Chương 41: Ghen ghét

---------Quay trở lại hiện thực.

Nghĩ đến đây Hà Uyển Uyển thẹn thùng đi lên phía trước, ngẩng đầu ánh mắt trở nên vô tội, ướŧ áŧ mà nhìn Lâm Khiếu Thần, nhưng khi nhìn đến bên cạnh hắn người là ai, ánh mắt bỗng trở nên ghen ghét, âm u lên nhưng vài giây sau đó nhanh chóng trở lại vô tội như lúc ban đầu, cô giả vờ hối lỗi, cười ngại ngùng nhìn hắn: "Em là Hà Uyển Uyển, là bạn của Thanh Thanh. Xin lỗi, em không phải cố ý vào đây, chỉ là...chỉ là em chưa từng thấy nơi nào đẹp như thế này, cho nên phút chốc mới tò mò vào xem. Xin lỗi, em thật sự không cố ý!" nói rồi cô cúi đầu thấp xuống tỏ vẻ hối lỗi, khi cúi xuống cô cố ý lộ ra cái cổ trắng nõn cùng bộ ngực đẩy đà của mình.

Nhưng Lâm Khiếu Thần không trả lời, cũng không thèm nhìn lấy cô ta, chỉ cười cười không nói, ánh mắt vẫn cứ cưng chiều nhìn lấy người bên cạnh, đều này làm cho Hà Uyển Uyển càng thêm ghen ghét Sở Dao thêm.

Nhưng Lâm Khiếu Thần là ai, hắn nhanh chóng bắt giữ được tia ghen ghét đó, dù cho cô ta nhanh chóng cất giấu, nhưng từ rất sớm hắn đã trà trộn trong giới giải trí, gặp không ít loại người. Chỉ cần hắn nhìn một chút, cũng đoán sơ được tính cách của người này. Nãy giờ, hắn quan sát một số hành động nhỏ của cô gái trước mặt này, bởi vậy hắn cũng không khỏi cảm thán cho năng khiếu làm diễn viên của cô ta,. Nhưng đứng trước mặt hắn, cô ta lại còn dám dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn vợ yêu của hắn, nếu hắn mà còn không nhận ra được gương mặt thật của cô ta thì cái danh ảnh đế của hắn quả thật là trò đùa.

Từ khi bước vào hắn có thể thấy được miệng cô ta lúc nào cũng khen cây cối xung quanh, nhưng thực chất cô ta luôn lén quan sát bên trong nhà, đặc biệt khi bọn họ bước ra, ánh mắt cô ta liền tỏa định lên người hắn, ánh mắt cô ta nóng rực mang theo chút gì đó phải được, đó không phải là ánh mắt khi nhìn thần tượng mà là ánh mắt đang nhìn một kiện thương phẩm mà khi hết giá trị lợi dụng xong liền có thể vứt bỏ, làm hắn có chút không thoải mái. Đặc biệt là khi cô ta liếc nhìn Sở Dao, hắn có thể nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt bất thiện, đầy ghen ghét, lại có chút khinh thường, đắc thắng trong ánh mắt của cô ta khi nhìn về phía vợ mình, càng làm cho hắn không vui mà muốn cô ta cút đi.

Đứng bên cạnh Lâm Khiếu Thần, Sở Dao cũng nhanh chóng nhận ra ánh mặt bất thiện của cô gái đó nhìn mình, kể từ khi cậu tu luyện cậu có thể dễ dàng cảm nhận được thiện cảm và ác ý của những người xung quanh. Tuy nhiên, cậu không nghĩ nhiều như Lâm Khiếu Thần, chỉ cho rằng cô gái đó là fan cuồng của hắn, cho nên mới ghen ghét nhìn mình mà thôi.

Nhưng cảm nhận được ánh mắt của cô ta nhìn chồng mình, Sở Dao cũng có chút không thoải mái. Cậu có thể cảm nhận được ánh mặt của cô ta nhìn mình y như mình là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của bọn họ không bằng. Điều này khiến cho cậu không khỏi buồn cười, cũng có chút tức giận, nhịn không được luồng tay ra sau nhéo mạnh vào bên eo Lâm Khiếu Thần để thả giận.

Nể mặt cô ta là bạn của em chồng nhà mình, Sở Dao kiềm nén cơn tức giận không kêu ta cút đi, chỉ lạnh mặt mà đuổi khéo: "Nếu như vậy, thì xem như không có chuyện gì xảy ra đi, cô có thể đi rồi." sau đó quay người nhìn Lâm Khiếu Thần cười cười như không có chuyện gì xảy ra, nếu không phải tay cậu đang nhéo lấy eo mình, Lâm Khiếu Thần quả thật tin tưởng lời cậu nói, mặc kệ hắn tin không, vẻ mặt của cậu vẫn vô hại nói: "Em mệt mỏi, muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút. Anh đỡ em lên phòng được không chồng ơi?"

