Chương 25: Thiếu gia quả nhiên đang đùa giỡn cậu

Chương 25: Thiếu gia quả nhiên đang đùa giỡn cậu

Tác giả: Phong Nhã

Edit: Tử Đằng

Thấy Đinh Hiên đem thẻ ngân hàng lấy ra, Hách Nghị nhanh nhẹn nắm lấy thẻ. Đinh Hiên 'Ối' một tiếng, tay đưa ra phía trước tính giật lại nhưng cũng chỉ bắt được khoảng không. Ngay sau đó cậu nhìn thấy nhân viên thu ngân cầm lấy thẻ của cậu "quẹt" trên POS (1) một cái, xong xuôi liền cầm máy chấp nhận thẻ đưa cho bọn họ: "Quý khách vui lòng điền mã PIN vào. Cảm ơn."

Hách Nghị đưa mắt nhìn Đinh Hiên, cậu nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhìn số tiền trên màn hình, nhức nhối không chịu được. Cuối cùng dưới ánh mắt của Hách Nghị cậu vẫn là cắn răng đem mã PIN nhập vào, ấn phím xác nhận. Số tiền tám vạn năm ngàn bảy trăm sáu mươi ba đồng cứ thế mà ra đi.

Cuối cùng bọn họ ôm một cái rương lớn cột vào phía sau xe máy rồi rời đi.

Đinh Hiên cứ tưởng vậy xong rồi, ai dè Hách Nghị lại dẫn cậu tới một hiệu thuốc khác, tiếp tục càn quét gần ba vạn, mua không ít dược liệu rời đi. Vẫn chưa hết, sau đó là một hiệu thuốc khác, rồi một hiệu thuốc nữa...

Toàn bộ hành trình vẻ mặt Đinh Hiên trông rất khó coi, trong đầu cậu không ngừng tính toán còn lại bao nhiêu tiền.

Mãi cho đến khi mua được đủ hết các loại dược liệu, lại mua thêm một cái thùng gỗ siêu cấp lớn, tổng cộng tiêu hết mười ba vạn, Hách Nghị mới đình chỉ điên cuồng mua sắm. Mà lúc này Đinh Hiên cũng sống chết bảo vệ thẻ, miệng nhỏ giọng hỏi: "Còn mua nữa sao?"

Hách Nghị bất đắc dĩ lắc đầu: "Không mua nữa, nhiêu đây đủ cho tôi dùng ba tháng."

"Cái gì?! Mới, mới ba tháng. Thiếu gia anh định đem đống thuốc này uống thay cơm thay nước sao?" Đinh Hiên nghe nói giật nảy mình.

Đó là do cậu chưa biết Hách Nghị không phải là uống, mà là đem nấu nước tắm. Chờ đến khi biết rồi Đinh Hiên liền khóc thành một dòng sông.

Một chiếc xe máy đương nhiên không đủ chở tất cả đống thuốc này, cuối cùng bọn họ bỏ ra hai trăm đồng thuê một xe bán tải đem những thứ đồ này chở về.

Về tới nhà Hách Nghị bắt đầu sắc thuốc, cũng may trong nhà Đinh Hiên còn một cái nồi không dùng tới, lại còn là một cái nồi lớn thật lớn, hoàn toàn thỏa mãn được nhu cầu sắc thuốc tắm của Hách Nghị.

Tối đó, thùng gỗ ba người ngồi được đổ đầy nước thuốc đen như mực, chờ tới lúc nhiệt độ thích hợp Hách Nghị liền cởϊ qυầи áo nhảy vào. Đinh Hiên nhìn Hách Nghị lõa thể cũng không thấy ngượng ngùng gì. Cậu xem hoài đã xem thành thói quen, nhớ trước khi ba tháng ở Tư Mẫn cao trung thiếu gia chính là thường không mặc gì đi qua đi lại trước mặt cậu.

Ngay sau đó Hách Nghị để Đinh Hiên cùng vào tắm.

