Chương 6: Tình huống khó khăn

Chờ đến khi bên ngoài an tĩnh lại lần nữa, mấy người Tần Niên lúc này mới buông tay.

Một ngày không ăn bất cứ thứ gì, hơn nữa ban ngày vì cứu những học sinh này đã trải qua cuộc ác chiến, thể lực bị tiêu hao quá nhiều, ngay cả Tần Niên đều sắp chịu đựng không nổi.

Hắn quay lưng về phía đống bàn ghế, ngồi xuống, nhìn Lâm Niệm Niệm đang nằm trên mặt đất, trong lòng bực bội nói không nên lời.

Mấy người Tần Niên đã trải qua rất nhiều lần sinh tử, từng chịu đói, chịu mệt, cũng từng bị thương, nhưng chưa từng cảm thấy nghẹn khuất như vậy.

Hơn nữa sao bọn họ có thể không nhìn ra chút thủ đoạn nhỏ giả bộ bất tỉnh của Lâm Niệm Niệm, đơn giản chính là do cảm thấy mất mặt mà thôi.

Nhưng chỉ vì sợ mất mặt, thiếu chút nữa làm cho nhóm người bọn họ chôn cùng.

Tần Niên sờ sờ cây súng chỉ còn dư lại viên đạn cuối cùng ở bên hông, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo.

Sử Bình An càng nhịn không được, trực tiếp tiến lên đá đá Lâm Niệm Niệm: “Đừng giả chết.”

Sử Bình An sức lực không nhỏ, Lâm Niệm Niệm bị đá đau, nhưng cô ta hoàn toàn không dám động đậy, sợ bạn học biết cô ta đang giả bộ bất tỉnh.

“Bình An, quay lại.” Tần Niên nhàn nhạt mà hô một tiếng.

Cái tính tình này của Sử Bình An, nếu là không phát tiết một chút, không chừng sẽ náo loạn một hồi.

Nhưng đá một đá là đủ rồi.

Sử Bình An hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Niệm Niệm đang giả bộ bất tỉnh, xoay người ngồi xuống bên cạnh Tần Niên.

“Niên ca, chúng ta làm sao bây giờ?”

Không có thức ăn nước uống, bọn họ chắc chắn sẽ càng ngày càng suy yếu.

Nhưng tang thi bên ngoài lại không biết mệt mỏi.



Tư Hạ nằm ở trên giường phòng an ninh ngủ một giấc xong, Tần Niên vẫn là không ra tới.

Một ngày đã trôi qua, hắn sẽ không chết rồi đi?

“Trà xanh chết tiệt, nếu cái tên Tần Niên kia mà chết, nhiệm vụ của ta làm sao bây giờ?”

[Tần Niên và nhiệm vụ tiếp theo của Tư Hạ tiểu thư có liên quan đến nhau, nếu hắn chết, như vậy cô về sau sẽ phải sống trong cảnh bị trừng phạt điện giật.] Nghĩ đến đó, trà xanh hệ thống đột nhiên còn rất là hy vọng Tần Niên chết.

Nói như vậy, về sau nó không vui là có thể điện Tư Hạ chơi chơi.

“Ngươi lặp lại lần nữa.” Tư Hạ không thể tin được tai mình nghe được cái gì.

Cô ghét nhất bị điện giật, nhiều lần như vậy rồi còn chưa có giải khóa cách chết bị điện giật chính là bởi vì cô ghét nhất bị điện giật.

Hệ thống tiện hề hề mà lặp lại một lần.

Tư Hạ lạnh mặt: “Trả đại khảm đao lại cho ta.”

Ngữ khí của cô khiến người ta có cảm giác sợ hãi, không chấp nhận cự tuyệt.

[ Cô, cô muốn làm gì? ] Hệ thống trà xanh có chút bị dọa, nơm nớp lo sợ hỏi.

“Đi cứu người.”

Tư Hạ xách theo đại khảm đao hệ thống ngoan ngoãn trả cho cô, đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Hơn phân nửa số tang thi vốn vây quanh phòng an ninh đã di chuyển tứ tán, đang lang thang đi loạn khắp nơi không có mục tiêu.

