Chương 35: Nhà mới.

3 ngày sau.

Đám người Sở Dao thu dọn đồ đạt chuẩn bị di chuyển xuống nông thôn, người di chuyển bao gồm: toàn bộ gia đình Tống Hoài, Sở Dao, Ôn Nhạc, Lâm Khiếu Thần, Cha mẹ Quý Tiêu, và gia gia Nghiêm Tử Duệ. Sau vài ngày suy nghĩ cẩn thận, em gái Nghiêm Tử Duệ cùng hai anh Quý Tiêu quyết định ở lại giúp đỡ cha Nghiêm. Vốn dĩ cha mẹ Quý Tiêu cũng định ở lại với bọn họ, nhưng liền bị bọn họ phản đối, kiên trì để bọn họ đi cùng Quý Tiêu, bị bọn họ khuyên can mãi, cha mẹ Quý Tiêu cũng đành thõa thiệp, căn dặn họ phải bảo vệ tốt bản thân mình.

Trước khi đi, Nghiêm Tử Duệ cố ý đến gặp riêng cha hắn đưa cho ông hai thùng chứa đựng linh thủy có pha loãng viên Giải Độc Đoan mà Quý Tiêu đã học được trong đan phương có trong không gian, cố ý dặn dò bọn họ phải uống lên mỗi ngày, sau đó bảo ông nếu thấy tình trạng trở nên hỗn loạn hãy đến địa chỉ có trong tờ giấy trong tay để lấy lương thực.

Làm xong hết mọi chuyện, bọn họ bắt đầu di chuyển đến thành phố A, sau đó chạy thẳng đến quê quán của người nãi nãi đã nhận nuôi Sở Dao.

---------

Thôn Vĩnh An.

"A Văn, tiểu Miên( *)không phải nói hôm nay sẽ về tới sao, con mau coi mấy giờ rồi." Tiêu nãi nãi thỉnh thoảng ngước nhìn ra phía cổng, trong lòng không yên ổn mà thúc giục Tiêu Văn trong phòng bếp.

(*) tên hồi bé khi Sở Dao còn ở đây với bà.

Trong bếp, vừa mới nhóm lửa nấu nước, đã nghe tiếng thúc giục bên ngoài, Tiêu Văn không khỏi tức cười, nhanh chóng rửa tay đi ra ngoài, đi ngang qua phòng khách, liếc xéo nhìn Tiêu Lân đang nằm chơi game trên ghế chỉ chỉ vào phòng bếp.

Nhìn thấy cử chỉ của Tiêu Văn, Tiêu Lân buồn bực, vô ngữ: "Aizz! Nãi nãi người không cần gắp, nhìn giờ này chắc họ cũng đến rồi." sau đó chịu thương chịu khó mà vào bếp nhóm lửa.

"Hơizz! Làm sao không lo lắng được, nghe nói cả nhà tiểu Miên còn có thông gia bên kia cũng sẽ đến, cả nhóm người, già cả lớn bé đều tới, bảo sao mà bà không lo lắng cho được." Tiêu nãi nãi thở dài.

Tiêu Văn đi đến, ngồi xuống vỗ tay bà an ủi nói: "Nãi nãi người đừng lo, họ có lẽ sắp đến nơi rồi, để con ra cổng thôn chờ bọn họ."

"Hảo, bà đi cùng con." nghe vậy, Tiêu nãi nãi vui vẻ lên, nhanh chóng đứng dậy, nắm tay hắn kéo ra ngoài. Nhìn thấy bà mình kiên quyết như vậy, lời từ chối bên miệng nhanh chóng bị hắn nuốt xuống, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của bà.

Tới gần cổng thôn, hai bà cháu đã nghe thấy tiếng còi xe âm ĩ chạy tới. Tiêu Văn nhanh chóng đỡ bà đứng lại.

"A Văn đó là xe của tiểu Miên sao?" Tiêu nãi nãi nheo mắt cố gắng nhìn chiếc xe đang từ xa chạy tới.

Tiêu Văn chưa kịp trả lời bà, thì bà cụ ở bên cạnh đã nhanh chóng hỏi lại:" Tam tẩu tử, chị nói đó là xe của tiểu Miên sao? Nhưng hình như phía sau còn có mấy chiếc xe nữa mà?"

Tiêu nãi nãi quay sang nhìn bà cụ kế bên, đây không phải là vợ của Ngũ đệ sao? Nhìn khuôn mặt tò mò của bà cùng những người đứng kế bên, Tiêu nãi nãi cười cười không nói.

