Chương 26: Tụ họp

Sáng hôm sau.

Ôn Nhạc nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng. Nhìn cái chăn trên giường bị người cuốn thành một con nhộng, không khỏi sủng nịch. Nhẹ nhàng bước tới, vươn tay từ từ thăm vào ổ chăn, tay khác từ từ bái chăn ra.

Cảm nhận được có người chạm vào người mình, Sở Dao miệng rầm rì nhưng như cũ không tỉnh dậy, tùy ý người xoa nắn.

Nhìn biểu cảm đáng yêu của cậu, Ôn Nhạc cười khẽ, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó kề trán mình lên trán cậu, khẽ nói: " Bảo bối, mau tỉnh dậy. Em đã quên hôm nay là ngày gì rồi sao?"

Chỉ tiếc, người nằm trên giường vẫn như cũ ngủ ngon lành, không quan tâm tới lời nói của hắn. Ôn Nhạc không cấm bất đắc dĩ, cuối cùng đành dùng chiêu khác, hắn nhẹ nhàng sờ soạng vào môi cậu, sau đó cúi đầu tận tình liếʍ mυ"ŧ.

Đang ngủ ngon lành, bỗng có cảm giác bị người đè nặng, không khí cũng ngày càng ít đi, khiến Sở Dao như muốn tắt thở, cuối cùng không vui mà mở mắt ra. Nhìn đầu sỏ gây tội đang cúi đầu hôn chính mình, Sở Dao không khỏi buồn bực, dùng sức đẩy Ôn Nhạc ra.

Cảm giác người bên dưới đã tỉnh lại, Ôn Nhạc biết điều mà lui ra. Nhìn gương mặt hồng hồng, ánh mắt mông lung đầy hơi nước sáng sớm của vợ nhỏ, trong lòng hắn bỗng trở nên thỏa mãn. Nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, ôn nhu nói: "Chúng ta dọn dẹp một chút, nhanh xuống lầu ăn sáng, bọn họ đang đợi em phía dưới."

Sở Dao cố gắng điều chình hô hấp, trừng liếc hắn một cái, rầu rĩ nói: "Em không đói, em muốn ngủ một chút nữa."

"Không được. Em quên hôm nay chúng ta phải làm gì rồi sao?"

Sở Dao sờ đầu, không nhớ gì cả, mơ màng hỏi: "Chuyện gì?"

Ôn Nhạc không khỏi bất đắc dĩ, nhận mệnh nhắc nhở cậu: "Hôm qua, không phải em nói muốn làm cô dâu sao. Hôm nay, chúng ta đi thử đồ cưới."

"A?" đầu óc Sở Dao hồ đồ, rõ ràng hôm qua không ai nói chuyện này với cậu, mà cái này cũng quá nhanh đi, cậu mới đồng ý làm cô dâu hôm qua, hôm nay đã phải thử đồ cưới rồi, hiệu suất của họ cũng thật nhanh.

"A? cái gì a? Em không phải ngủ đến hồ đồ đi?" nhìn biểu tình đáng yêu của cậu, Ôn Nhạc không khỏi cảm thấy hảo chơi. Nhưng nghỉ tới 4 con người kia đang chờ dưới lầu, hắn đành thu hồi ý nghĩ. Không đợi cậu trả lời, xốc chân lên ôm cậu vào phòng tắm, nhanh nhẹn giúp cậu vệ sinh cá nhân xong, rồi ôm xuống lầu, cả thành trình Sở Dao không cần động đậy gì cả đã được người hầu hạ từ a đến z.

Dưới lầu.

Đang đọc báo, Quý Tiêu nhìn Ôn Nhạc ôm người xuống, nhìn gương mặt rõ ràng chưa tỉnh ngủ của Sở Dao, tháo xuống mắt kính từ từ hỏi: "Chưa tỉnh?"

Những người khác cũng nhìn lại.

Ôn Nhạc ôm cậu ngồi xuống sô pha, thông thả trả lời: "Đúng vậy."

Lâm Khiếu Thần nhìn đồng hồ treo trên tường, biểu hiện 9h30, quay sang nhìn cậu trêu trọc: "Nếu cứ ăn ngủ ăn ngủ theo đà này, trong vòng mấy tháng thế nào em ấy cũng sẽ biến thành heo cho mà coi."

Nghe hai chữ "thành heo", Sở Dao từ mơ màng dần dần tỉnh táo lại, hung hăng trừng mắt kẻ gây tội. Lâm Khiếu Thần không sợ, thản nhiên nhìn cậu, cười tủm tỉm không quên bổ thêm một đao: "Không phải sao? Phía dưới cằm của em đều tròn một vòng."

