Chương 3: Nàng không dễ dàng bị ức hϊếp!

Lãnh Châu Nguyên bỗng kinh ngạc trong lòng, nha đầu này hôm nay to gan dám nói chuyện với mình thế ư? "Ngu ngốc! Cái dạng phế vật như ngươi cũng có can đảm nói chuyện với ta? "Lãnh Châu Nguyên nhướn mày, sự khinh thường trong ánh mắt dễ dàng thấy rõ. Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức đổ đến trận cười vang, một loạt ánh mắt hèn mọn nhất tề đều hướng đến Lãnh Hạ thiên Tuyệt.

Ánh mắt lóe lên một tia sát ý, Lãnh Hạ Thiên Tuyệt lạnh lùng nhìn về phía đám người vừa tới, mắt đen kia giống như hồ sâu không đáy, tưởng như có thể đem hết thảy nhấn chìm vào đó.

Vẻ bề ngoài bình tĩnh dường như che dấu một loại khí tức, một loại khí làm cho không khí xung quanh như lắng lại rồi trầm xuống.

Trường tiên trong tay bắt đầu vũ động, Lãnh Châu Nguyên nhìn vào mắt Lãnh Hạ thiên Tuyệt, bất chợt run rẩy, cảm giác đó, ánh mắt đó làm cho nàng bỗng cảm thấy nguy hiểm cùng ớn lạnh

Bình tĩnh nhìn lại, Lãnh Châu Nguyên nhận ra khí tức kia dường như đã không tồn, Lãnh Hạ Thiên Tuyệt vẫn là cái dáng vẻ yếu đuối trước kia.

Lửa giận bỗng chốc bùng lên, nàng dù sao cũng là viên minh châu trên tay đại bá, trong nhà được xem như bảo bối, là đệ nhất mỹ nhân của Quang Minh quốc, chẳng lẽ lại phải run rẩy trước một tiểu nha đầu. Hỏa khí trong người liền bạo phát đi ra.

Trường tiên trong tay Lãnh Châu Nguyên vung lên đánh về hướng Lãnh Hạ Thiên Tuyệt, không ngừng tức giận mà nói:

"Ánh mắt của ngươi như vậy là muốn gì, cư nhiên dám dùng loại ánh mắt này nhìn bổn tiểu thư, quả thật là không muốn sống nữa phải không? Xem ra nhiều ngày ta không ở trong phủ, không có ai hảo hảo giáo huấn ngươi, không biết trời cao đất rộng, hôm nay khiến cho bổn tiểu thư giáo giáo ngươi cái gì tên là quy củ. "

Trường tiên hạ xuống mang theo tiếng rít, hướng thẳng về phía Lãnh Hạ Thiên Tuyệt

"Đánh, dùng sức đánh. . . . . . "

"Tiểu thư người hãy hảo hảo giáo huấn nha đầu có mắt như mù này đi nha. . . . . . "

Thanh âm cổ vũ cùng khen ngợi vang lên bao lấy Lãnh Châu Nguyên phút chốc làm huyên náo bầu không khí yên tĩnh.

Lãnh Hạ Thiên Tuyệt trong mắt chợt lóe lên lửa giận, nếu hôm nay đứng ở chỗ này không phải nàng mà là Lãnh Hạ Thiên Tuyệt trước kia, thì một tiên này phải chăng là muốn đoạt mạng.

Cơn tức giận chợt lóe mang theo hàn băng, Lãnh Hạ Thiên Tuyệt bây giờ không dễ dàng mặc người khác khi dễ.

Không một chút lùi bước, Lãnh Hạ Thiên Tuyệt nhanh chóng di chuyển đến chỗ ngoài tầm sát thương, chớp nhoáng nắm lấy đầu kia của trường tiên, mắt nhìn thẳng vào Lãnh Châu Nguyên.

Một cái trường tiên hoa lệ, bị Lãnh Châu Nguyên cùng Lãnh Hạ Thiên Tuyệt nắm lấy hai đâu nhanh chóng bị kéo căng ra.

"Di"Đám người của Lãnh Châu Nguyên nhất thời kinh ngạc nhìn Lãnh Hạ Thiên Tuyệt, ngày thường nàng tỏ ra yếu, đánh không dám đánh trả, mắng cũng không dám đáp lại, võ công một chút cũng không biết, cư nhiên hôm nay dám tiếp chiêu với Lãnh Châu Nguyên.