Không được đến câu trả lời, Ngũ nãi nãi quay người đi, cúi đầu oán giận: "Hừ! Còn không phải nhận nuôi con của kẻ có tiền sao! Có gì mà chảnh chứ!"

Âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ mọi người xung quanh nghe thấy, Tiêu nãi nãi cũng nghe thấy nhưng giả vờ như không có chuyện mà nhìn đoàn xe đang chạy tới.

5 phút sau.

Xe bắt đầu dừng lại, Sở Dao nhanh chóng đi xuống chạy đến ôm chằm lấy Tiêu nãi nãi, nhỏ giọng làm nũng: " Nãi nãi, con nhớ bà quá! Bà có nhớ con không?"

Tiêu nãi nãi ánh mắt ươn ướt, không ngừng vỗ nhẹ vào vai Sở Dao, miệng không ngừng nhắc mãi: "Đứa nhỏ này! Bà sao lại không nhớ tiểu Miên của bà chứ! Con là bảo bối của bà, ngày nào bà cũng trông con đến...."

Thấy hai người cứ ôm nhau nói không ngừng, Tiêu Văn không khỏi vô ngữ, sắp thấy trời đã trưa, hắn đành đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ: "Nãi, nắng lên rồi, chúng ta mau về nhà thôi. Tiểu Miên có lẽ đã mệt rồi, chúng ta về nhà nói sau có được không?"

Nghe thấy lời nhắc nhở của đứa cháu nội mình, Tiêu nãi nãi cũng dần tỉnh táo lại, buông tay ôm Sở Dao ra: "Đúng! Đúng! Chúng ta mau về nhà thôi, tiểu Miên cũng mệt rồi." nói xong, bà nhanh nhẹn kéo tay Sở Dao bước nhanh về nhà.

Nghe thấy lời quan tâm của bà, Sở Dao không khỏi cảm động, ấm áp trong lòng, vừa đi vừa quay lưng quơ tay với mọi người trong xe: "Mọi người cứ chạy xe đi trước, em sẽ đi sau cùng bà đi bộ về nhà."

Nghe vậy, những người trong xe đành lái xe đi về trước.

Vừa bước vào của nhà, Sở Dao đã nghe thấy được mùi hương từ bên trong phòng bếp bay ra, nhịn không được mà hít hít cái mũi. Nhìn biểu tình của cậu, Tiêu nãi nãi bật cười, nhẹ điểm điểm cái mũi nhỏ của cậu: "Tiểu thèm miêu, chưa gì hết thèm đã như vậy rồi."

Sở Dao nghe thấy lời trêu chọc của bà cũng không ngượng ngùng, tinh nghịch mà lè lưỡi, lời lẽ hùng hồn mà nói: "Hừ! Ai bảo tay nghề của nãi nãi con tuyệt vời đến như vậy. Làm cho con mỗi ngày nghĩ đến thèm đến không được."

Tiêu nãi nãi nghe vậy vui đến không được, trong lòng nhạc đến nở hoa: "Được rồi, nếu con thích thì ăn nhiều vào. Hôm nay bà có làm món thịt kho tàu mà con thích nhất, con phải ăn nhiều vào có biết không, mới mấy tuần không gặp con lại gầy xuống rồi." vừa nói vừa đánh giá Sở Dao từ trên xuống.

"A? Con có gầy xuống sao? Sao con cảm thấy con ngày càng mập ra mới đúng?" vừa nói vừa đánh giá bản thân mình.

"Hừ! Nãi nãi bà không cần lo lắng cho nó, bà không phải không biết bọn người Tống Hoài cưng nó như thế, làm sao có thể để nó rớt miếng thịt nào được chứ!" Tiêu Lân từ trong phòng bếp ló đầu nhướng mày mà nhìn Sở Dao trêu chọc.

"Tam ca!" nghe lời trêu chọc của hắn, Sở Dao vừa thẹn vừa giận mà hét lên. Ôm lấy một bên tay của Tiêu nãi nãi mách lẽo: "Nãi, bà xem anh ấy lại ăn hϊếp con!"

Nhìn thấy bọn nhỏ đùa giỡn, Tiêu nãi nãi cười tít mắt, vỗ nhẹ mu bàn tay Sở Dao an ủi: "Đừng tin nó, nó chỉ là ghen ghét con mà thôi. Đợi một lát bà đánh nó trả thù cho con."