Nghĩ tới số tiền đã bỏ ra, một mình thiếu gia tắm đúng là quá lãng phí, không bằng tắm cùng thiếu gia. Thuốc đắt như vậy, nhất định có thể tắm ra một thân thể chất khỏe mạnh.

Nghĩ vậy nên cậu không ngần ngại cởi đồ, chỉ chừa lại một chiếc qυầи ɭóŧ, đang định nhảy vào thùng thì nghe Hách Nghị nói: "Cởi sạch sẽ đi. Không được mặc gì hết."

Đinh Hiên đỏ mặt. Tuy rằng cậu nghe theo lời thiếu gia mà cởi, thiếu gia cũng đã cởi hết, nhưng cậu chưa từng trước mặt thiếu gia cởi sạch sẽ như lúc này. Cho nên nghe thiếu gia nói ra câu đó cậu không khỏi có chút ngượng ngùng.

"Không thể không cởi sao?" Đinh Hiên xấu hố nhìn Hách Nghị thương lượng.

Hách Nghị làm bộ ngẫm nghĩ một chút liền nói: "Em đừng suy nghĩ nhiều. Ngoại trừ đầu ra cơ hồ mỗi chỗ trên cơ thể đều có thể tắm dược được. Không cởi ra hết sẽ cản trở nước thuốc ngấm vào. Thuốc đắt lắm đó. Em liệu mà làm."

Không nhắc tới thì thôi, chỉ cần nghe đến cái gì có liên quan một chữ 'tiền' là Đinh Hiên liền kích động. 'Phạch' một cái, qυầи ɭóŧ liền cởi ra luôn. Sau đó 'Rầm' một cái, cả người đều nhảy vào thùng gỗ, ngồi ở bên cạnh Hách Nghị.

Sau khi ngồi vào thùng Đinh Hiên mới phát giác mình bị đùa bỡn. Qυầи ɭóŧ đâu phải là thứ không thấm nước đâu, thấm nước được thì thuốc vẫn có thể ngấm vào mà?

Cậu ai oán nhìn Hách Nghị, lại bị ánh mắt của hắn chọc tức, lúc này cả mặt đỏ bừng, thiếu gia quả nhiên đùa giỡn cậu.

Yên lặng trừng mắt nhìn Hách Nghị, Đinh Hiên nằm nhoài trong thùng gỗ, cố gắng cảm thụ hiệu quả khi tắm trong trăm ngàn gốc dược thảo.

Mà hai cơ thể nằm trong thùng gỗ có sự tương phản rất lớn.

Trải qua gần ba tháng rèn luyện, thân hình Hách Nghị so với trước đây cường tráng hơn rất nhiều. So với Đinh Hiên thân hình 'bạch trảm kê' (2) chính là hai thái cực khác nhau hoàn toàn.

Cho nên Đinh Hiên không ngừng hướng về phía Hách Nghị mà nhìn đôi cánh tay thoạt trông rất có khí lực kia. Vừa nhìn liền biết là rất mạnh mẽ, rất nam tính. Bảo sao lại có thể đem đám người Mộ Dung Bằng đánh cho cha mẹ nhận không ra. Cậu mà lợi hại được như thiếu gia thì tốt biết mấy.

Hách Nghị giang hai tay hai chân mà dựa lưng vào thùng gỗ, dáng dấp cực kỳ hưởng thụ. Đinh Hiên nhìn Hách Nghị đang nhắm mắt, mở miệng nói: "Thiếu gia, sao anh lại muốn tắm dược? Không phải ngồi ngày anh đều rèn luyện rất chăm chỉ sao?"

Hách Nghị mở mắt nhìn vẻ mặt tò mò của Đinh Hiên, nói: "Để trở nên mạnh mẽ hơn."

Đinh Hiên ngẩn mặt ra, không biết sao những lời này của thiếu gia khiến cậu động tâm: "Trở nên mạnh mẽ thì có thể không bị người khác khi dễ."

Trong miệng cậu lẩm bẩm như vậy, chỉ là...

