Chương 6: Bày bán

Chương 6: Bày bán

Tác giả: Phong Nhã

Edit: Tử Đằng

Có thể đổi ra tiền? Hách Nghị nghe vậy liền thức tỉnh.

Hách gia đem hắn đuổi ra ngoài, chắc chắn sẽ không cho hắn sinh hoạt phí. Mà tài khoản ngân hàng khẳng định cũng sẽ bị đóng băng, như vậy hắn liền trắng tay.

Những ngày sau này bọn họ nhất định phải có tiền để sinh sống, Hách Nghị suy nghĩ một chút liền dứt khoát cúi xuống nhặt nốt cái rương kia lên: "Em cầm được không mà đòi cầm?"

"Nhưng mà như vậy thiếu gia sẽ rất mệt."

Thiếu gia cõng cậu trên lưng, lại còn xách theo hai cái bao đồ lớn, nếu lại cầm thêm cái rương này nữa chắc chắn sẽ mệt không thở nổi cho xem.

Chỗ này cách cửa trường học còn rất xa nhưng Hách Nghị cũng không thấy có khó khăn gì. Kiếp trước hắn giơ tay một cái là có thể nhất được tảng đá ngàn cân, nhiêu đây nhằm nhò gì.

Cơ mà... Hắn quên xừ mất giờ hắn đã đổi thân xác, cơ thể này căn bản không thể so sánh được với cơ thể kiếp trước của hắn dù chỉ là một phần ngàn. Lúc Đinh Hiên nhấc cái rương lên, Hách Nghị cảm thấy chân mình run lên sắp không trụ được, suýt chút nữa ngã sấp mặt.

Hách Nghị: "..."

Đinh Hiên: "..."

Đinh Hiên yên lặng từ trên lưng Hách Nghị leo xuống, sau đó cầm cái rương kia đứng ở trước mặt hắn nói: "Em, em có thể cầm."

Cơ mặt Hách Nghị giật giật, một mạt màu sắc khả nghi từ từ xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn.

Đỏ mặt...

Nếu như để đồng bọn Tiểu Thất của hắn nhìn thấy chắc chắn sẽ ôm bụng cười lăn cười bò.

Cái tên gia hỏa ngông cuồng tự đại, không để ai trong mắt lại có một ngày sẽ bối rối đỏ mặt, thực sự là chuyện lạ trong thiên hạ.

Đáng tiếc Tiểu Thất không thấy, lại bị Đinh Hiên nhìn thấy. Cậu lộ ra biểu tình kinh ngạc, không nghĩ chính mình lại có thể được diện kiến bộ mặt này của thiếu gia.

Tên thiếu gia hung hăng bá đạo này vậy mà cũng có thể đỏ mặt, không phải chứ?!

Bất quá, cậu rất nhanh liền cúi đầu, tóc trên trán rũ xuống che đi khuôn mặt, không để cho Hách Nghị thấy cậu đang cười trộm đâu.

Hách Nghị giả bộ bình tĩnh như chưa có gì xảy ra, giơ tay che miệng ho nhẹ một tiếng, nói: "Vậy thì vất vả cho em rồi."

Hách Nghị không còn bộ dáng đáng sợ như lúc trước khiến Đinh Hiên cảm thấy rất tốt. Tuy rằng không biết chuyện này là sao nhưng chỉ cần thiếu gia không bắt nạt hắn nữa hắn liền cảm tạ trời đất.

"Không có vất vả, đây là chuyện em phải làm." Đinh Hiên câu nệ đáp trả.

"Đi thôi." Nói xong Hách Nghị liền đi ở phía trước, Đinh Hiên vội vàng chạy theo sau hắn.

Hách Nghị thật sự bị đả kích mạnh, trước đây luôn cảm thấy không có chuyện gì có thể làm khó hắn. Không nghĩ tới hôm nay lại bị mấy bọc hành lí rương hòm này đánh bại, đây là chuyện nhục nhã nhất hắn từng trải qua.

