Chương 22: Tâm tư bất tri bất giác chuyển biến

Chương 22: Tâm tư bất tri bất giác chuyển biến

Đinh Hiên không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày thiếu gia nói câu đó với người khác, làm cậu kinh ngạc không thôi.

Cậu càng không ngờ Hách Nghị là dùng ngữ khí cam đoan mà nói, có lẽ sau này thiếu gia sẽ không bao giờ đuổi cậu đi nữa.

Cậu vẫn luôn nghĩ một ngày nào đó, khi Hách Nghị đã chán thì sẽ đuổi cậu ra khỏi cửa. Dù sao hắn cũng không phải thật sự muốn kết hôn cùng cậu. Cậu luôn nhớ lời thiếu gia đã từng nói rằng lưu lại hay rời đi đều do hắn định đoạt.

Trong lúc bàng hoàng, cậu phát hiện ra tâm tư mình đối với thiếu gia trước mặt đã thay đổi, đã quên mất lúc trước mình tha thiết muốn rời đi như thế nào.

Lúc trước bị bức ép kết hôn cùng một nam nhân hơn mình một tuổi, Đinh Hiên chưa bao giờ muốn, càng chưa bao giờ nghĩ sẽ thỏa hiệp.

Vì vậy, lúc mới gả về cậu đã cố gắng chạy trốn mấy lần, nhưng đều bị vệ sĩ nhà họ Hách bắt lại.

Đến cuối cùng cậu dần bỏ qua suy nghĩ sẽ trốn chạy này. Cậu thế cô sức yếu, không có bối cảnh không có người chống lưng, dĩ nhiên không đấu lại đại gia tộc như Hách gia được. Vì thế cậu cam chịu.

Cậu từng nghĩ, ác ma thiếu gia này không thích nam nhân, nhưng vì bị Hách gia ép buộc nên mới không thể không thỏa hiệp, cho nên sẽ không kéo dài được. Một ngày nào đó ác ma thiếu gia sẽ đuổi cậu đi, lúc ấy cậu có thể danh chính ngôn thuận rời đi, đúng không?

Cậu chắc chắn Hách Nghị luôn nghĩ sẽ tìm cách ly hôn với cậu. Kết quả lại thành ra như bây giờ, cậu cũng không phát hiện ra mình từ lúc nào đã thích ứng với cuộc sống có hắn bên cạnh.

Nếu như không nghe Hách Nghị nói câu kia 'Anh sẽ đối tốt với Tiểu Hiên', có lẽ cậu cũng sẽ không nhớ ra mình đã từng mãnh liệt muốn trốn khỏi hắn như thế nào.

Gãi gãi đầu, Đinh Hiên trong lòng thầm nghĩ, kỳ thực không rời đi cũng không có gì không tốt. Vả lại bây giờ thiếu gia là một người...

Lúc này Hách Nghị đi tới trước mặt Đinh Hiên, hỏi: "Em muốn học trường nào? Nói cho tôi biết, tôi sẽ nhờ Hách Vũ chuyển học bạ đến đó cho em."

Đinh Hiên lập tức khôi phục tinh thần, vội vàng gật đầu nói: "Vậy thì chuyển đến trường cấp ba cũ của em đi. Nơi đó em có nhiều bạn, còn cách nhà rất gần, đi xe máy cũng chỉ mất mười lăm phút."

Hách Nghị gật đầu: "Vậy theo ý em."

Nói xong hắn lần nữa gọi điện cho Hách Vũ, đem nguyện vọng của Đinh Hiên nói ra, chuyện này xem như là xong.

Đinh Hiên thật cao hứng, cậu đi tới trước mặt Hách Nghị hỏi: "Thiếu gia, vậy còn anh? Anh thật sự không đi học nữa sao?" Cũng không thi đại học luôn?"

"Ừa, em chăm chỉ học là được." Nói rồi hắn vào nhà, nhưng nghĩ nghĩ gì đó nên dừng lại, hướng Đinh Hiên nhìn nhìn, nói: "Sau này theo tôi rèn luyện thân thể, đỡ phải bị người ta bắt nạt. Chiều nay theo tôi leo núi."

Đinh Hiên vừa nghe vẻ mặt nhất thời không giấu được khổ não. Hách Nghị cau mày hỏi: "Sao vậy? Không muốn?"

Đinh Hiên lắc đâu, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: "Em sẽ cùng thiếu gia rèn luyện."

Hách Nghị lúc này mới vào phòng mình, bắt đầu việc tu luyện của hắn.

Bốn giờ chiều, mặt trời sắp xuống núi, bên ngoài cũng không nóng lắm, Hách Nghị mới từ phòng đi ra. Đinh Hiên đang cầm chổi quét sân, thấy hắn liền vội buông chổi, chạy tới hỏi: "Thiếu gia, anh muốn đi leo núi?"

Hách Nghị 'Ừa' một tiếng: "Cùng đi."

Đinh Hiên vội vàng đáp ứng, lấy chìa khóa khóa cửa nhà lại, cùng Hách Nghị đi leo núi.

Chương 23: Cảm giác thất bại