"Anh! Anh!!!...thật...thật quá đáng!" Sở Dao tức nói không nên lời, quay sang dựa vào lòng Ôn Nhạc tìm kiếm an ủi: "A Nhạc, bọn họ ăn hϊếp em!"

Ôn Nhạc kìm nén ý cười lại, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cậu lấy làm an ủi: "Đừng để ý đến bọn họ, em không béo, ngược lại rất đẹp. Dù có béo đi nữa, trong lòng anh, em vẫn là người đẹp nhất."

"Hừ!" cơn tức giận bị mấy câu nói cửa Ôn Nhạc làm dịu đi, quay sang trừng mắt nhìn Lâm Khiêu Thần.

Nhìn con mắt đầy lửa giận của cậu, Lâm Khiếu Thần giơ tay đầu hàng, không dám chọc cậu sinh khí nữa, đành nói sang chuyện khác: "Được rồi mau ăn sáng đi, sắp đến giờ hẹn rồi."

Những người khác không ý kiến, dọn dẹp một chút bước vào phòng ăn.

1 tiếng sau.

"Ting..tong...ting.....!!"

Chuông cửa bên ngoài reo lên, người giúp việc nhanh chóng đi ra mở cửa. Một lát sau, phía sau người giúp việc đi theo một đám người. Người đi đầu đi lên phía trước, cúi đầu chào hỏi: "Xin chào Tống tổng, chào các vị, tôi là Kha Thiến, là người phụ trách thiết kế lễ phục cho mọi người, lễ phục tôi đã đem đến. Mọi người có thể thử xem, nếu không hài lòng chỗ nào, tôi có thể sửa lại."

Lâm Khiếu Thần đứng lên lễ phép bắt tay chào hỏi, những người khác cũng gật đầu xem như chào hỏi. Xong xuôi, Kha Thiến vỗ tay, những người phụ trách phía sau nhanh chóng lấy trang phục trong va li ra bắt đầu triển lãm.

Nhìn những trang phục tinh xảo, hoàn mỹ nhưng không kém phần trang trọng, cao quý khiến Sở Dao không khỏi thích thú, ngạc nhiên, bắt đầu chăm chú ngắm nhìn lên.

Nhìn gương mặt hài lòng, thích thú của họ, Kha Thiến không khỏi đắc ý, bắt đầu giới thiệu trang phục của mình.

1 tiếng sau.

Quý Tiêu quay người hỏi Sở Dao: "Em muốn mặc váy cưới hay mặc tây trang cùng bọn anh?"

Sở Dao không khỏi rối rắm lên, nhìn qua chiếc váy cưới tinh xảo, được đính đá lấp lánh, phần đuôi váy xòe ra phồng phềnh, rồi lại nhìn qua bộ tây trang được cắt may cẩn thận, khéo léo, cũng không kém phần tinh xảo, sang trọng khiến cậu không biết nên chọn lựa cái nào.

( ** Thế giới này, người song tính khi kết hôn, có quyền lựa chọn mặt váy hay mặt tây trang, tùy theo ý thích của mọi người. Thậm chí bình thường, vì có thân hình giống phụ nữ (khác ở chỗ có dươиɠ ѵậŧ phía dưới) cũng có một số người lựa chọn mặt đồ giống phụ nữ, nhưng đa số mặt đồ dành cho người song tính hoặc đồ giống đàn ông.)

Thấy cậu rối rắm không biết nên lựa chọn ra sao, Tống Hoài lên tiếng: "Liền chọn hai bộ đó." chỉ chỉ chiếc váy cưới cùng bộ tây trang mà Sở Dao rối rắm nãy giờ.

Nghe vậy, Sở Dao mắt sáng lấp lánh vừa vui sướиɠ vừa rối rắm: " Có được không? Dù sao chỉ có một ngày, dùng một bộ là đủ rồi."

Tống Hoài mắt ám ám nhìn cậu, ý điều chỉ mà nói: "Không sao, nó sẽ dùng tới."

Thấy vậy, Sở Dao không rối rắm nữa bắt đầu vui vẻ lên.

"Đồ của bọn tôi, cứ lấy theo kiểu bộ tây trang của em ấy hồi nãy." Tống Hoài nói tiếp.

Những người khác nhìn nhìn cũng không ý kiến.

"Hảo." Kha Thiến cười lễ phép, nghĩ đến tiền thưởng sắp đạt được không cấm vui vẻ trong lòng: "Tôi sẽ mau chóng sửa lại những lỗi lúc nãy, sau đó sẽ đưa đến cho mọi người ngay."

