Chương 12: Thợ Săn Đóng Giả Làm Con Mồi

Phó Giang Hoằng nghi hoặc, đi đến đâu lưng họ hỏi: “Đại ca, đại tẩu, hai người định làm gì? Mấy tên binh quan này vừa nhìn là đã biết bọn chúng có vấn đề!”

Phó Yến Đình nói thì thầm bên cạnh tài nàng vài câu.

Sau khi Phó Giang Hoằng sau khi nghe sau lập tức nhướng mày, cũng có ý cười, sau đó liền chạy vào phòng nói chuyện này cho Phó Hầu Gia và Phó phu nhân.

Phó Hầu Gia và Phó phu nhân cũng là người thông minh, sau khi nghe thấy kế hoạch của Phó Yến Đình, lập tức phối hợp cùng.

Cả nhà đã thu dọn hành lý mà lúc ban đầu đã bố trí gọn gàng, toàn bộ chất hết vào trong xe ngựa giống như trước.

Sau đó cùng nhau lên xe ngựa cùng mấy tên quan binh đi vào phủ của huyện lệnh ở huyện Trạm Dương.

Trước khi bọn họ vào cửa, tên quan binh cầm đầu vào phủ để báo cáo trước: “Lão gia, bọn ta đã tìm được chỗ người một vị tiểu mỹ nhân, hiện tại đang ở ngoài cửa, chỉ có điều nàng ấy đi theo cả nhà đến để xin cơm.”

Trần huyện lệnh này là người vừa tham tiền lại háo sắc, vừa nghe bọn họ đến, vội vàng ngồi thẳng người: “Còn đứng đó làm gì, mau mang người vào!”

Quan binh vội vàng đi ra ngoài cửa, dẫn đám người Chử Trần Âm vào.

Bọn họ mặc một thân áo vải bố thô, Trần huyện lệnh cũng không nhận ra thân phận của bọn họ, chỉ cho rằng họ là những hộ hương thân nghèo túng nào đó.

Ông ta vừa nhìn thấy Chử Trần Âm trong đám đông, hai con mắt như sắp rớt ra ngoài, vội vàng chạy đến như một con chó nhỏ xù lông: “Cô nương, các ngươi là từ phương Bắc chạy nạn đến đây phải không?”

Chử Trần Âm cố tình giả vờ yếu đuối, cúi đầu nói: “Đúng vậy, đại nhân.”

Trần huyện lệnh nghe xong, hai mắt sáng lên, vung tay ra sau, phân phó người hầu nói: “Đi, mau đi dọn thức ăn, mang những món ngon rượu ngon lên đây!”

Người hầu bên cạnh nghe thấy liền vội vàng đáp lại.

“Nào, cô nương, ngồi đi.” Trần huyện lệnh cong đôi mắt híp lại, mỉm cười mời Chử Trần Âm bọn họ ngồi, đồng thời không quên sai người hầu mang ghế cho Phó Hầu gia bọn họ.

Phó Hầu gia bọn họ cũng không khách khí, thật sự ngồi xuống.

Không lâu sau, thức ăn đã được mang lên đầy đủ.

Trần huyện lệnh thì thầm phân phó người hầu bên cạnh một vài câu, bảo họ cho thêm một thứ gì đó vào thức ăn.

Người hầu nghe xong lại lập tức đi vào bếp.

Bên này người hầu chân trước vừa rời đi, Phó Yến Đình liền mượn cớ đi nhà xí rồi đi theo.

Khi người hầu đang cầm dược phấn chuẩn bị đổ vào thức ăn, Phó Yến Đình bước nhanh tiến lên, nắm lấy cổ tay của hắn ta, cười nói: “Trần lão gia thật là hiếu khách, còn đặc biệt cho chúng ta thêm gia vị.”

Người hầu giật mình, ngẩng đầu định kêu lên, Phó Yến Đình giơ tay lên, một chưởng thẳng vào hắn ta, khiến hắn ta bất tỉnh.

Sau khi người hầu ngã xuống đất, hắn giấu người đi, cầm thuốc bột vừa rồi, sau đó phối hợp với mê dược mà Chử Trần Âm đưa cho hắn, đổ vào bình rượu và thức ăn bên cạnh.

