Chương 27: Kết hôn 1.

Sau khi ăn xong, mọi người không vội vã rời đi mà bắt đầu ngồi xuống ôn chuyện.

Trong phòng khách.

Khác với không khí sôi nổi, vui vẻ ngoài vườn, không khí trong này có vẻ trầm thấp, im lắng hơn.

Lúc này, cha Sở đột nhiên mở miệng: "Nghe nói dạo gần đây mấy đứa mua một số đồ vật?"

Những người khác cũng tập trung, ngồi ngay ngắn lại, tất cả chú ý nhìn về đám người Ôn Nhạc.

Nhìn thấy mọi người chờ đợi cậu trả lời, Tống Hoài không chút để ý, cầm cốc trà uống từ từ mới thong thả trả lời: "Không có gì, chỉ là dạo gần đây nghe được một số tin tức cảm thấy thế đạo không yên ổn cho nên mới mua một số đồ vật, phòng ngừa bắt trắc mà thôi."

Ở đây đều là người thông minh, nhìn ra Tống Hoài không muốn nói thật, liền không tiếp trục truy vấn. Bắt đầu suy ngẫm lại những hành động của họ cùng với việc gấp rút chuẩn bị kết hôn với Sở Dao và những lời ám chỉ gần đây của họ, không cấm suy nghĩ sâu xa hơn.

Nhìn những người khác bắt đầu trầm tư lên, đám người Tống Hoài cũng không đánh gãy suy nghĩ của họ, bắt đầu thong dong vừa uống trà vừa ngắm nhìn bóng dáng của Sở Dao đang nói cười ở ngoài vườn.

Một lúc lâu sau, cha Nghiêm lên tiếng: "Dạo gần đây, thế nào quả thật không ổn, bên trên cũng quản lí nghiêm lên, mấy đứa làm gì cũng nên cẩn thận một chút." ông nắm chức vị cao trong quan đội, thông qua mệnh lệnh cùng một số con đường biết được một ít tin tức, nhưng bên trên có lệnh cấm không được lưu truyền ra, ông cũng không thể làm trái lệnh chỉ có thể nhắc nhở một chút cho bọn họ, đừng làm quá phận gây chú ý.

Nghe vậy không khí cũng bắt đầu trầm trọng lên, lúc nãy họ mới đoán được một phần bây giờ lại chắc chắn hơn nữa về những suy nghĩ lúc nãy của họ. Tuy không biết lúc sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hành động gần đây của đám người Tống Hoài và thông qua một số tin tức con đường, biết hành động của chính phủ gần đây khiến họ cảm thấy thế đạo ngày sau sợ là sẽ không an ổn, nhìn tiếng cười vui vẻ ngoài sân, họ âm thầm nắm chặt tay.

Sở Minh nhìn thần sắc giống nhau của mọi người, thở dài nhìn Tống Hoài: "Cậu có thể nói thêm một số tin tức không?"

Tống Hoài nâng đầu, tầm mắt đối diện với Sở Minh vài giây, rũ mắt xuống, ngón tay từng nhịp từng nhịp gõ lên bàn, không chút để ý nói: "Chú ý tin tức, hướng đi gần đây của chính phủ."

Sở Minh cùng những người khác thở dài, họ cũng không mong đợi được tin tức chính xác từ miệng Tống Hoài, nhưng cũng không thất vọng lắm với câu trả lời của hắn, chỉ mấy câu đó cũng đủ họ tìm hiểu.

Nhìn thần thái nhẹ nhàng của họ, Nghiêm Tử Duệ nhìn không được lên tiếng: "Chuyện nói hôm nay đừng để người khác biết, còn có mọi hành động phải bí ẩn." khi nói hắn đặc biệt nhấn trọng hai chữ "người khác"

Những người khác trầm mặc không nói, nhưng điều là người thông minh họ biết nên chọn lựa thế nào, biết cái gì nên bỏ, nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Sắp thấy trời đã khuya, họ không làm phiền vợ chồng son nữa, cáo biệt rồi rời đi.

-----------

Tại biệt thự Sở gia.

Trong thư phòng, cha Sở không nói một lời mà nhìn Sở Minh và Sở Thần, một lúc lâu mới từ từ lên tiếng: "Hai đứa nghĩ chuyện nói lúc nãy như thế nào?"

