Chương 26: Năm mươi vạn tiền chữa trị

Chương 26: Năm mươi vạn tiền chữa trị

Tác giả: Phong Nhã

Edit: Tử Đằng

Ô tô dừng lại, một nữ nhân ôm đầu từ trong xe đi xuống, hầm hổ đi tới trước mặt Hách Nghị, giơ tay chỉ vào mặt hắn, tức giận nói: "Cậu dám đánh tôi? Có biết tôi là ai không hả? Chỉ cần tôi nói một câu mặt trời trên đầu cậu liền biến mất có biết không hả!"

Hách Nghị từ trên xe máy nhảy xuống, liếc nhìn nữ nhân đang tức đến nổ phổi, sau đó leo lên xe muốn rời khỏi. Cô ta thấy vậy liền chắn trước xe hắn, quyết không cho đi.

Người này vậy mà đem cô xem như không khí, thật đáng giận!

"Chị vứt rác bừa bãi, đó là hành động không văn minh. Tôi chẳng qua chỉ giúp chị đem rác trả lại, thay chị sửa chữa lỗi lầm thôi. Chị thấy tôi sai chỗ nào?" Hách Nghị hai tay đặt trên tay lái, tư thế nghiêng về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng đáp lại.

Nữ nhân giật giật miệng, thằng nhóc này mở miệng liền đem chuyện văn minh ra nói đạo lý với cô, dùng lý lẽ ép người, cô dĩ nhiên không cãi lại được.

"Chắc chắn gần đây mỗi tối chị đều cảm thấy bụng như thiêu đốt không cách nào ngủ được nên mới dẫn đến tính khí kém như vậy. Dùng tinh dầu bạc hà cùng hoa hồng có thể giúp ích cho chị."

Nói xong Hách Nghị quay đầu xe chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới nữ nhân kia đột nhiên bị kích động, chặn đường hắn: "Làm sao cậu biết tôi mỗi tối bụng đều không thoải mái không cách nào ngủ được? Tôi thấy cậu dùng từ rất chuyên nghiệp, vừa nhìn đã biết tôi có vấn đề về sức khỏe, cậu hiểu y thuật?"

Hách nghị sắc mặt không đổi nhìn nữ nhân kia: "Đừng cản đường, tôi có việc."

"Này! Cậu nói một chút sẽ chết sao? Cậu hiểu y thuật đúng không?" Nữ nhân hỏi như vậy cũng do cô vừa nảy ra một ý định. Nếu như người này thật sự hiểu y thuật, cô có thể dẫn về gặp một người. Y thuật cao hay không không quan trọng, danh y còn không có biện pháp nữa là. Hiện tại nhà cô chỉ có thể tự mình tìm thầy thuốc, chỉ cần có một tia hi vọng đều sẽ không bỏ qua.

Huống chi người này vừa cùng cô nói chuyện không quá năm phút đã biết cô có bệnh trong người, hiển nhiên có chút tài năng, nói không chừng có thể giúp được gì.

"Hiểu sơ." Hách Nghị thật không muốn cùng phụ nữ dây dưa, tùy tiện phun ra một cái đáp án. Nữ nhân nghe vậy không khỏi bật cười: "Sao giờ cậu chịu nói chuyện nho nhã rồi?"

"Tôi phải đi." Hách Nghị bất đắc dĩ, nếu không phải nhìn nữ nhân này không có ý xấu, hắn sẽ không khách khí như vậy.

"Giúp tôi một chuyện có được không? Nhà tôi có người bệnh, cậu giúp tôi xem bệnh được không?" Nữ nhân dùng ngữ khí cầu xin mà nói.

Hách Nghị không nói gì. Tự nhiên trên đường gặp phải một người xa lạ, rồi mời người ta về nhà xem bệnh, nữ nhân này có phải hay không quá đơn thuần?

"Xin lỗi, không rảnh, đừng quấy rầy tôi đi kiếm tiền!" Hách Nghị chỉ có thể lạnh giọng trả lời.

"Chỉ cần cậu giúp tôi chuyện này, muốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Chiêm gia, biết không? Chỉ cần cậu giúp Chiêm phu nhân xem trọng bệnh, còn sợ không có tiền sao?" Nữ nhân thấy Hách Nghị không chịu hỗ trợ, chỉ có thể đem cái danh Chiêm gia ra chào mời, lần này chắc sẽ không cự tuyệt nữa đâu ha.

"Chiêm gia à?" Hách Nghị nhớ tới ngày bị đuổi khỏi Hách gia, tại một khu biệt thự cho người giàu hắn ngồi bày bán đồ, một nam nhân tên là Chiêm Thanh đã bỏ ra bốn mươi hai vạn mua đồ từ hắn.

Nam nhân kia, là một người tốt.

Suy nghĩ một chút, Hách Nghị nhìn về phía nữ nhân, nói: "Con người của tôi trước giờ xem bệnh đều thu trước một phần phí chữa trị, hơn nữa tôi tính tiền rất đắt. Chị nếu thật sự muốn tôi giúp, trước hết phải trả mười vạn đồng tiền xem bệnh. Ngoài ra một khi thanh toán xong không cần biết có chữa hết hay không đều không được đòi lại tiền."

Kiếp trước sau khi phát sinh sự kiện kia hắn sẽ không dễ dàng xem bệnh cho người khác nữa. Hắn ra giá năm mươi vạn phí chữa trị chính là để nữ nhân này biết khó mà lui.

Sự kiện đó để lại cho hắn một bóng ma quá sâu, nếu không nắm chắc trăm phần trăm hắn sẽ không xuất thủ.

Tuy rằng năm mươi vạn đối với Chiêm gia là không đáng kể, nhưng đối với một người xa lạ cái gì cũng chưa làm mà cầm năm mươi vạn đưa cho, dù người Chiêm gia có giàu cách mấy cũng không thể tùy tiện làm vậy.

Quả nhiên nữ nhân kia nổi đóa.

Chương 27: Làm thầy thuốc đi khám bệnh