Chương 27: Làm thầy thuốc đi khám bệnh

"Cái gì? Ăn cướp à?"

Nữ nhân trong nháy mắt tức giận mắng to, tùy tiện trên đường gặp phải người xa lạ, mở miệng ra đã đòi năm mươi vạn tiền khám bệnh, chắc chắn là nghe danh Chiêm gia nên mới thừa dịp cháy nhà hôi của.

Hách Nghị lười cùng nữ nhân dây dưa nên trực tiếp thu tầm mắt lại khởi động xe máy rời đi. Nữ nhân vốn không định ngăn cản Hách Nghị nhưng chợt nghĩ tới có gan hét giá như vậy hẳn cũng phải có vài phần bản lĩnh. Huống hồ tiền của nhà họ Chiêm đâu có dễ lấy như vậy. Nếu như chỉ là một tên lang băm, không chừng Chiêm gia còn có cách bắt hắn phun ngược lại năm mươi vạn ấy chứ.

Hơn nữa cô từng nghe nhiều người nói "cao thủ tại nhân gian", tuy rằng tiểu tử này còn trẻ thế nhưng cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Nghĩ thế nên cô vội đưa tay giữ lấy yên sau, nhất định không cho rời đi. Hách Nghị lập tức dừng lại, quay đầu cả giận nói: "Chị muốn chết à? Không biết như vậy rất nguy hiểm sao?"

"Năm mươi vạn thì năm mươi vạn. Đưa số thẻ đây, tôi bảo người chuyển tiền cho cậu." Nữ nhân nói không chút hàm hồ, nói gửi liền gửi, khiến Hách Nghị sửng sốt. Không nghĩ tới nữ nhân này lá gan lớn đến vậy, năm mươi vạn mà cũng dám đem ra, lẽ nào người Chiêm gia đều là kẻ lớn gan.

"Chị tên gì?" Lúc này Hách Nghị mới nhìn thẳng vào nữ nhân hỏi.

"Chiêm Đình." Chiêm Đình đáp lại.

"Chiêm Thanh là gì của chị?" Hách Nghị lại hỏi.

"Anh em họ, ảnh là con trai của bác cả nhà họ Chiêm. Cậu biết anh tôi à? Vậy thì càng tốt. Tôi dẫn cậu đi xem tình hình mẹ anh ấy." Chiêm Đinh lập tức tươi cười nói.

Hách Nghị trầm ngâm, không nghĩ tới là đi xem bệnh cho mẹ Chiêm Thanh. Vậy hắn nên đi hay không đây?

Hắn đối với Chiêm Thanh ấn tượng không tồi.

Chiêm Đình thấy Hách Nghị còn do dự, tưởng liên quan đến chuyện tiền nong, cô lập tức cầm điện thoại gọi một cuộc gọi, sau đó nhìn Hách Nghị hỏi: "Cho tôi số thẻ của cậu nào, tôi bảo người chuyển tiền."

Tiền chữa trị nhất định phải thu, hắn không phải Chúa cứu thế, vừa vặn hắn thiếu tiền nên không cần phải làm bộ rộng lượng. Chiêm gia không phải rất có tiền sao, năm mươi vạn đối với bọn họ không phải số tiền lớn.

Huống chi người Chiêm gia mà lại tùy tiện giữa đường tìm người chữa bệnh, đến mức độ này chắc chắn bệnh tình Chiêm phu nhân không hề đơn giản. Năm mươi vạn tiền chữa trị không tính là đắt.

Chỉ có điều...

Muốn hắn ra tay sao? Nhỡ hắn ngông cuồng tự đại đem người chữa cho chết luôn thì làm sao đây?

Hách Nghị ngẩng đầu nhìn trời, đáy mắt mờ mịt. Nếu Tiểu Thất ở đây chắc chắn sẽ thở dài, chủ nhân luôn luôn tự tin cuồng ngạo sẽ có lúc phải do dự sao? Xem ra sự cố hồi xa xưa ấy đối với chủ nhân thật sự là một cú sốc quá lớn.

Nhưng chỉ trong chốc lát Hách Nghị liền đưa ra quyết định. Từ khi nào hắn lại do dự thiếu quyết đoán như vậy chs? Nếu hắn không chữa được, trên đời này còn có ai có thể?

Hơn nữa nếu bỏ nhỡ cơ hội kiếm tiền trời cho này, hắn chạy đi đâu kiếm tiền mua đống dược liệu kia?

Nghĩ vậy Hách Nghị lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Hiên, vừa vặn cậu đang giờ giải lao, thấy số hắn gọi liền vội vàng chạy đến chỗ yên tĩnh bắt máy: "Thiếu gia, có chuyện gì vậy?"

"Đưa số thẻ cho tôi." Hách Nghị nói ngắn gọn.

Đinh Hiên "À" một tiếng, cũng không hỏi cần số thẻ làm gì, sau khi cúp máy cậu đem số thẻ nhắn qua cho Hách Nghị, bỏ thêm một câu phía dưới: Thiếu gia, đừng quên ăn trưa nha, không cần gấp tìm việc làm.

Đọc tin nhắn, khóe môi Hách Nghị cong lên, sau đó đem số thẻ trong tin nhắn đưa cho Chiêm Đình.