"Thiếu gia, trở nên mạnh mẽ chỉ là một phần thôi. Phải có cả tiền và quyền lực mới được. Nếu không chúng ta vẫn sẽ bị bắt nạt thôi."

Hách Nghị tán thưởng nhìn Đinh Hiên, nhóc này không phải không có tham vọng, chỉ là không biểu lộ ra mà thôi.

"Đúng rồi thiếu gia, anh nói muốn kiếm tiền, là thật sao?" Đinh Hiên cẩn thận hỏi thăm.

Hách Nghị giật giật khóe môi: "Đương nhiên, nếu không thuốc đắt như vậy tiền đâu mà mua?"

Đinh Hiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần thiếu gia có ý nghĩ muốn kiếm tiền là tốt rồi.

Kỳ thực cậu cũng muốn giúp thiếu gia kiếm tiền lắm. Nhưng mà giờ cậu phải đi học trở lại, mỗi ngày thời gian để học còn không đủ, lấy đâu ra thời gian rỗi mà đi làm thêm kiếm tiền.

"Vậy thiếu gia nghĩ được cách kiếm tiền nào chưa?" Đinh Hiên lại hỏi.

Hách Nghị dừng một chút, lắc đầu: "Tạm thời chưa biết, ngày mai tôi vào thành phố xem thử. Em lo chuyện học của mình đi, không cần bận tâm vấn đề này."

Đinh Hiên gật đầu: "Em tin tưởng thiếu gia có thể tìm được công việc phù hợp."

Có một người luôn tin tưởng mình, Hách Nghị bỗng cảm thấy hắn làm cái gì cũng đáng giá. Kiếp trước Tiểu Thất luôn bồi bên cạnh hắn cũng giống như Đinh Hiên vậy, luôn tin tưởng hắn vô điều kiện.

Đêm đó Đinh Hiên chính là bị Hách Nghị ôm ra khỏi thùng gỗ. Nhóc con này sống chết không chịu rời đi, thấy Hách Nghị đứng lên cậu cũng không chịu bước ra, cảm thấy nước thuốc cứ như vậy mà đổ đi thì thật là lãng phí.

Nếu không phải nước đã tắm qua, chắc cậu sẽ hận không thể đem tất cả mà nuốt hết vào bụng nhỉ?

Hách Nghị nghĩ khí trời không lạnh, ngâm lâu cũng không có vấn đề gì bèn không thèm quản cậu.

Kết quả nửa giờ sau tiểu tử này vậy mà nằm ngủ ngon lành trong đó luôn, nửa cái đầu đều sắp trượt xuống. Nếu để lâu hơn nữa chắc nhóc con này đều nằm cả người ở trong thùng mà uống nước tắm luôn đi? Thật sự có thể tắm một cách triệt để không lãng phí.

Sáng sớm hôm sau Đinh Hiên tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ngủ trên giường, trên người mặc áo ngủ. Tâm tư trôi dạt về buổi tối hôm trước, chính mình rõ ràng đang tắm, làm sao lại chạy lên giường rồi?

Nhất định là hôm qua cậu ngủ quên, chắc là thiếu gia ôm cậu về giường, còn giúp cậu thay đồ ngủ.

Nghĩ đến thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình bị thiếu gia ôm, Đinh Hiên xấu hổ đem gối che đầu lại, mặt nóng bừng lên.

Mãi đến khi có một thanh âm ghé vào lỗ tai cậu nói một câu, cậu mới tỉnh táo lại.

"Dậy rèn luyện." Giọng Hách Nghị vẫn bình tĩnh như mọi ngày, vậy mà Đinh Hiên lại nghe như sấm rền bên tai.

Cậu vội vàng ngồi dậy, trên mặt vẫn còn đỏ ửng chưa tan, Hách Nghị thấy vậy cứ tưởng cậu ngã bệnh, vội càng giơ tay đặt lên trán thăm dò.

Mặt Đinh Hiên càng lúc càng đỏ, cậu nghiêng nghiêng đầu, nói: "Thiếu gia, em không sao."