Sở Minh trầm mặc lên tiếng: "Người khác nói có lẽ không thể tin, nhưng Tống Hoài nói kết hợp một tin tức gần đây nghe thấy, có thể là thật."

Sở Thần cũng lên tiếng: "Đúng vậy, huống chi Dao Dao sắp gả cho bọn họ, người cũng biết bọn họ đối Dao Dao như thế nào, cho nên con thấy bọn họ không thể nào đem chuyện này ra nói giỡn được."

Cha Sở gật đầu không ý kiến, nhìn cách họ sủng con trai út của ông, ông không hề nghi ngờ tình cảm mà bọn họ dành cho con mình, vì vậy ông cũng không có nghi ngờ về chuyện lúc nãy. Điều ông muốn hỏi là: "Ta không nghi ngờ chuyện đó sai, ta muốn hỏi là hai đứa tính toán như thế nào với nhà vợ bên kia."

Nghe vậy, Sở Thần cười nhạo: "Cha không cần lo, chúng ta không cần lo cho bọn họ, loại người như bọn họ, chúng ta không cách nào cứu nỗi." nghĩ đến lúc trước vợ của mình bị bọn họ ngược đãi, phân biệt đối xử, bây giờ lại quay sang nịn nọt, lấy lòng khiến hắn không khỏi gê tởm.

Vợ của hắn Hạ Khả là con gái nuôi của nhà bọn họ, lúc trước vì không có con nên nhận nuôi cô ấy trong cô nhi viện. Nhưng một năm sau, bọn họ có được con ruột của mình, bắt đầu từ yêu thương quay sang lạnh nhạt với cô, rồi dần bắt đầu đánh đập chửi bới cô. May mắn sau cơn dịch bệnh 10 năm trước, địa vị của nữ nhân cùng người song tính tăng cao, pháp luật cũng ra nhiều chính sách bảo hộ, nên cuộc sống cô cũng cải hiện lên một chút, tuy nhiên mặc dù không bị đánh nhưng mỗi ngày luôn phải đối mặt với thái độ căm ghét, lạnh nhạt của bọn họ, nếu không phải tính cách Hạ Khả cứng rắn thì sớm muộn cũng bị bọn họ ép đến trầm cảm, tự ti. Gê tởm hơn nữa, là khi hai anh em hắn lấy Hạ Khả, bọn họ liền thay đổi sắc mặt, bắt đầu nịnh hót, a dua nhằm từ trong tay cô lấy được tiền của bọn hắn, cũng may, vợ hắn biết phân phải trái và nhận ra bộ mặt thật của bọn họ từ sớm, bắt đầu xa cách và cảnh cáo bọn họ, điều này làm hai anh em hắn vừa thả dạ vừa cảm động và bắt đầu yêu thương cô hơn.

Nhưng cha Sở không tán đồng, nhăn mày nói: "Dù gì đi nữa bọn họ cũng có ơn nuôi dưỡng, ít nhất cũng nên đi hỏi cái nhìn của vợ hai đứa rồi tính tiếp."

"Đúng rồi, hỏi mịt mờ một chút, đừng để con dâu phát giác ra." cha Sở không yên tâm dặn dò lần nữa.

Sở Minh, Sở Thần đồng thời gật đầu. Một lúc sau, Sở Minh trầm mặc lên tiếng: "Phía mẹ, người tính sau?"

Cha Sở nhéo giữa mày, thở dài nói: "Xem tình hình rồi nói. Nếu có dấu hiệu bất thường, mịt mờ nhắc nhở là được. Nếu họ không tin, thì xem số trời đi." cha mẹ của vợ ông không còn nữa, người thân của bà chỉ còn có một người anh và một người em trai. Quan hệ của vợ chồng ông với anh vợ khá thân thiết, ngược lại với đứa em vợ thì chẳng ra gì. Nếu tình thế sau này nghiêm trọng như họ đã tưởng, thì có một đám kéo chân sau sớm muộn gì cũng gây hại cho bọn họ, chi bằng sớm cắt đứt thì tốt hơn, nghĩ tới đây ánh mắt ông ám ám.