Cảm nhận được đau đớn bên eo, Lâm Khiếu Thần chỉ thoáng chốc nhăn mặt, cảm nhận được cơn giận dữ, ghen tuông của vợ nhỏ nhà mình, Lâm Khiếu Thần không khỏi buồn cười, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt bình thường. Phối hợp với cậu mà đỡ cậu lên phòng.

Nhìn thấy hai người ngọt ngào, hạnh phúc mà rời đi, lại bơ đẹp mình, Hà Uyển Uyển không khỏi tức giận, nắm chặt nắm tay nhìn hai người biến mất trên lầu. Nhưng sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại, vẻ mặt đáng thương mà nhìn Lâm Nhạc Thanh: "Thanh Thanh, có phải anh dâu cậu không thích mình không? Mình cảm giác anh ấy không thích mình cho lắm, có phải mình đã làm sai chuyện gì rồi không?"

"Không có, có lẽ cậu hiểu lầm rồi, anh dâu mình đang mang thai cho nên cơ thể hay mệt mỏi mà thôi. Anh ấy không có ý gì đâu, cậu đừng suy nghĩ bậy bạ. À đúng rồi! Mình mới nhớ cũng đến trưa rồi, mình phải về nhà nấu cơm cho ông bà đã. Xin lỗi cậu, mình không thể cùng cậu trò chuyện nữa rồi, chúng ta hẹn mai nói tiếp có được không?" Lâm Nhạc Thanh mặt dù không biết chuyện gì xảy ra, mặc dù tính cách cậu hơi nhu nhược, nhút nhát nhưng cậu cũng không ngốc, cậu có thể cảm nhận được anh trai và anh dâu không thích cô bạn của mình cho lắm, từ nhỏ cậu đã có niềm tin mù quán vào anh trai mình, cho nên từ khi cậu cảm nhận được sự không thích trong ánh mắt của anh, cậu đã do dự không biết có nên tiếp tục mời Hà Uyển Uyển đến nhà mình không. Cho nên cậu quyết định lấy cớ từ chối mời Hà Uyển Uyển vào nhà, sau đó sẽ quay đầu hỏi ý kiến anh trai mình.

Làm một người lăng lê bò lếch ở mạt thế 8 năm, Hà Uyển Uyển tự nhận mình cũng là một người có ánh mắt, nhận thấy thái độ của Lâm Nhạc Thanh bắt đầu trở nên xa cách, cô luôn tự cho mình che dấu rất khá không biết mình đã để lộ điều gì, cho nên cô quy kết lại đổ lỗi cho Sở Dao không thích mình mới khiến Lâm Nhạc Thanh xa cách như vậy. Nghĩ như vậy, cô càng hận Sở Dao thêm một bật, ngay cả Lâm Nhạc Thanh cô cũng nhớ một bút. Nhưng mặt ngoài, cô ta vẫn tỏ ra hiểu chuyện, cười ngây thơ nói: "Hảo! Vậy ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp vậy! Vậy mình đi về trước, tạm biệt!" nói rồi nhanh chóng quay đầu đi, nụ cười trên mặt cũng thay thế bằng nụ cười lạnh.

Đưa người ra cửa, Lâm Nhạc Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến nụ cười ngây thơ lúc nãy của cô ta, Lâm Nhạc Thanh cũng hơi cảm thấy tội lỗi, quyết định, tối sẽ đến tìm anh trai để hỏi rõ, sau đó cậu đống cửa lại rồi về nhà.

-------

Trong phòng.

Nhìn vợ nhỏ của mình ngồi trên giường giận giỗi, gương mặt vì sinh khí mà phình phình như cá nóc, Lâm Khiếu Thần bắt đắc dĩ mà ôm cậu dỗ dành: "Làm sao vậy? Sao lại giận rồi? Anh làm gì để em giận sao?"

Sở Dao tà liếc nhìn hắn, định nói lên nhưng đột nhiên nghĩ đến hắn thật không có làm gì để mình giận, đành nghiến răng nói: "Hừ! Còn không phải anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt! Bây giờ người ta tìm anh đến tận nhà rồi kìa!"

Nghe vậy, Lâm Khiếu Thần không khỏi oan uổng, vô sỉ nhìn cậu: "Đều này làm sao có thể trách anh được, có trách thì trách ông trời cho anh một gương mặt quá hoàn hảo."

Sở Dao bị lời nói vô sỉ của hắn dẫn đến ngây người, một lúc sau mới nghẹn ra một câu: "Da mặt anh thật dày!" Nghe vậy, Lâm Khiếu Thần cười khẽ, hôn nhẹ lên môi cậu, nhướng mày tự hào nói: "Nếu anh không có gương mặt này, không vô sỉ bây giờ làm sao trở thành chồng em."