"Ừm..." Thử nhiệt độ trên trán Đinh Hiên xong, quả thật không có vấn đề gì. Chỉ là sao hôm nay tiểu tử này lại đột nhiên đỏ bừng cả mặt như vầy?

Hách Nghị có chút khó hiểu.

Bất quá Đinh Hiên không có vấn đề gì, cho nên bọn họ phải tiếp tục rèn luyện.

Giống như mọi ngày, Đinh Hiên theo chân Hách Nghị chạy bộ ở trong thôn. Lần này hắn đem quãng đường phải chạy rút xuống còn một vòng, Đinh Hiên quả nhiên có thể hoàn thành.

Sau đó hai người về nhà ăn sáng, xong xuôi Hách Nghị chở cậu đi học.

Hiện giờ Hách Nghị đã biết chạy xe máy, Đinh Hiên dạy qua hai lần hắn liền thông thạo.

Hách Nghị chạy xe vào nội thành, dự định tìm xem có việc gì làm không, thế nhưng hắn thật thất vọng, tìm nửa ngày vẫn không thấy việc gì phù hợp.

Công việc bình thường lương tháng đều từ một ngàn rưỡi đến ba ngàn, sao đủ cho hắn chi tiêu?

Xem ra con đường tìm việc làm không ổn, chỉ có thể tìm cách khác mà thôi.

Nhưng mà hắn nên làm gì đây? Hách Nghị nửa người nằm trên xe máy, đầu tựa vào đồng hồ đo tốc độ, một chân đặt lên yên sau, chân kia thả xuống đất, tư thế nhàn tản nằm ngắm mây trời, biểu tình nghiêm túc suy tư tính toán tìm kế sinh nhai.

Ngay tại lúc này, một vật thể không xác định theo đường cong parabol hướng về phía Hách Nghị, tại thời điểm sắp sửa đập vào mặt hắn, Hách Nghị nhấc tay lên chụp lấy, nắm vững trong lòng bàn tay.

Sau đó hắn không thèm nhìn, một chuyện kì quái đã xảy ra. Vật thể kia không rõ như thế nào lại bay vào bên trong một chiếc xe màu đen.

Nếu có người thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ nghĩ chính mình vừa xem qua một màn diễn xiếc.

Thì ra vật thể không xác định kia là một cái chai nước, từ trong chiếc xe kia quăng tới, bị Hách Nghị chụp được không hề liếc mắt đem ném về chỗ cũ, bay vào ngay mặt người ngồi bên ghế phó lái. Quả thật ứng với câu 'Vật hồi cố chủ'.

'Kẹt' một tiếng, chiếc ô tô kia dừng lại.

——

Chú thích

1. POS: POS là từ viết tắt tiếng Anh (Point of Sale) là các máy chấp nhận thanh toán thẻ. Sử dụng máy POS chủ thẻ chỉ cần "quẹt" thẻ lên máy POS được đặt tại quầy tính tiền, nhập số PIN, nhập số tiền cần thanh toán, sau đó ký tên xác nhận lên biên lai, hoàn tất quá trình thanh toán.

Thiên Tài Cuồng Thiếu Đích Nam Thê - Chương 25: Thiếu gia quả nhiên đang đùa giỡn cậu

2. Bạch trảm kê. Nguyên văn: 自然是: Là món ăn đặc sắc của Trung Quốc có nguồn gốc từ Quảng Đông. Trong từ điển món ăn ở phương Nam, Bạch trảm kê của Quảng Đông là món nổi danh nhất. Hình thức bắt mắt, da vàng thịt trắng thơm mềm, tư vị tuyệt mỹ, thập phần ngon miệng. (Theo baike đại ca) Theo mình thấy thì nó giống gà luộc.

Thiên Tài Cuồng Thiếu Đích Nam Thê - Chương 25: Thiếu gia quả nhiên đang đùa giỡn cậu

Tử Đằng: Chương này Đinh Hiên dễ thương ghê =))))) Có vẻ như bạn nhỏ của chúng ta sẽ là người động tâm trước.