Chương 36: Dịch bệnh bùng phát

Khoảng một tuần sau.

Cha cùng hai anh Sở Dao sao khi giải quyết xong mọi chuyện, cuối cùng cũng quay trở lại. Đi cùng họ là một số lượng lớn vật tư được bí mật đem về cất giấu trong tầng hầm ngầm của mỗi hộ nhà.

Tổng cộng có 7 căn nhà, sau khi để mọi người lựa chọn được phân chia như nhau: ở chính giữa nhất là nhà của vợ chồng Sở Dao, bên trái là Sở gia, tiếp đó là Ôn gia và Quý gia, bên phải là Lâm gia, sau đó là Tống gia, căn nhà còn lại vốn dĩ dành cho Nghiêm gia, nhưng đáng tiếc cha và em gái Nghiêm Tử Duệ đều lựa chọn ở lại thành phố B, chỉ còn lại gia gia Nghiêm Tử Duệ, thấy ông cũng đã tuổi lớn, họ cũng không an tâm để ông sống riêng, cho nên sau khi được sự đồng ý của ông, họ quyết định để ông ở cùng với gia gia - nãi nãi cùng em trai song tính của Lâm Khiếu Thần để có người trò chuyện và chăm sóc. Bởi vì vật tư mấy nhà mua rất nhiều, tầng hầm ngầm căn bản không thể chứa hết, nên bọn họ quyết định cải tạo lại căn nhà lại một chút để chứa đựng, một bộ phận khác đã bị Sở Dao lén lút vận vào không gian chứa đựng.

-----------

Vài ngày sau.

Sở Dao đang ở nhà mình, ôm Sở Phong trong lòng không ngừng trêu chọc bé, bỗng thình lình bị âm thanh của Tống Hạo từ ngoài chạy vào làm cho hoảng sợ: "Anh! Đại sự không ổn thật rồi!"

Tống Hoài đang đọc báo cũng bị âm thanh ồn ào của hắn làm cho bực bội, âm thanh không khỏi tức giận lên, liếc nhìn hắn cảnh cáo: "Chuyện gì?"

Những người khác trong nhà cũng bị hắn ồn ào, không khỏi tò mò ra khỏi phòng nhìn hắn. Bị nhiều người nhìn chằm chằm, Tống Hạo cũng dần dần bĩnh tĩnh lại, không khỏi ngượng ngùng lên, căn da đầu mà nói: "Chỉ ...chỉ là, em mới vừa nhìn trên mạng có đưa tin nói một số tiểu đảo ở ven biển Thái Bình Dương, tối hôm qua vừa mới bị nhấn chìm."

"Cái gì?" những người trong phòng nghe xong không khỏi kinh ngạc, không đợi họ hỏi, Tống Hạo nhược nhược mà nói: "Còn...còn có, nghe đâu nước ta sáng hôm nay ở phía bắc vừa mới hứng chịu cơn động đất cấp 10."

Nghe vậy, mọi người không khỏi hít thà một hơi, trong lòng cũng không khỏi may mắn, động đất không xảy ra ở đây.

"Có chuyện gì vậy?" cha Sở bước vào nhà, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc, lo lắng của họ không khỏi hỏi ra tiếng.

"Gia gia~" nhìn thấy người đang đi vào là ai, Sở Phong trong ngực Sở Dao không khỏi vui vẻ kêu lên, quơ quơ nắm tay nhỏ chào hỏi.

"Cha, sao người lại đến? Mẹ con đâu? " Sở Dao nhìn thấy cha nhưng lại không thấy mẹ mình phía sau, không khỏi tò mò. Những người khác cũng lên tiếng chào hỏi theo.

Cha Sở bình tĩnh đi đến, từ trong túi áo móc ra bình sữa đưa đến bên tay Sở Phong. Nhìn thấy bình sữa quen thuộc, Sở Phong vui vẻ mà nhận lấy, bắt đầu miệt mài hút lên. Nhìn thấy cháu nội mình uống sữa hết sức ngon lành, khuôn mặt ông không khỏi hòa ái lên, từ từ trả lời Sở Dao: "Không phải đến giờ thằng nhóc này uống sữa sao, lúc nãy nghe thấy tiếng hô bên này, ta tưởng có chuyện gì liền qua đây xem thuận tiện đem theo bình sữa cho Phong Phong." nói xong ngước nhìn đám người Ôn Nhạc: "Rốt cuộc có chuyện gì mà mấy đứa trong lo lắng quá vậy?"

