Chương 2: Tử Huyền đại lục

Đất đá xanh trên đường, mấy vạt cỏ nhỏ xanh nhạt ương ngạnh từ giữa những tảng đá chen chút mọc lên, theo gió nhẹ lắc lư, cảnh tượng là một mảnh sinh cơ dạt dào.

Trong một chỗ cỏ dại mọc lên dài và lớn, có một tiểu viện nhìn qua đã hoang phế thật lâu, có một tòa nhà cũ nát không chịu nổi bị vây trong đó.

Phòng trong đó bài trí cực kỳ đơn giản, hé lộ ra một cái bàn, một băng ghế, một chiếc giường gỗ, không có bao nhiêu đồ dư thừa. Trên giường gỗ, một cô gái khoảng mười lăm tuổi nằm ở trên đó phát ra tiếng kêu thống khổ.

Đột nhiên, hai mắt đang nhắm chặt mở ra, ánh mắt quét qua bốn phía, lộ ra một tia nghi hoặc. Lãnh Hạ Thiên Tuyệt ngồi dậy, thân thể trải qua tia choáng váng, muốn đưa tay nâng trán, lại đυ.ng trúng vết thương đang chảy máu.

Lãnh Hạ Thiên Tuyệt cố gắng dựa mình vào thành giường, thân mình suy yếu có sự chống đỡ liền cảm thấy tốt hơn nhiều. Nhắm mắt, nàng bắt đầu hồi tưởng mọi chuyện.

Nàng nhớ rõ đã tự bạo, sao lại có thể xuất hiện ở một chỗ như vậy? Tư tưởng vừa động, một đoạn hình ảnh như ngựa chạy hiện lên trong đầu. Thật lâu sau, Lãnh Hạ Thiên Tuyệt mới mở mắt, tiêu hóa hết những tin tức vừa hiện lên.

Không có gì ngoài một câu, nàng Tá thi hoàn hồn.

Trùng sinh thực không tệ, bất quá, tình huống mượn chủ thật không ổn nha!

Nơi này không phải thế kỷ 21 ở Trái đất, mà là một nơi có tên là Tử Huyền Đại lục, cũng giống như là lấy cường giả làm chủ. Bất quá ở đây không giống với thế giới cổ võ ở Trái đất, sức mạnh ở đây dưới dạng huyền lực và kiếm khí. Người muốn tu hành huyễn lực thân thể phải có nguồn huyễn lực mới có thể tu luyện. Rất nhiều người trời sinh không có huyễn lực, người có thể tu luyện huyễn lực, trong một vạn nười thì có một người. Cho nên rất nhiều người lựa chọn tu luyện kiếm khí, bởi vì yêu cầu tu luyện kiếm khí thấp hơn rất nhiều, chỉ cần có thể đả thông kinh mạch trong thân thể là có thể tu luyện. Lãnh Hạ Thiên Tuyệt cố gắng đứng dậy, Lấy một cái gương đã phủ một lớp bụi mỏng, nàng dùng hết sức thổi bụi, vì sức yếu nên hơi thở có phần dồn dập. Trong gương, một hình ảnh cơ hồ hiện ra. Nữ tử liễu mi như yên, Khinh vân tế nguyệt, Mâu hàm thu thủy, da trắng như tuyết, Lá ngọc cành vàng, nàng cư nhiên là một tiểu mỹ nhân! Bất quá người ta thường nói hồng nhan bạc phận, Lãnh Hạ Thiên Tuyệt liền lục soát đồ, cũng may là lọ thuốc dịch dung vẫn còn, nàng liền thoa lên khuôn mặt ngọc. Vỗn là một dung mạo hoàn mỹ, giờ nhìn qua lại rất bình thường, da hơi đen, lông mày thô, ánh mắt nhạt nhòa, nhìn qua chỉ là một tiểu nha đầu, không có gì cho người khác để ý.

Bỗng... một giọng nói tràn đầy sự khinh thường vang lên

"Tiểu muội muội phế vật đáng thương của ta, ta đến để thăm ngươi a

Lãnh Hạ Thiên Tuyệt ngước lên nhìn các nữ tử trước cửa. Không ai khác chính là những tỷ tỷ khác mẹ cùng cha của thân thể này. Ách! Bây giờ những tỷ tỷ kia chính là của cô a.

Cầm đầu là một nữ nhân một thân khổng tước lục, trên đầu cắm đầy chu sai, trang điểm rực rỡ càng thêm phần xinh đẹp, nhìn qua cũng có chút tư sắc. Nhưng dù sao gà rừng vẫn là gà rừng dù có trang điểm ăn mặc cách mấy cũng không thể hóa thành chim phượng hoàng.

Kí ức ùa về, nữ tử kia tên Lãnh Châu Nguyên.

Lãnh Châu Nguyên thiên phú hơn người, từ nhỏ đã vượt trội hơn so với người bình thường. Tuy nhiên, cô ta lại chỉ là con của một di nương, nên luôn luôn ghen tị với Lãnh Hạ Thiên Tuyệt-Tiểu thư dòng chính, luôn đánh đập Thiên Tuyệt đến chết.

"Cảm ơn tỷ tỷ quan tâm! Bất quá ta không cần thương hại.

Lãnh Hạ Thiên Tuyệt lạnh lùng mở miệng. Nợ máu phải trả bằng máu! Cô sẽ khiến cho cô ta sống không bằng chết.

Lãnh Châu Nguyên bỗng kinh ngạc trong lòng, nha đầu này hôm nay to gan dám nói chuyện với mình thế ư?

"Ngu ngốc! Cái dạng phế vật như ngươi cũng có can đảm nói chuyện với ta?

Lãnh Châu Nguyên nhướn mày, sự khinh thường trong ánh mắt dễ dàng thấy rõ. Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức đổ đến trận cười vang, một loạt ánh mắt hèn mọn nhất tề đều hướng đến Lãnh Hạ thiên Tuyệt.

Ánh mắt lóe lên một tia sát ý, Lãnh Hạ Thiên Tuyệt lạnh lùng nhìn về phía đám người vừa tới, mắt đen kia giống như hồ sâu không đáy, tưởng như có thể đem hết thảy nhấn chìm vào đó.

Vẻ bề ngoài bình tĩnh dường như che dấu một loại khí tức, một loại khí làm cho không khí xung quanh như lắng lại rồi trầm xuống.

Trường tiên trong tay bắt đầu vũ động, Lãnh Châu Nguyên nhìn vào mắt Lãnh Hạ thiên Tuyệt, bất chợt run rẩy, cảm giác đó, ánh mắt đó làm cho nàng bỗng cảm thấy nguy hiểm cùng ớn lạnh.

Bình tĩnh nhìn lại, Lãnh Châu Nguyên nhận ra khí tức kia dường như đã không tồn, Lãnh Hạ Thiên Tuyệt vẫn là cái dáng vẻ yếu đuối trước kia.

Lửa giận bỗng chốc bùng lên, nàng dù sao cũng là viên minh châu trên tay đại bá, trong nhà được xem như bảo bối, là đệ nhất mỹ nhân của Quang Minh quốc, chẳng lẽ lại phải run rẩy trước một tiểu nha đầu. Hỏa khí trong người liền bạo phát đi ra.