Chương 20: Nàng Biết Y Thuật

Không bao lâu sau, Chương chưởng quầy từ trong phòng bước ra ngoài, đi tới chỗ Chử Trần Âm và Phó Yến Đình cười sảng khoái, nói: “Hai vị quan khách, các ngươi muốn mua 50 cân gạo sao?”

Chử Trần Âm nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, chúng ta đi đường xa thăm người thân. Nghe nói chỗ ông có gạo ngon nên muốn mua một ít mang đi.”

Thật hiếm khi có một mối hàng tốt như thế này, Chương chưởng quầy không nghĩ nhiều, bảo người hầu đi rót trà cho Chử Trần Âm và Phó Yến Đình: “Được, tất nhiên rồi, nhưng hiện tại trong quán chúng ta lại không có nhiều gạo như vậy, cần đến kho gạo lấy thêm, nếu các ngươi không vội, có thể đợi một hoặc hai ngày.”

Chử Trần Âm cười nói: “Tất nhiên là được nhưng chuyện tiền bạc có thể bớt chút không?”

Chương chưởng quầy híp mắt, sờ râu của mình, nở nụ cười khinh bỉ, nói: “Hai vị quan khách mua nhiều gạo như vậy, ta đương nhiên có thể giảm một chút, nhưng hai vị cũng biết, bây giờ thiếu lương thực, cho dù có giảm tới đâu, cũng không thể giảm tới mức chúng ta không có gạo ăn.”

Ông ta nói, lấy bàn tính rồi tính toán: “Có thể rơi vào khoảng 700 lượng bạc.”

Đối với nông gia bình thường thì 700 lượng bạc chính là giá trên trời, Chương chưởng quầy muốn nhân cơ hội này để lợi dụng họ.

Chử Trần Âm cũng không ép giá, lấy trong ngực ra hai mươi lượng bạc đặt lên bàn: “Đây là tiền cọc, hai ngày sau chúng ta tới lấy gạo.”

Chương chưởng quầy nhận bạc, nhìn trong lòng bàn tay, cười không khép được miệng: “Được, quan khách.”

Chử Trần Âm chậm rãi đứng dậy, còn lấy giấy bút ra, bảo ông ta ký một giấy cam kết.

Chương chưởng quầy ký mà không hề nghĩ ngợi.

Chử Trần Âm nhìn giấy cam kết, nói thật nghiêm túc: “Chưởng quầy, ông phải nhớ kỹ, hai ngày sau, chúng ta nhất định phải thấy gạo.”

Chương chưởng quầy không hề nghĩ ngợi, lớn giọng trả lời: “Quan khách cứ yên tâm, hai ngày sau nhất định sẽ có gạo.”

“Vậy là tốt rồi.” Khóe môi Chử Trần Âm khẽ nhếch lên, cất giấy cam kết vào trước ngực, đứng dậy đi ra ngoài.

“Quan khách đi thong thả!” Chương chưởng quầy cúi đầu mỉm cười, đôi mắt ông ta nheo lại nhìn Chử Trần Âm chằm chằm, dường như đã bị dáng vẻ xuất sắc và hào phóng của người nữ nhân này mê hoặc.

Phó Yến Đình đi đến và dừng lại bên cạnh ông ta, cụp mắt xuống, dùng giọng lạnh thấu xương chậm rãi nói: “Nhìn nữa, cẩn thận ta móc mắt chó của ngươi.”

Chương chưởng quầy đột nhiên ngẩn người, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Phó Yến Đình, hắn đã bước ra khỏi quán, đi đến bên cạnh Chử Trần Âm.

“Quan khách, ta…” Trong lòng Chương chưởng quầy có hơi tức giận, nhưng vì một đơn hàng lớn đành phải nhịn, ông ta thổi râu, vội vã quay lại quán, bảo người hầu chuẩn bị cơm nước.

Chử Trần Âm theo Phó Yến Đình ra khỏi chợ, tìm một nơi hẻo lánh mà núp vào.

“Tướng quân…” Chử Trần Âm đang chuẩn bị nói chuyện chính, Phó Yến Đình hất bím tóc, bước lên ghế đá, lấy ra một tấm bản đồ, trải lên đùi, vẽ vài vòng tròn vào đó: “Nơi này và nơi này, rất có khả năng là kho gạo và nhà kho của Bạch gia.”