Trước phòng an ninh chỉ còn lại rải rác mấy con tang thi.

Tư Hạ cầm đại khảm đao, động tác dứt khoát, chém hai ba lượt liền giải quyết mấy con tang thi kia.

Khí vị của người sống cùng động tĩnh chém gϊếŧ tang thi dù rất nhỏ vẫn gây sự chú ý của đám tang thi chung quanh.

“Quy hoạch lộ tuyến cho ta.” Tư Hạ mắt lạnh nhìn tang thi vây lại đây, thấp giọng phân phó trà xanh hệ thống một câu.

Trà xanh hệ thống ngoan ngoãn làm theo, mũi tên màu xanh lục lại lần nữa xuất hiện.

Hả? Sao tự nhiên nó lại nghe lời như vậy?

Quy hoạch xong lộ tuyến, hệ thống trà xanh mới đột nhiên phản ứng lại.

Nhưng nhìn cả người Tư Hạ phát ra khí lạnh, nó thức thời không dám nhiều lời, ngược lại thuận tay mở ra che chắn ở chỗ phòng học nơi Tần Niên đang ở, quét sạch đường lui giúp Tư Hạ.

Chủ yếu là nó thật sự sợ cái người phụ nữ xấu xa này tự chém đầu mình.



Trong một lần sống lại trước đây, Tư Hạ gϊếŧ tang thi nhiều vô số. Trước mắt, tang thi vừa mới ra đời, so với đàn tang thi lần trước làm cô thoát lực tử mà tử vong yếu hơn không ít.

Tư Hạ thật nhẹ nhàng đột phá vòng vây của tang thi, dựa theo lộ tuyến hệ thống quy hoạch, chạy tới khu phòng học gần đó.

Thang lầu khu phòng học ở phía bên kia.

Tư Hạ giương mắt nhìn nhìn mặt tường khu phòng học, Nhất Trung là một trường học lâu đời, bên ngoài khu dạy học hẳn là chưa kịp sơn sửa lại. Trên mặt tường có rất nhiều chỗ gồ ghề, lồi lõm.

Nhưng mà có thể nhìn thấy được bờ tường cũng không bị bớt xén nguyên vật liệu.

Sau đó, lúc tang thi nhào lại, Tư Hạ nháy mắt linh hoạt né tránh, dẫm lên lỗ hổng trên mặt tường, một đường bò lên trên.

[Trời đất.] Hệ thống trà xanh bình tĩnh lại, vốn định ra nhìn xem tiến trình của ký chủ nhà mình ra sao rồi, lại phát hiện Tư Hạ đã thông qua những lỗ hổng nhỏ bé đó bò tới lầu 3 rồi.

Nó cực kỳ khϊếp sợ, âm thanh điện tử vốn lạnh băng đều mang theo vài phần cảm xúc.: [Quá trâu bò! ]

Nó biết ký chủ mình lợi hại, nhưng không nghĩ tới lợi hại đến như vậy.

Tay không bò lầu 3 đó!

Trâu bò muốn chết, trâu bò muốn chết!

Hệ thống trà xanh bỏ che chắn, quyết định về sau bớt nói móc Tư Hạ hai câu.

Tư Hạ không đi theo mũi tên đến phòng học chỗ Tần Niên, mà là lựa chọn phòng bên cạnh.

Cô đứng ở bên ngoài cửa sổ lầu 3, ghé vào trên cửa sổ nhìn nhìn cảnh tượng bên trong.

Trong phòng học chỉ có mấy con tang thi, cửa sau bị khóa, nhưng cửa sổ và cửa trước đều đang mở, bên ngoài hành lang rậm rạp tất cả đều là tang thi.

Suy nghĩ một chút cảnh tượng yêu cầu cần ứng đối khi đi vào, Tư Hạ chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Cô dán sát cửa kính, xoay người, chậm rãi ngồi xuống.

Toàn bộ tư thế có vẻ quỷ dị lại duy trì cân bằng.