Nhìn ra được cha Sở đã có quyết định, Sở Minh và Sở Thần không làm phiền nữa, nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa lại.

Mà bên những nhà khác, cũng lục đυ.c xuất hiện tình trạng này.

-------

Nữa tháng sau, ngày kết hôn của Sở Dao cũng đến.

Vì theo quy tắc trước khi kết hôn, nhà trai cùng nhà gái không được gặp mặt nhau, cho nên trước mấy ngày kết hôn Sở Dao được đón về nhà mẹ đẻ. Sáng sớm, trời còn chưa sáng Sở Dao còn mơ màng trong chăn đã bị mẹ cùng chị dâu kéo dậy, trang điểm thay quần áo. Đến khi cậu hoàn toàn tỉnh táo đã 1 tiếng sau, nhìn trong gương chính mình, Sở Dao không tin tưởng được mà trợn to mắt ngạc nhiên. Bên trong là một thiếu niên xinh đẹp, thân hình hoàn mỹ cân xứng, làn da oánh dịch trắng nõn, gương mặt mỹ lệ không chút tỳ vết đang mặc trên mình một bộ tây trang tinh xảo, sang trọng màu trắng - đúng vậy là tây trang, sau bao nhiêu lần cân nhắc lựa chọn Sở Dao cuối cùng quyết định mặt tây trang, tuy hơi tiếc nuối về bộ váy cưới lộng lẫy kia, nhưng Sở Dao muốn trong ngày cưới của mình có thể cùng các anh chồng của mình mặt chung một kiểu đồ, để người khác biết bọn họ là của nhau.

Lúc này, trông Sở Dao chẳng khác nào một vương tử bước ra từ trong truyện cổ tích, khiến người nhìn vào tim đập như nổi trống. Nhìn trong gương chính mình, Sở Dao mím môi, chẳng biết sao trong lòng cậu lúc này vừa ngại ngùng vừa hồi hộp, tim đập cũng nhanh hơn, lúc này cậu rất rất muốn được gặp bọn họ, rất muốn nhìn thấy biểu tình của họ khi nhìn thấy mình lúc này, muốn họ vì mình mà mất khống chế dùng côn ŧᏂịŧ cứng rắn chọc xuyên thân thể mình. Nghĩ tới đây, Sở Dao không cấm ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn bắt đầu đỏ lên, phía dưới tao huyệt cũng ngo ngoe rục rịt bắt đầu chảy nước, để không bị mất mặt biểu lộ điều khác thường trước mặt mọi người, Sở Dao nhẹ nhàng dùng hai tay vỗ nhẹ lên má mình để tỉnh táo lại.

Nhìn thấy cô dâu đang chăm chú nhìn gương bỗng vỗ tay đánh mình, chuyên viên trang điểm bên cạnh không cấm hoảng hốt, sốt ruột la to: "Ai da! Đứa nhỏ này, sau lại dùng tay đánh lên mặt mình, có biết chút nữa là nhà trai đến đón dâu rồi không. Lỡ lớp trang điểm trên mặt hư làm sao? Mau, mau lại đây, bổ trang nhanh lên, nhà trai sắp đến rồi!"

Nghe vậy, Sở Dao không khỏi ngượng ngùng, nở nụ cười vô hại ngọt ngào đi xin lỗi.

Hạ Khả - chị dâu của cậu thấy vậy, không cấm nở nụ cười, nắm tay cậu đi đến ngồi xuống, vừa giúp cậu giải thích: "Ngượng ngùng, đứa nhỏ này hồi hộp đây mà, gương mặt đều đỏ lên hết."

Mọi người nghe vậy, liền quay sang nhìn cậu, thấy gương mặt cậu hồng hồng, không khỏi cười giễu cợt.

"Phanh...phanh...phanh!!" Lúc này dưới lầu, tiếng pháo từng đợt từng đợt vang lên.

Người trong phòng thấy vậy cũng buông tay xuống, nhìn xuống phía dưới lầu: "Ai! Nhà trai đến!!" trong đám người không biết ai hô lên.

Nghe vậy, Sở Dao không cấm bồn chồn, ánh mắt len lén nhìn xuống dưới lầu qua khung của sổ. Nhìn hành động của đứa con trai nhỏ nhà mình, mẹ Sở vừa dâng lên một tia khổ sở lại vì hành động của cậu mà biến mất thay vào đó là biểu tình bất đắc dĩ vừa không khỏi buồn cười.