"Nội! Người bất công!" Tiêu Lân nhịn không được mà hét lên kháng nghị.

"Hừ! Ta bất công đó thì đã sao?" Tiêu nãi nãi ghét bỏ mà nhìn đứa cháu trai của mình, sau đó nhanh chóng quay sang nhìn Sở Dao với ánh mắt từ ái.

Sở Dao đắc ý mà nhìn Tiêu Lân. Sắp thấy thằng em trai mình tức đến ngất xỉu, Tiêu Văn đành đứng ra hòa giải: "Được rồi, đừng cãi nhau nữa, tiểu Miên em qua bên nhà coi mọi người đã sửa soạn xong chưa sau đó kêu mọi người đến ăn cơm, bọn anh đã nấu xong rồi, chỉ cần mọi người đến ăn là được."

Nghe vậy, Sở Dao không khıêυ khí©h nhìn Tiêu Lân nữa, ngoan ngoãn gật đầu đi ra ngoài. Nhìn thấy Sở Dao đã đi, Tiêu Văn cũng bước vào phòng bếp, nhìn thằng em trai ngốc của mình vẫn đang tức giận đứng ngốc ở đó, Tiêu Văn không nhịn được mà đã hắn một chân: "Con đứng đó làm gì, còn không mau dọn cơm ra, khách sắp qua tới rồi."

Bị đá vào mông, Tiêu Lân không khỏi ủy khuất, khuất phục mà lẻo đẻo theo sau hắn, miệng lẩm nhẩm ủy khuất: "Anh! Anh không thấy sao? Tiểu Miên Miên đúng là càng lớn càng hư, hồi nhỏ em ấy đáng yêu muốn chết, lúc nào cũng ngoan ngoãn đi theo chúng ta gọi anh. Bây giờ lá gan của em ấy càng lớn, bắt đầu kết bè với bà hợp lực đối phó em, đúng là...đúng là..." càng nói hắn càng khó chịu ủy khuất không được.

Tiêu Văn vô ngữ nhìn thằng em nhỏ của mình, thở dài không nói một lời bắt đầu làm việc. Thấy đại ca không để ý đến mình, Tiêu Lân bĩu môi, tay nhẹ xoa lên bờ mông của mình bị đá lúc nãy đau đến nhe răng hít thà một hơi.

Bên này, Sở Dao bước ra cửa, nhìn mấy căn nhà mới cách xa nơi này mấy trăm bước, tâm tình vui sướиɠ mà đi tới.

Bởi vì suy xét đến mấy nhà đến đây ở, cùng với sợ bị lộ bí mật không gian, nên Tống Hoài quyết định chọn mảnh đất trống lớn dưới chân núi có ít người ở. Xung quanh chỗ đất này chỉ có mấy hộ nhà, nhưng đều cách xa nhau, hộ gần nhất là nhà của Tiêu nãi nãi cùng một hộ nhà khác. Bởi hầu hết mọi người đều chọn chỗ đất bằng phẳng và nơi có đông dân cư để xây nhà, chỉ có ít một bộ phận muốn ở nơi yên tĩnh hay không còn đất trống để xây nhà mới chọn nơi này.

Lúc trước chỗ đất trống này cũng có người để ý đến, nhưng khi nhìn đến nơi này gồ ghề nghĩ đến chi phí bỏ ra để sang bằng nơi này trở nên bằng phẳng, họ không khỏi đau lòng vì vậy đành từ bỏ. Nhờ vậy mà đám người ngoại lai như Tống Hoài mới có thể dễ dàng mua nơi này để xây nhà.

Ngoài mua đất nền xây nhà, Tống Hoài còn cố ý đấu thầu ngọn núi phía sau trong vòng 50 năm cùng 20 mẫu ruộng với danh nghĩa làm sơn trang nghỉ phép.

Vừa đi vừa nghĩ, chỉ trong phút chốc, Sở Dao đã đến nơi. Nơi này có khoảng 7 căn nhà, mỗi căn đều có một vườn rau riêng và cách nhau bởi một hàng rào tre, xung quanh mấy căn nhà được bao bọc bởi một bức tường dày, muốn bước vào 7 căn nhà này bắt buộc phải đi vào bằng của chính phía trước hoặc một của nhỏ ở lối đi phía sau thông với cánh rừng. Bởi vì suy xét đến việc động vật biến dị hoặc động đất cho nên tài liệu xây nhà đều được Tống Hoài chọn lựa vật liệu tốt nhất, cứng rắn nhất hiện nay và mỗi căn đều được xây thành nhà hai tầng.