Ngồi xong, Tư Hạ nhìn nhìn tay mình.

Bên trong mấy chỗ lõm cơ hồ đều là xi măng, Tư Hạ là trực tiếp dùng tay bám vào mấy chỗ thô ráp đó mà đi lên.

Giờ phút này mười cái ngón tay của cô huyết nhục mơ hồ.

Nhìn thấy thảm dạng của ngón tay, Tư Hạ nhíu nhíu mày, ghét bỏ chính mình: “Quá yếu.”

Cái thân thể nát này, mỗi lần sống lại đều đặc biệt yếu, chém chút tang thi đã tê cổ tay.

Thật phiền!

Sớm biết vậy cô mang theo cái cây thang kia

Ghét bỏ kết thúc, Tư Hạ lấy từ trong không gian ra một hòm thuốc nho nhỏ, là sáng sớm ở siêu thị tiện tay thu vào.

Cô để hòm thuốc một bên, sau đó lại lấy ra một chai nước tinh khiết, vặn nắp ra, dội lên tay trái trước. Dòng nước nhỏ xuống, dính trên cửa sổ hình thành một mảng nước đen nhỏ.



Tần Niên dựa vào cửa sổ, mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm học sinh trong phòng.

Lâm Niệm Niệm giả vờ bất tỉnh đã trong thời gian hợp lý mà “tỉnh” lại. Cô ta vừa tỉnh dậy liền nho nhỏ lên tiếng xin lỗi học sinh bị cô ta đè trúng. Học sinh kia sắc mặt tái nhợt, nghe cô ta xin lỗi, không nói câu nào.

Không được tha thứ, tâm trạng Lâm Niệm Niệm có chút không tốt.

Đôi mắt cô ta quay tròn dạo qua một vòng, liền dừng ở trên người Tần Niên.

Tần Niên lớn lên soái, thân thủ cũng là tốt nhất trong năm người, hơn nữa lại cứu bọn họ, cũng đủ làm cho những cô thiếu nữ mười mấy tuổi ở đây động tâm.

Tí tách.

Tiếng nước nhỏ giọt thật nhỏ truyền vào tai Tần Niên, hắn cho rằng mình nghe lầm.

Kẽo kẹt một tiếng, là tiếng vặn nắp bình nước.

Âm thanh không tính là lớn, nhưng làm Tần Niên xác định động tĩnh mình nghe được là thật.

Chỉ là cái âm thanh này……

Sao lại nghe giống từ phía bên ngoài cửa sổ?

Tần Niên sửng sốt trong chớp mắt, sau khi phản ứng lại, mở cửa sổ ra. Cửa sổ là kéo vào bên trong, vừa vặn lúc này Lâm Niệm Niệm đã đi tới, cô ta đứng ở bên cửa sổ, si ngốc mà nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Tần Niên.

Kẹp giọng nói: “Anh…… A!”

Không nghĩ tới, Tần Niên căn bản không chú ý đến cô ta, kéo cửa sổ ra vừa lúc đυ.ng trúng bả vai cô ta.

Tiếng “Anh” bị biến âm, đổi thành thét chói tai.

Tang thi bên ngoài lại lần nữa xôn xao lên.

Sử Bình An không quen nhìn Lâm Niệm Niệm õng ẹo ra vẻ, thấy cô ta lại không đàng hoàng, sắc mặt đen hoàn toàn.

Tần Niên bị tiếng thét bén nhọn đột nhiên vang lên dọa tới, xoay người nhìn về phía Lâm Niệm Niệm, ánh mắt lạnh băng lại không có cảm tình: “Cô lại không ở yên đó, tôi sẽ ném cô xuống từ chỗ này ngay.”

Hắn chỉ chỉ cửa sổ đang mở rộng.

Vị tanh hôi từ bên ngoài vọt vào, chui thẳng tắp vào cai miệng đang há to của Lâm Niệm Niệm.

Nhìn đôi mắt đen nhánh của Tần Niên, cô ta vội vàng che miệng lại, ngoan ngoãn gật gật đầu.