Chử Trần Âm sửng sốt.

Phó Yến Đình này là rương kho báu sao? Nói lấy bản đồ của Huyện Mộng Như là lấy thật.

Phó Yến Đình đưa đôi mắt màu nâu xám nhìn về phía nàng: “Đêm nay chúng ta có thể đến nhà kho của hắn trước, ngày mai sẽ đi đến kho gạo của hắn, làm như vậy sẽ không bị hắn phát hiện ra manh mối.”

“Được, nghe chàng.”

Nhưng không thể không nói rằng, Phó Yến Đình còn rất lợi hại.

Một thương nhân xảo quyệt như Chương chưởng quây đương nhiên sẽ không để nhà kho và kho gạo ở cùng một chỗ, bọn họ thường để vài ba nơi khác nhau để giấu.

Thứ nhất, có thể tránh được người khác trộm lương thực của bọn họ, thứ hai, có thể làm nơi để bọn họ giở trò bịp bợm.

Địa điểm do Phó Yến Đình chỉ ra tuy hơi xa nhưng vẫn có thể tiếp cận được từ mọi hướng, dễ dàng di chuyển nhưng không dễ bị phát hiện.

Đó đều là những nơi thích hợp để sử dụng làm nhà kho và kho gạo.

Chử Trần Âm cùng hắn bắt tay với nhau, quyết định đêm nay sẽ động thủ, trước khi trời tối, bọn họ sẽ tới một vài tiệm dược liệu.

Cây Ma Hoàng, cành quế, sinh khương, cây hương nhu, lá tía tô, cảo bổn, mộc lan, cây thông khí, bạch chỉ, kinh giới, khương hoạt, ké đầu ngựa, bạc hà, cây ngưu bàng tử, mạn kinh tử, xác ve, lá dâu, rễ sắn, sài hồ, thăng ma, đậu nành, tri mẫu,...

Chử Trần Âm mua hết những dược liệu có thể mua được, đem tất cả cất vào.

“Ta nhớ lần trước trong cung chúng ta đã lấy được không ít dược liệu.” Phó Yến Đình nghi hoặc nhìn về phía Chử Trần Âm.

Chử Trần Âm nhếch khóe môi cười, nói: “Dọc đường chúng ta còn phải đi rất nhiều nơi, đương nhiên có thể tích trữ càng nhiều càng tốt, khỏi lo gặp chuyện, ngày nào đó cũng sẽ dùng đến.”

Phó Yến Đình chăm chăm nhìn nàng một chút, hỏi: “Nàng có thể chữa bệnh ?”

Chử Trần Âm do dự một chút, gật đầu: “Vâng, một chút y thuật.”

Chử Trần Âm quả thực có biết chút y thuật, nhưng không phải Trung Y mà là Tây Y.

Do yêu cầu nghề nghiệp, nàng được tổ chức bồi dưỡng học tập mười năm y khoa, đã từng làm bác sĩ phẫu thuật tại bệnh viện đứng đầu trong ba năm, là bác sĩ nữ trẻ tuổi nhất của ngoại khoa tổng hợp.

Nàng có thể thuần thục xử lý từ phẫu thuật tim, nội soi đến khâu ngoài da.

Sau này, nếu không được trả lương sau khi thực hiện nhiệm vụ, nàng vẫn có thể đến bệnh viện làm bác sĩ.

Về phần y học cổ truyền, nàng đã từng nghiên cứu khi học y, nàng có thể chữa được những bệnh thường gặp nhưng những bệnh phức tạp hơn chắc chắn nàng sẽ gặp khó khăn.

Cuối cùng, về chuyên ngành phẫu thuật.

Nếu nàng được đưa đến một bàn phẫu thuật, nàng chính là một thần y.

Chử Trần Âm thở dài trong lòng, chờ đến khi hồi phục tinh thần mới ăn, nhìn về phía Phó Yến Đình đang lộ ra vẻ tán dương: “Không ngờ tới nàng còn biết y thuật, những dược liệu khi nãy có đủ hay không?”