Bà đi đến ngồi xuống cạnh cậu, ngón tay vừa buồn cười vừa tức giận chỉ vào trán cậu: "Con a! Đúng là có chồng rồi quên mẹ ngay! Bọn họ đang ở dưới lầu, con có cần mà gấp rút như vậy sao?"

Bị chế giễu, Sở Dao mặt đỏ lên, không khỏi phản bác lại: "Con mới không quên mẹ đâu, còn có con không có gấp, con...con làm gì mà phải gấp chứ!" âm thanh càng nói càng nhỏ lại.

Đứng kế bên, nhìn thấy hành động trộm nhìn ra cửa của cậu liên tục, miệng lại liên tục phản bác, Hạ Khả không khỏi buồn cười.

Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Đám người Ôn Nhạc bước vào, vừa vào trong ánh mắt của họ bắt đầu tìm kiếm hình ảnh của người trong lòng. Đến khi nhìn thấy, ánh mắt họ không khỏi bị định trụ lại, hô hấp cũng bắt đầu trở nên nhẹ hơn, trước mặt bọn họ lúc này chỉ còn nhìn thấy hình dáng của một thiếu niên, ngoài ra không còn có ai khác. Nhìn thiếu niên mảnh khảnh xinh đẹp, tinh xảo, mê người hơn thường ngày, họ không khỏi cảm thấy hối hận khi để những người khác nhìn thấy cậu lúc này, chỉ muốn đem cậu đi khóa lại cho riêng mình xem, muốn gương mặt xinh đẹp này lây nhiễm tìиɧ ɖu͙©, khóc lóc dưới thân mình, nghĩ đến, hô hấp họ bắt đầu dồn dập lên.

Bị những ánh mắt nóng bỏng như muốn đốt cháy mình nhìn liên tục, đặc biệt đó lại là ánh mắt của những người mình thích, mặt Sở Dao dần dần đỏ lên, cậu như có cảm giác đang bị người cưỡиɠ ɠiαи vô hình vậy, cậu có thể cảm giác được ánh mắt nóng cháy kia như muốn lột sạch mình từ trên xuống, như đang đốt trọi từng tấc thịt bên trong cơ thể. Nghĩ tới đây, cơ thể cậu bắt đầu khô nóng, côn ŧᏂịŧ phía dưới cũng có xu hướng ngẩng đầu lên, hai lỗ nhỏ phía dưới cũng không nhường một tất mà ào ạt chảy nước da^ʍ.

Nhìn cô dâu chú rể không kiên nể gì không ngừng liếc mắt đưa tình qua lại, đám người phụ rễ phía sau không chịu được mà đẩy đẩy mấy chú rể, thúc giục đón dâu. Bị người đẩy choáng váng, đám người Ôn Nhạc cũng dần lấy lại tinh thần, khôi phục lại mĩm cười khéo léo, tiếp tục quy trình đón dâu.

Nhìn thấy họ khôi phục lại bình thường, Sở Dao không khỏi thở nhẹ nhõm. Nếu cứ để họ nhìn như vậy hoài, không biết cậu còn có thể nhịn được bao lâu, qυầи ɭóŧ của cậu phía dưới từ nãy tới giờ đã ươn ướt, nếu cứ tiếp tục bị nhìn, chắc có lẽ sẽ ướt ra quần bên ngoài mất. Nghĩ tới đó, cậu không khỏi cảm thấy xấu hổ, tức giận hung hăng trừng mắt bọn họ. Bị trừng, đám người Ôn Nhạc không hiểu ra sao, cũng không để trong lòng, Tống Hoài đi lên trước, nhẹ nhàng dắc tay cậu hôn lên, sau đó lui ra, bốn người còn lại cũng lục tục hôn lên tay cậu, cuối cùng đến lượt Nghiêm Tử Duệ, hắn hôn nhẹ lên tay cậu, sau đó không đợi cậu hoàn hồn đã bế cậu lên theo kiểu bế công chúa, từ từ bước xuống lầu trong tiếng reo hò của người trong phòng.