Mọi người trầm mặt không nói, một lát sau Quý Tiêu mới từ từ kể lại mọi chuyện, biết được đầu đuôi câu chuyện, cha Sở cũng trầm ngâm lên, một lúc sau mới thở dài nhìn bầu trời bên ngoài, sau đó mới thong thả nói: "Lúc nãy ta cũng mới nhận được một cú điện thoại từ một người bạn thân có bối cảnh trong chính giới. Nghe nói gần đây đang lưu hành một loại bệnh truyền nhiễm, do mới phát hiện cho nên số người bệnh không nhiều, cho nên không có lưu truyền ra ngoài, nhưng nghe nói tỷ lệ lây nhiễm rất cao, có lẽ trong vài ngày sắp tới, sự tình có lẽ sẽ bị chọc thủng ra ngoài."

Sau đó ông quay sang nghiêm túc mà dặn dò: "Dạo này mấy đứa nên chú ý một chút, đừng ra ngoài liêu lỏng nữa. Đặc biệt là chú ý đừng tiếp xúc với nhiều người, có chuyện gì thì đợi qua thời kỳ này rồi tính ." nói xong thở dài mà quay đầu đi, trước khi ra đến cửa, ông xực nhớ tới chuyện quan trọng, quay đầu lại dặn dò: "Một lát nhớ qua nói với thông gia bên kia, còn có cha của con Tử Duệ, bên Tiêu nãi nãi của con cũng không được quên nhắc nhở, có biết không Dao Dao." sau đó quay đầu đi.

Sở Dao từ lúc nghe đến hai chữ "dịch bệnh" tinh thần của cậu vẫn cứ luôn không ổn, nghĩ đến cảnh dịch bệnh bùng phát cùng với những gì nó mang lại đối với cơ thể người, gương mặt cậu không khỏi tái nhợt đi, vô ý thức mà ôm chặt thứ đang ở trong lòng vào người.

Bỗng nhiên bị ôm thật chặt, Sở Phong hơi đau đớn, nức nở lên tiếng: "Ô...ô!! Đau...đau quá! Phong Phong đau...ô...ô!!"vừa khóc vừa cố giãy giụa ra khỏi lòng ngực Sở Dao, nhưng sức lực quá nhỏ nên bé không cách nào trốn được.

Nghe thấy tiếng khóc của tiểu Sở Phong những người khác vội lấy lại tinh thần nhìn về phía Sở Dao. Nghiêm Tử Duệ nhanh chân nhất, lắc bờ vai Sở Dao không ngừng kêu tên cậu, đồng thời bẻ ngón tay cậu ra, giải thoát Sở Phong ra ngoài. Có lẽ bởi vì tiếng khóc của Sở Phong hoặc cũng bởi vì tiếng kêu của Nghiêm Tử Duệ, Sở Dao dần tỉnh táo lại, nhìn tiểu cháu trai nước mắt dàn giụa, đáng thương mà vùi vào lòng Ôn Nhạc khóc nức nở vừa không quên cằm lấy bình sữa trong tay liên tục hút vào, hình ảnh có chút đáng thương vừa có chút khôi hài, làm Sở Dao nhanh chóng quên đi nỗi sợ hãi trong lòng.

Sở Dao cố nén ý cười lại, nhẹ nhàng ôm lấy Sở Phong từ phía sau, nhẹ giọng xin lỗi, nhưng đáng tiếc Sở Phong không ăn này một bộ, phồng má mà giận dỗi, miệng nghẹn ngào không ngừng nhắc mãi: "Tiểu...thúc hức...hư! Tiểu thúc hức...hức...quá xấu rồi!" Nghe vậy, Sở Dao không khỏi cảm thấy tội lỗi, nhanh chóng từ trong túi móc ra hai thanh sôcôla mà tiểu cháu trai thích nhất đưa đến trước mặt bé.

Nhìn thấy sôcôla mà mình thích nhất, bàn tay nhỏ Sở Phong không khỏi rụt rịch, ánh mắt trở nên dao động. Thấy vậy, Sở Dao lại từ trong túi mà thật ra là lấy từ không gian, móc ra thêm hai thanh nữa để trước mặt bé. Nhìn thấy nhiều thanh sôcôla trước mặt, Sở Phong rụt rè mà đưa bàn tay nhỏ tiếp nhận nhanh chóng bỏ vào túi áo nhỏ nhắn của mình, thấy chiếc túi chỉ có thể đựng hai thanh, Sở Phong không khỏi rối rắm, nhưng mấy giây sau đó nhanh chóng quyết định dấu trong áo mình. Sau đó, bé ngạo kiều mà nhìn Sở Dao, ngượng ngùng xoắn xít mà nói: "Lần này, Phong Phong tha thứ cho thúc! Nếu...nếu có lần sao thì...thì..." bé cắn môi rối rắm nghĩ, sau đó nghĩ đến đều gì sắc mặt trở nên vui vẻ lên: "Thì...thì con sẽ không chơi với tiểu thúc nữa! Hừ!!"

