trán Sở Dao rồi biến mất.

Cơ thể có thể động đậy trở lại, Nghiêm Tử Duệ nắm lấy tay Sở Dao lo lắng hỏi: "Dao Dao em không sao chứ?"

Những người khác cũng quay quanh cậu, lo lắng không thôi.

Nhưng giờ phút này, trong đầu Sở Dao đang bị bắt tiếp thu một đoạn tin tức, khiến cậu không thể phân tâm trả lời họ, đoạn tin tức không dài, nhưng vẫn khiến Sở Dao đau đầu và không ngừng đổ mồ hôi.

5 phút sau.

Sở Dao từ từ tỉnh táo lại, nhìn gương mặt lo lắng của đám người Ôn Nhạc, Sở Dao bắt chấp đầu mình còn đau nhứt, quay sang an ủi họ: "Em không sao. Chỉ là chủ nhân của không gian này truyền lại một số tin tức về chiếc không gian này cho em mà thôi, em không sao cả."

Ôn Nhạc nhẹ nhàng thở ra, dắt cậu ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

Sở Dao nghỉ ngơi một chút, sao đó bắt đầu giảng về lai lịch của không gian.

"Không gian này là do một vị thần tiên sáng tạo ra, bên trong nó như một thế giới thu nhỏ của Trái Đất, có đều ở đây có chứa linh khí, là loại khí mà có thể khiến cho con người có thể tu tiên giống như trong tiểu thuyết đã viết. Tòa nhà này, được vị thần tiên đó xây dựng lên, bên trong có chứa đựng các bí tịch công pháp, đan dược mà ngài ấy thu thập được khi ra ngoài ngao du. Chỗ chúng ta đang đứng là phòng khách, bên phải là kho chứa các loại công pháp, ngọc giản về tu chân. Bên trái là phòng luyện đan cùng với các loại đan dược mà ngài ấy luyện được cùng thu thập. Lên lầu là các loại binh khí cùng với những thứ hiếm lạ cổ quái mà ngài ấy thu nhập được."

Lâm Khiếu Thần nhướng mày, xem ra người này tính cách cũng thật đặt biệt: "Sau đó đâu? Tại sao không gian này lại rơi vào tay của em?"

Sở Dao thở dài có chút tiếc nuối: "Bởi vì vị thần tiên đó không may vẫn lạc, trước khi chết ngài ấy không muốn tâm huyết của mình theo ngài mà biến mất, ngài đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình đưa không gian này vào thời không loạn lưu, muốn người có duyên nhặt được nó cũng coi như không uổng phí công sức mà ngài tạo ra nó. Nhưng đáng tiếc nó lại rơi vào thời không của chúng ta đang ở, không biết thế giới của chúng ta có người tu chân hay không, nhưng vật này tới giờ vẫn không bị người phát hiện, sau đó vô tình được chúng ta mua được, sau đó các anh cũng biết."

Nghe vậy, Lâm Khiếu Thần không khỏi cảm thán trước vận may của vợ nhỏ hắn, tùy tay mua mặt dây chuyền lại có được cơ duyên như vậy, cũng không cấm tò mò: "Không biết thể giới của chúng ta có người tu chân không nhỉ?"

Nghiêm Tử Duệ trầm ngâm, từ từ mở miệng: "Có lẽ có, tôi từng nghe cấp trên nhắc tới."

Những người khác ngạc nhiên nhìn hắn, chờ đợi hắn nói tiếp, nhưng tiếc nuối, hắn không nói nữa mà lãng sang chuyện khác: "Tôi chỉ biết bao nhiêu đó, còn lại là cơ mật tôi không có thẩm quyền biết, quan trọng là chúng ta phải bảo mật sự tồn tại của chiếc không gian này, nếu không nó sẽ mang tai họa ngập đầu cho chúng ta."

Những người khác cũng nghiêm túc trở lại, gật đầu đồng ý.