Đám người Ôn Nhạc gật đầu, Kha Thiến thấy vậy liền sai người dọn dẹp đồ đạc bắt đầu rời đi.

Nhìn đám người rồi đi, Nghiêm Tử Duệ quay sang nhìn Sở Dao đang cười ngây ngô không ngừng, mặt mày dãn ra: "Vui vẻ?"

"Rất vui." Sở Dao không che dấu nói thẳng. Nghe vậy, gương mắt không biểu tình của Nghiêm Tử Duệ cũng nổi lên nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Đúng lúc này, Tống Hoài lên tiếng: "Chiều nay, ba mẹ đôi bên sẽ đến ăn cơm, các cậu làm xong việc nhớ rõ về đúng giờ. Còn có, đừng quên nhắc nhở một chút về chuyện mua vật tư cho họ biết."

Những người khác không nói gì, gật đầu đồng ý.

--------

Chiều đến.

"Dao Dao, bảo bối!! Có nhớ mẹ không?" Mẹ Sở vừa bước vào trong, bắt đầu đánh giá Sở Dao từ trên xuống dưới "Ai da, bảo bối sao con lại gầy xuống thế này?"

Sở Dao yên lặng vô ngữ, nhéo nhéo song cằm đầy thịt của mình bất đắc dĩ. Cha Sở cùng hai anh trai cậu Sở Minh, Sở Thần, Hạ Khả - vợ của hai anh cậu và con của họ Sở Phong 2 tuổi đi ở phía sau, sớm đã thói quen với màn nị oai của hai mẹ con nên không hề nói gì cả, mặc kệ bọn họ đi lên phía trước chào hỏi.

Ba Sở đi lên trước, cười cười lên tiếng chào hỏi: "Chào ông bà thông gia, để mọi người chờ lâu rồi." Hai anh cùng chị dâu cậu cũng gật đầu lên tiếng chào hỏi.

Cha Quý lên tiếng, lễ phép cười: "Không trễ, bọn tôi cũng vừa tới thôi, ông thông gia, bà thông gia không cần khách khí."

Cha Sở cười lớn, không khách khí ngồi xuống trò chuyện vui vẻ với nhau. Thấy vậy, hai anh trai Sở Dao dắt vợ con của mình đem đồ vật vào bếp để xuống, sau đó đến trò chuyện với bàn của người trẻ bên này.

Ôn Nhạc nhìn Sở Minh, Sở Thần đi tới, cười tủm tỉm: "Anh hai, anh ba hai người tới rồi." sau đó gật đầu chào hỏi với Hạ Khả, quay sang cầm sôcôla trên bàn trêu đùa Sở Phong đang mở to mắt nhìn lén trong lòng Sở Thần: "Phong Phong cũng tới, có nhớ dượng không?"

Nhìn món sôcôla mà mình thích nhất đang ở trước mặt, Sở Phong quên đi rụt rè, cười tủm tỉm vươn tay nhận lấy. Nhìn đứa con trai dễ dàng bị đồ ăn dụ hoặc, Hạ Khả không khỏi vô ngữ, giọng nói vừa bất đắc dĩ cũng không kém phần cưng chiều: "Đứa nhỏ này!"

"Haha..!! Đứa nhỏ này đúng là đồ tham ăn mà!" giọng nói vừa vang lên, em trai Tống Hoài là Tống Hạo đã bị Sở Minh con mắt hình viên đạn bắn tới, khiến hắn không khỏi rùng mình, im miệng.

Đợi mười mấy phút nữa, người đến cũng đã đông đủ, phân biệt là:

+ Gia đình Tống Hoài: Cha Tống, Ba Tống, em trai - Tống Hạo (chưa kết hôn).

+Gia đình Nghiêm Tử Duệ: Ông nội Nghiêm, Cha Nghiêm, em gái - Nghiêm Hân (đã kết hôn).

+Gia đình Ôn Nhạc: Cha Ôn, mẹ Ôn.

+Gia đình Quý Tiêu: Cha Quý, mẹ Quý, anh trai - Quý Thường (đã kết hôn) + con trai- Quý Sinh, em trai- Quý Yến (kết hôn với em gái Nghiêm Tử Duệ)

+Gia đình Lâm Khiếu Thần: Ông-bà nội Lâm, em trai song tính - Lâm Nhạc Thanh (chưa kết hôn)

+Gia đình Sở Dao: Cha Sở, mẹ Sở, anh hai - Sở Minh, anh ba - Sở Thần, chị dâu - Hạ Khả, con trai - Sở Phong.

(* Cha: chỉ đàn ông; Ba: chỉ người song )