Nhìn thấy biểu tình đáng yêu của tiểu cháu trai nãy giờ, Sở Dao cảm thấy manh đến không được mà muốn hôn hôn lên mặt cậu, nhưng nghĩ đến vừa mới giảng hào với nhau, Sở Dao không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhanh chóng gật đầu cam đoan với bé.

-------

Sự tình cứ như vậy mà diễn biến theo những gì mà Sở Dao thấy trong mộng. Trong vòng một tháng thời gian, số người nhiễm bệnh tăng lên đến hàng trăm triệu người, chưa kể những người đang trong thời kỳ nhiễm bệnh. Giống như cha Sở đã nói, vài ngày sau đó sự tình nhanh chóng bị chọc phá, khiến cho cư dân mạng trở nên dậy sống, hàng chục triệu người lên án chính phủ dấu giếm sự thật, công khai chống phá lại chính phủ. Chính phủ vừa phải đối phó với dịch bệnh, thiên tai trong nước vừa phải đối phó với cư dân mạng không khỏi nhức đầu, nhanh chóng phát ra thanh minh, giải thích lý do đồng thời khuyên mọi người cẩn thận khi ra khỏi nhà. Nhưng ngược lại, cư dân mạng lại không hài lòng mới cách giải thích của chính phủ, nhưng chưa kịp ồn ào, thì đã bị hình ảnh ghê tởm được cư dân mạng chụp lại từ một người bị lây nhiễm được chủ tài khoản đăng trên mạng, khiến cư dân mạng không khỏi bị oanh động.

Sau đó là hàng loạt các thông tin che trời lấp đất từ khắp nơi trên thế giới phủ sóng. Đến đây, người dân mới dần dần phát hiện loại dịch bệnh này không chỉ xuất hiện ở một quốc gia mà thậm chí là xuất hiện khắp thế giới. Nhìn những hình ảnh ghê tởm trên mạng, họ không khỏi muốn phun ra. Thậm chí có người phát rồ, đăng lên mạng video của người bị lây nhiễm đang không ngừng lấy kim chọc phá những nốt mụn mũ trên người mình, từng dòng dịch trắng tanh hôi cộng với máu tươi chảy ra hòa lẫn vào nhau trong rất ghê tởm, nhưng đáng sợ nhất là bên trong những nốt mụn mũ đó có chứa một loại ấu trùng nhỏ trong rất giống giòi bọ nhưng có kích thước lớn một chút khiến người nhìn vào không khỏi rùng mình, sợ hãi.

Trong thời gian đó, các chuyên gia trên thế giới không ngừng tìm tòi nghiên cứu thuốc kháng sinh, nhưng đáng tiếc đến tận bây giờ vẫn chưa nghiên cứu ra được gì, điều này làm họ không cấm nghĩ đến dịch bệnh kì lạ đã cướp đi hàng triệu sinh mệnh của phụ nữ và người song tính lúc trước.

Càng ngày càng có nhiều thông tin, lời kêu cứu, oán trách trên mạng, khiến người dân trên thế giới sống trong nổi bất an chưa từng có. Đường phố, khu giải trí....trở nên vắng vẻ không một bóng người. Nhìn trên mạng công bố số người tử vong mỗi ngày, mọi người dần trở nên chết lận, thậm chí có kẻ phát rồ đến mức kéo theo cơ thể nhiễm bệnh của mình đến từng nhà phá cửa nhằm kéo theo người chết cùng....

Nhìn thông tin ùn ùn không dứt trên mạng, mọi người kể cả Sở Dao và đám người Ôn Nhạc dù biết công dụng của linh thủy và đan dược cũng không khỏi lo lắng cho cha cùng vợ chồng em gái Nghiêm Tử Duệ và những thân thích khác. Nhưng bọn họ ở cách xa nhau cả một thành thị, lại có lệnh cấm không được ra ngoài, dù có muốn đến thăm cũng không thể, chỉ có thể mỗi ngày gọi điện hỏi thăm tin tức, khiến họ không khỏi bất an.

Mặt dù đã cho người nhà ăn Giải Độc Đan, nhưng Sở Dao vẫn cứ không yên tâm, mỗi ngày đều ra lệnh cho các anh chồng của mình đi xung quanh mấy nhà xịt khử trùng, sau đó kiên trì mỗi ngày nấu nước thuốc có pha loãng linh tuyền cho mọi người uống.

Bị Sở Dao sai sử không ngừng, đám người Ôn Nhạc không oán trách chút nào, mà càng cảm thấy hạnh phúc, ngoan ngoãn mà nghe vợ yêu của mình sai sử. Cha mẹ hai bên nhìn thấy con trai mình dễ bảo như vậy, không thể tin tưởng mà nhìn, mới đầu còn có chút ê răng nhưng sau đó nhìn biểu tình chân chó của mấy đứa con trai trước mặt con dâu cũng trở nên chết lặng.