Bị lời nói của hắn làm cho không nói nên lời, quả thật lúc mới gặp hắn cậu đã bị gương mặt này thu hút. Thấy cậu bắt đầu nghĩ lại, Lâm Khiếu Thần bắt đầu nói tiếp: "Nói nữa, cô ta cũng không phải là fan của anh, ánh mắt của cô ta nhìn anh chẳng khác nào một kiện thương phẩm cả."

Nghe vậy, Sở Dao không khỏi giật mình, tò mò hỏi: "Làm sao anh biết?"

Lâm Khiếu Thần kéo cậu dựa vào mình, hai tay ôm lấy eo cậu, từ từ nói: "Em không nhớ anh làm nghề gì à? Ánh mắt đó anh đã gặp nhiều lần, cho nên nhận ra cũng không kì lạ. Nhưng đều anh thắc mắc đó là cô ta chỉ là một cô gái ở nông thôn, tuổi cũng chừng khoảng 18 tuổi, làm sao có thể có một ánh mắt như vậy, cô ta chắc muốn lấy đều gì ở anh hoặc muốn lợi dụng chúng ta, còn có mặc dù cô ta trang thành một cô gái đơn thuần rất khá nhưng anh có thể cảm nhận được sự tao lãng, vũ mị trên người cô ta chẳng khác gì những cô gái lẳиɠ ɭơ trong quán ba khác."

Nghe lời phân tích của hắn, Sở Dao không khỏi ngạc nhiên, vừa định nói tiếp, đã bị Lâm khiếu Thần chặng lại: "Em quên mẹ em đang ở dưới lầu chờ chúng ta sao? Lúc nãy thấy chúng ta đi lên lầu, mẹ đã kêu chúng ta lại hỏi có chuyện gì, nhưng lúc đó em không nghe thấy mà bỏ lên lầu. Chắc bây giờ mẹ em đang lo lắng chờ ở dưới."

"Thật sự? Tại sao anh không nói sớm! Chúng ta mau xuống dưới thôi, đừng để mẹ lo lắng!" Sở Dao nhanh chóng quên đi đều định hỏi, kéo tay hắn chạy nhanh đi xuống lầu.

-------

Trong phòng khách.

Mẹ Sở lo lắng mà nhìn lên lầu, cho đến khi thấy hai người bọn họ xuống, nhìn Sở Dao không có chuyện gì, bà cũng an lòng lại, cũng không hỏi chuyện gì xảy ra tiếp tục trêu đùa cháu trai mình.

Thấy mẹ mình không có gì muốn hỏi, Sở Dao cũng thở dài nhẹ nhõm, đi đến bình tĩnh mà ngồi xuống gia nhập cùng nhau trêu đùa tiểu cháu trai.

Thấy có mẹ Sở ngồi cùng cậu, Lâm Khiếu Thần cũng yên tâm lên tiếng tiếp đón rồi đi vào phòng bếp.

Nhìn thấy Ôn Nhạc đang nấu ăn, Lâm Khiếu Thần từ từ đi đến giúp hắn nhặt rau, mở miệng nói: "Lúc nảy có một cô gái trong rất kì lạ đến nhà chúng ta, ánh mắt của cô ta khi nhìn thấy Dao Dao rất không tốt, cậu có rãnh đến hỏi Tiêu Lân xem, cô ta là ai. Tôi nghi ngờ cô ta có ý đồ đến."

Nghe vậy, Ôn Nhạc nhướng mày nhưng cũng không hỏi thêm, gật đầu đồng ý nói tiếp: "Dao Dao đâu?"

"Em ấy đang ở ngoài phòng khách nói chuyện với mẹ vợ." Lâm Khiếu Thần thông thả trả lời.

"Ừ." Ôn Nhạc gật đầu, đưa cho Lâm Khiếu Thần một rỗ trái cây làm hắn rửa sạch đem ra bên ngoài mới nói tiếp: "Ba người kia chưa tu luyện chưa xong nữa à?"

Lâm Khiếu Thần nhướng mày, cười trên nổi đau của người khác nói: "Hừ! Còn không phải tu vi của bọn họ thua chúng ta hai ba cấp bậc sao? Cho nên mấy ngày nay rãnh rỗi mới điên cuồng tu luyện như vậy! Bây giờ đoán chắc vẫn còn điên cuồng ở trong không gian Dao Dao tu luyện đâu!" trải qua mấy tháng tu luyện, nhờ linh khí đậm đặc trong không gian cộng với công pháp thần giai mà tu vi của hai người bọn họ đồng thời đạt tới Luyện khí tầng 11, cao hơn Sở Dao một cấp bậc, những người còn lại bởi vị bận rộn chuyện vật tư mà tu vi trì hoãn ở Luyện khí tầng 8-9.

"Được rồi. Anh đem trái cây ra ngoài kia đi. Trong phòng bếp có một mình tôi là được." Ôn Nhạc ghét bỏ mà nhìn tay chân vụng về của Lâm Khiếu Thần."

Nghe vậy, Lâm Khiếu Thần cũng không cảm thấy xấu hổ, mà cười tủm tỉm đi ra ngoài.