Cái bầu rượu này là đưa cho Trần huyện lệnh.

Ở bên kia, Trần huyện lệnh thấy rượu còn chưa mang lên, liền lập tức phái người đi thúc giục.

Không lâu sau, hai người hầu khác mang rượu và thức ăn lên.

Trần huyện lệnh cho rằng trong đồ ăn có thuốc nên chỉ uống rượu, vẫn thúc giục Chử Trần Âm bọn họ ăn nhiều một chút.

“Nào, ăn nhiều vào, trên đường đi các ngươi chắc cũng đói rồi.”

Các món ăn trên bàn có thịt kho tàu, móng heo kho tàu, gà hấp vàng, cá luộc, sư tử kho tàu vân vân.

Chử Trần Âm cũng không khách khí, gắp từng miếng thịt ăn.

Phó Giang Hoằng và Phó Hưng Thành cũng gắp đùi gà ăn từng miếng lớn.

Hầu gia và phu nhân vốn dĩ luôn câu nệ, cũng bưng bát lên ăn.

Bọn họ đã ra roi thúc ngựa chạy hai ngày, mặc dù dọc theo đường đi họ đều có ăn lương khô, nhưng lặn lội đường xa, ngay cả những người sắt đá cũng không chịu nổi.

Cũng may là bữa ăn này ăn rất thoải mái.

Phó Yến Đình đi nhà xí về rồi lại trở lại bàn ăn, trước khi đi, hắn không quên đưa cho quan binh ở cửa mấy bầu rượu, nói là do Trần huyện lệnh thưởng cho bọn họ.

Cùng lúc đó, hắn cũng đưa rượu cho đầy tớ trong sân sau và sân trước.

Nói là Trần huyện lệnh cho, nên không ai dám không uống.

Ở bên kia, Trần huyện lệnh đang bận rộn nhớ thương Chử Trần Âm, hoàn toàn không phát hiện ra sự khác lạ của Phó Yến Đình.

Không lâu sau, tất cả những người hầu trong phủ, cũng như quan binh canh cửa, đều ngã xuống.

Sau khi đợi đám người Chử Trần Âm ăn uống no say, vẻ mặt hung tợn của Trần huyện lệnh cũng ghé lên trên bàn.

Mê dược kia là do Chử Trần Âm tự mình pha chế, trước đây đã được sử dụng để thực hiện nhiệm vụ, hiệu quả rất tốt.

Uống thuốc này ít nhất phải một ngày một đêm mới tỉnh.

Trần huyện lệnh ngã từ trên bàn xuống, nằm trên mặt đất như một con lợn to béo.

Chử Trần Âm nhịn không được tiến lên đạp mấy cước.

Phó Giang Hoằng vội vàng chạy đến nói: “Tẩu tẩu, chúng ta mau đi đi!”

Chử Trần Âm nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được.”

Đoàn người không có trì hoãn thêm nữa, nhân lúc mọi người trong phủ đều đã hôn mê, trực tiếp đi đến chuồng ngựa ở hậu viện để tìm năm con ngựa chạy nhanh và hai chiếc xe ngựa, lại mang theo một ít lương thực.

Trước khi đến đây, Phó Yến Đình và Chử Trần Âm liền đã thương lượng với bọn họ. Nếu Trần huyện lệnh tìm tới bọn họ, vậy không bằng liền mượn cơ hội này để thực hiện một “kế hoạch đào tẩu”, thoát khỏi những kẻ truy binh phía sau.

Trước tiên, bọn họ giả vờ đáp ứng yêu cầu của họ đi đến Trần phủ. Sau đó, lại mượn thời gian ăn uống, bọn họ cho tất cả mọi người trong phủ uống thuốc mê. Chờ sau khi bọn họ hôn mê, họ để lại xe ngựa của hầu phủ ở đây. Sau đó, tìm lại mấy chiếc xe ngựa khác trong phủ, chất đầy lương thực của huyện nha, cuối cùng ra roi thúc ngựa một mạch đến thôn Mộng Như ở phía Tây Nam.