Chương 23: Cảm giác thất bại

Chương 23: Cảm giác thất bại

Lúc Hách Nghị mới bắt đầu tập leo ngọn núi này cũng có chút vất vả. Sau hai tháng rèn luyện, thêm tu luyện mỗi ngày, bây giờ hắn đã có thể dễ dàng chinh phục ngọn núi. Đinh Hiên nhìn những bước chân mạnh mẽ nện lên nền đất đá, cậu líu lưỡi.

Vừa bắt đầu Đinh Hiên có thể cùng Hách Nghị bảo trì khoảng cách một mét, nhưng mà đi thêm một quãng nữa cậu liền không chịu nổi.

Đợi đến khi Hách Nghị cảm thấy có gì đó sai sai, hắn dừng lại quay ra sau tính bảo Đinh Hiên gì đó thì phát hiện không thấy bóng dáng cậu đâu. Hắn vội vàng chạy đi tìm khắp nơi, một lúc sau mới thấy hình như có ai đang bò lết ở đoạn đường gần chân núi.

Định thần nhìn lại, Hách Nghị đen mặt mà chậm rãi chạy đến, kia không phải là Đinh Hiên thì còn ai vào đây nữa.

Nhóc con này, sao chậm vậy? Hôm nay hắn cố ý chạy chậm hơn ngày thường, nếu không giờ hắn đã sớm lên tới đỉnh. Xem ra cần phải tăng mạnh cường độ huấn luyện mới được. Hách Nghị trong lòng âm thầm lên kế hoạch luyện tập cho Đinh Hiên,

Chờ Đinh Hiên chuyển trường thành công, nơi này gần trường, chỉ cần mười lăm phút di chuyển. Vậy thì chiều cậu có thể về sớm hơn một chút, hắn sẽ có nhiều thời gian giám sát cậu tập luyện.

Chủ ý đã đưa ra, Hách Nghị sẽ không thay đổi.

Đợi khoảng mười lăm phút, thân ảnh phía dưới vẫn còn đang di chuyển, tốc độ chậm đến mức nhân thần cộng phẫn (1) . Hách Nghị bó tay, hắn cất bước chạy xuống, trong chốc lạc liền tới được chỗ Đinh Hiên đang liều mạng bò lên.

Đinh Hiên thở hồng hộc nhìn Hách Nghị đã quay về bên cậu, không chịu nỗi nữa mà ôm gốc cây, khoác tay nói: "Không được. Không được. Em sắp chết rồi."

Hách Nghị nghe xong, cơ mặt giật giật, hắc tuyến liền bò đầy trán hắn.

Một người bình thường, không có qua rèn luyện cũng không thể nào chạy chậm như vầy, sao nhóc này yếu quá vậy?

"Quá kém. Sau này mỗi ngày đều phải theo tôi leo núi." Hách Nghị dùng ngữ khí cấm cự tuyệt mà nói.

Đinh Hiên thở hổn hển trả lời: "Đều nghe theo anh."

Đinh Hiên đối với Hách Nghị xưa nay đều là phục tùng vô điều kiện, tựa hồ lời hắn nói với cậu đều là thánh chỉ.

Kết quả, Đinh Hiên khi trở về thì ngất xỉu.

Say nắng...

Hách Nghị vội vàng đem Đinh Hiên đến chỗ râm mát, giúp cậu giảm nhiệt độ.

Hai tháng ở chung, Hách Nghị nhận ra Đinh Hiên tựa hồ rất sợ nhiệt, dễ dàng bị say nắng, hắn đã thấy qua mất lần.

Đây chính là lí do vì sao đến bốn giờ chiều hắn mới xuất phát leo núi. Khoảng thời gian này về sau trời không còn nắng nóng nữa.

Chỉ là, Đinh Hiên sao vẫn say nắng? Như vậy sao có thể? Thể chất này quá yếu, càng làm kiên định thêm ý chí quyết tâm rèn luyện thân thể cho cậu.

Tuy vậy hắn sẽ không để cậu chịu khổ mà tập luyện nữa. Hắn muốn cậu rèn luyện cho khỏe người chứ không phải hành hạ cậu, cho nên vẫn là để cậu chậm rãi thích nghi, đem thân thể rèn cho khỏe lên từ từ.

Mỗi ngày sau đó Hách Nghị tiến hành rèn luyện Đinh Hiên theo kế hoạch: Sáng sớm mang cậu chạy hai vòng quanh thôn, chiều mang cậu đi leo núi. Không có ngày nào được lười biếng.

Nửa tháng sau Hách Nghị nhìn Đinh Hiên nửa điểm tiến bộ cũng không có, lần đầu tiên sinh ra cảm giác thất bại. Không nghĩ tới Hách Nghị hắn lại có một ngày bị chuyện nhỏ như vầy làm khó.

Hắn cứ nghĩ không có chuyện gì là hắn không thể xử lí được, lại không nghĩ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn trên người Đinh Hiên.

Hắn có thể giúp Đinh Hiên chuyển trường, giúp cậu tránh được phiền phức từ đám người của Club, nhưng lại không thể đem cậu huấn luyện cho cường tráng lên được.

Mỗi ngày chạy bộ, Đinh Hiên chạy được khoảng hai mươi phút nhất định sẽ dừng lại ôm cây sống chết không chịu tiếp tục. Chiều đi leo núi, bò được đến một phần ba đoạn đường Đinh Hiên nhất định sẽ dừng lại, có chết cũng không chịu tiến thêm một bước, làm Hách Nghị sầu não muốn chết theo.

Thấy Hách Nghị cau mày nhìn mình, Đinh Hiên chột dạ cúi đầu nói: "Xin lỗi thiếu gia, làm anh thất vọng rồi. Thể chất em kém coi, căn bản là không thể tiến hành tập luyện như người thường được."

Nghe Đinh Hiên nói thể chất mình kém, Hách Nghị đưa tay cầm lấy cổ tay Đinh Hiên bắt mạch. Kết quả là hắn phát hiện ra một vấn đề.

-------

Chú thích:

Nhân thần cộng phẫn: Cả thần và người đều phẫn nộ.

Tử Đằng: Sau ba chương này chúng ta rút ra được

Hách Vũ là một em trai đáng yêu, tương lai hi vọng sẽ có một tiểu công tốt rước về.Đinh Hiên đối với Hách Nghị là sự tồn tại đặc biệt. Cho dù bây giờ anh Nghị đối với tiểu Hiên không có tình cảm gì ngoài tình đồng chí nhưng hi vọng sau này tình cảm đó sẽ chuyển biến thành tình yêu.

Edit truyện này chỉ hận không thể gõ nhanh hơn. Mình thích cách anh Nghị bảo hộ Đinh Hiên và cũng thích cách Đinh Hiên lựa chọn ở bên cạnh anh Nghị.