Sở Dao nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong. Đập vào mắt cậu đầu tiên là căn nhà xinh đẹp ở trung gian cũng là căn nhà lớn nhất trong 7 căn nhà. Nhìn cách trang điểm bên ngoài thôi cũng biết, căn nhà này là của ai. Vì thế mà cậu không ngần ngại mà đi thẳng đến, xuyên qua chiếc cổng bò đầy hoa nguyệt quý.

Vào bên trong, nhìn hình ảnh người đàn ông cao lớn đang không ngừng vác đồ vào nhà, khuôn miệng Sở Dao bất giác mà nở nụ cười, nhẹ chân đi đến ôm lấy eo người đó, nhỏ giọng làm nũng: "Chồng ơi, nãi nãi kêu chúng ta dọn dẹp một chút, qua đó ăn cơm."

Tống Hoài nhẹ buông đồ vật trong tay xuống, nhanh chóng xoay người ôm cậu, nâng cằm cậu lên nhanh chóng mổ nhẹ một cái: "Được rồi, chúng ta đi kêu những người khác." sau đó không ngần ngại nhanh chóng nắm tay cậu xoay người đi.

15 phút sau.

Cả nhóm người tập trung lại nhà cửa Tiêu nãi nãi, bởi vì quá đông người nên bàn ăn được dọn ra ngoài sân.

Trên bàn ăn, sau khi nghe Sở Dao khen không dứt miệng về tay nghề của Tiêu nãi nãi, cả nhóm người đều không khỏi cảm thấy tò mò, nhịn không được mà nếm thử món thịt kho tàu do chính đích thân bà nấu, sau khi nếm thử qua tất cả mọi người - kể cả người kén ăn như cháu trai Sở Dao là Sở Phong đều khen đến không ngừng, không ngừng đòi mẹ gắp thịt cho mình...

Sau khi ăn xong, mọi người vừa hóng mát vừa trò chuyện vui vẻ, lúc này bên bàn của người trẻ tuổi, Tiêu Lân tò mò nhịn không được hỏi: "Mọi người định ở đây nghỉ phép sao?"

Trên bàn bỗng chốc yên tĩnh lại, Sở Thần vội lấy lại tinh thần nữa thật nữa đùa nói: "Còn không phải dạo gần đây thường đưa tin tức thiên tai khắp nơi sao, còn có người nói tận thế sắp đến, bọn tôi mới đưa người nhà đến đây để cậy nhờ cậu này, không được sao?"

Nghe vậy, Tiêu Lân nhịn không được ha ha cười lên, vỗ ngực nói giỡn nói: "Yên tâm! Có chuyện gì cứ để đại ca của tôi lo! Anh ấy dù sao cũng là người tốt nghiệp bên chuyên ngành nông nghiệp, nếu tận thế thật sự xảy ra, các người chỉ cần ôm đùi anh tôi là được!" những người khác nghe vậy chỉ cười không nói.

Sáng hôm sau.

Sau khi dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc trong nhà xong. Cha cùng hai anh trai Sở Dao, em gái Nghiêm Tử Duệ cùng anh và em trai Quý Tiêu bắt đầu từ biệt họ để quay lại thành phố. Cha và anh Sở Dao chỉ về để giải quyết công việc sau đó sẽ quay lại, cho nên mẹ Sở Dao chỉ nhắc nhở họ sớm quay trở lại. Nhưng đến em gái Nghiêm Tử Duệ cùng hai người chồng cô thì khác, cha mẹ Quý nắm lấy tay họ không ngừng dặn dò họ bảo vệ tốt bản thân mình, vành mắt mẹ Quý đỏ hoe không nở mà nắm chặt lấy tay họ không buông, cha Quý và gia gia Nghiêm Tử Duệ trầm giọng mà dặn dò, bởi trong lòng họ biết có lẽ sẽ rất lâu sẽ không gặp lại được bọn họ.

Cuối cùng với sự động viên của nhóm người Sở Dao cùng với lời hứa hẹn sẽ bảo vệ tốt bản thân mình của bọn họ, mẹ Quý cũng dần bình tĩnh lại, không tha mà nhìn bọn họ rời đi.