Không được. Hắn phải nhanh chóng rèn luyện, đem cái thân xác vô dụng này cải tạo lại, hắn không muốn trở thành kẻ yếu đuối!

Nửa giờ sau.

"Bày đồ ở đây được không? Nơi này người qua lại cũng không nhiều."

Sau khi rời khỏi trường học, Hách Nghị cùng Đinh Hiên đi tới một khu biệt thự cho người giàu, ở ngã tư đường bày ra một cái rương có khóa mật mã, bên trong có không ít thứ. Ở cạnh đó là mấy chồng đồ đạc linh tinh, Đinh Hiên ngồi chọn tới chọn lui, cảm thấy là thứ tốt liền sắp xếp chỉnh tề vào trong rương.

Lúc nãy trên đường Hách Nghị nói với Đinh Hiên những món đồ này đem bán sẽ được rất nhiều tiền, Đinh Hiên liền dẫn hắn tới đây.

"Được. Nơi này nhiều người có tiền qua lại, những người này đều thích những món đồ xa xỉ. Mấy đứa nhỏ còn đi học thấy chắc chắn sẽ thích, ba mẹ chúng nhất định sẽ bỏ ra một số tiền lớn mua lại."

Hách Nghị nghe Đinh Hiên nói vậy cũng chỉ gật đầu, không nói gì nữa.

"Thiếu gia, anh thật sự muốn bán hết sao? Bán tháo như vầy không được bao nhiêu tiền."

"Ừa, bán hết. Hách gia đem tôi đuổi ra ngoài. Phỏng chừng sau này chi phí sinh hoạt sẽ không cho, thẻ ngân hàng chắc cũng bị đóng băng. Bán hết những thứ này chúng ta mới có đủ tiền để trụ thuê phòng trọ." Hách Nghị nói ra dự định của hắn.

Đinh Hiên vừa nghe, cúi đầu: "Xin lỗi thiếu gia. Đều tại em, nếu như anh không cưới em thì sẽ không bị người nhà đuổi đi."

Hách Nghị nhìn cậu, nói: "Em nói vậy là trách đang tự trách mình hay trách tôi đây?"

Nghe được ý tứ trêu chọc trong lời nói của Hách Nghị, Đinh Hiên đỏ mặt không nói nên lời. Thật ra cậu muốn nói nếu như cậu là nữ thì tốt rồi, có lẽ thiếu gia sẽ không bị đuổi đi.

Tất nhiên Đinh Hiên không biết Hách gia bởi vì muốn đuổi Hách Nghị nên mới bày cho hắn cưới nam nhân, làm vậy mới có cớ tống cổ hắn chứ.

Ngay sau đó Đinh Hiên hướng Hách Nghị nói: "Thiếu gia, anh qua bên kia ngồi đi, em ở đây trông coi là được rồi."

Làm sao cậu có thể để Hách gia đại thiếu gia ngồi xổm ở vỉa hè bán đồ với cậu được chứ. Chuyện này cậu không làm được.

Hách Nghị không lên tiếng, cũng không đứng dậy rời đi. Đinh Hiên là người thông minh, hiển nhiên hiểu rõ thái độ của hắn. Hách Nghị sẽ không đi đâu hết, cho nên cậu cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người cùng nhau ngồi soạn đồ, món nào bán được thì xếp vào trong rương, không thể bán Hách Nghị tất nhiên là muốn vứt. Nhưng mà Đinh Hiên ở bên cạnh lại gom từng món bị dạt ra cho vào một túi nhựa. Hách Nghị thấy vậy cũng không nói ra ý định của mình.

Ngay tại lúc này đột nhiên Hách Nghị nhìn thấy trong đám đồ vật đó có một khối ngọc thạch, hình dáng bình thường, trông không khác gì hòn đá ven đường. Tuy vậy Hách Nghị lại chắc chắn rằng đây là một khối viêm linh thạch.

Hách Nghị cực kì kinh hỷ, không nghĩ tới tại thế giới này lại có thể nhìn thấy viêm linh thạch. Chỉ có tu chân giới mới có thể tìm được loại ngọc thạch này, thật không tin được.