Chương 21: Dọn Kho Gạo Nhà Họ Chương

Chử Trần Âm vội vàng trả lời: “Đủ rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ mua, cứ về trước rồi nói sau.”

“Được, trời sắp tối rồi.” Phó Yến Đình ngẩng đầu nhìn trời, xoay người đến trước mặt nàng để nàng dẫn đường.

Khi hai người trở về nhà Thanh Nhi, ống khói đã tỏa ra khói bếp.

Nương của Thanh Nhi và Thanh Nhi cùng Phó phu nhân đang chuẩn bị bữa tối.

Phó phu nhân tự tay làm món gà quay.

Chử Trần Âm vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi gà quay, đang đói bụng nên nàng lập tức thấy thèm ăn.

“Trần Âm, về rồi đấy à, nào, mau lại đây ăn cơm.” Phó phu nhân cười, kéo nàng ngồi xuống, quay người mang tới một bát cơm.

Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng ở phía sau, mang đồ ăn đã làm xong trong bếp bưng ra ngoài.

Ngoại trừ món gà quay của Phó phu nhân thì còn có thịt kho tàu, củ cải hầm xương, còn có một số loại rau rừng không biết gọi là gì.

Những miếng xương lợn, xương gà này, là do huynh muội của Phó gia lấy từ lợn rừng và gà rừng trên núi.

Gà rừng có hương vị thơm ngon, lợn rừng cần làm lâu hơn, cắn hơi dai, nhưng thịt kho tàu đã được hầm lâu, cũng đã sớm nhừ hơn, ăn trong miệng vừa béo mà lại không ngán.

Chử Trần Âm đã lâu lắm rồi không được ăn ngon như vậy, ăn liên tiếp mấy miếng thịt kho tàu.

Phó Yến Đình một bên sợ nàng ăn không đủ nên dùng đũa gắp từng miếng một.

Động tác nhỏ này chính hắn còn chưa nhận ra, nhưng đã lọt vào mắt của người nhà Phó gia.

Phó phu nhân ghé vào tai Phó hầu gia nhỏ giọng cười nói: “Yến Đình của chúng ta biết biết yêu rồi.”

Phó hầu gia ngồi ngay ngắn cắn một miếng thức ăn, trên gương mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đương nhiên rồi, nó giống ta, biết thương thê tử mình.”

“Ông đúng là không biết xấu hổ.” Phó phu nhân đá nhẹ vào chân ông ấy.

Phó hầu gia vội vàng gắp một miếng thịt để vào trong bát của bà.

Phó phu nhân bắt đầu ăn với nụ cười trên môi.

Chỗ khác, Phó Giang Hoằng và Phó Hưng Thành cũng nhỏ giọng thì thầm: “Đại ca và tẩu tẩu của chúng ta cũng rất xứng đôi.”

“Tất nhiên rồi, cũng để xem là đại ca và tẩu tẩu của ai.”

“Không sai, không sai.”

Hai đứa trẻ trông giống những người đu cặp đôi, những bong bóng màu hồng nổi lên trong mắt.

Chử Trần Âm ngồi xa, không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng nàng cảm nhận được nụ cười ôn hòa trên gương mặt bọn họ.

Người nhà này cũng thật thú vị.

Nàng thầm thở dài trong lòng, bưng bát uống một ngụm nước canh.

Sau khi ăn xong cơm tối, bụng nhỏ của Chử Trần Âm cũng lớn hơn, có chút no bụng.

Đến đêm, chờ sau khi mọi người đều đã ngủ, Chử Trần Âm cùng Phó Yến Đình mặc y phục dạ hành, dựa theo bản đồ đi đến kho gạo của cửa hàng nhà Bạch gia.

Kho gạo không lớn, có khoảng bốn, năm người canh gác.

Phó Yến Đình nắm chặt kiếm trong tay, nhìn về phía năm người: “Ta dẫn bọn họ đi, nàng đi mở cửa.”

Chử Trần Âm gật đầu: “Vâng.”

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, đặc biệt có hai lần trước làm kinh nghiệm, có thể phân công việc rõ ràng.

Chử Trần Âm thấy Phó Yến Đình dẫn thị vệ đi rồi, mới lẻn tới cửa kho.

Trước cửa nhà kho chỉ có đúng một ổ khóa bằng đồng, nàng lấy chiếc móc khóa của tổ tiên truyền lại, nhẹ nhàng di chuyển, cửa nhà kho đã mở ra.

Cửa kho gạo được mở ra, theo đó là hương gạo xông thẳng vào mặt nàng.

Mùi gạo thơm nồng nàn như mùi cơm mới nấu.

Chử Trần Âm mở đèn pin xem bên trong, có rất nhiều những túi lớn toàn là gạo.

Nàng chậm rãi bước vào, không ngăn được nụ cười, nói: “Ta đã nói bên ngoài toàn bán gạo giả, thực sự thì tất cả gạo thật đều ở chỗ này.”

Trong kho có rất nhiều gạo được đóng bao tải lớn, xếp chồng chất lên nhau.

Chử Trần Âm cũng không chờ thêm, trực tiếp chuyển toàn bộ số gạo vào trong không gian.

Không gian tầng ba giống một quả bóng cao su đàn hồi, không lớn lắm nhưng có thể chứa được, đưa qua đưa lại vẫn còn dư hơn một nửa.

Nàng phủi tay, bước ra khỏi không gian.

Lúc này, Phó Yến Đình đã trở lại: “Dọn xong rồi à?”

Chử Trần Âm cười nói: “Dọn xong rồi.”

Nói là dọn xong rồi nhưng đây chỉ là phẩn nổi của tảng băng chìm trong kho gạo của Bạch gia.

Sau đó, Phó Yến Đình lại lấy bản đồ ra, chỉ vào một địa điểm, nói: “Tiếp theo chúng ta sẽ đến nơi này, nhà kho chính của Bạch gia.”

Chương chưởng quầy của Bạch gia không hổ danh là một thương nhân xảo trá, ông ta phân nhà kho tổng cộng thành hai nơi, trừ kho gạo vừa mới được chuyển đi, còn một nhà kho nữa phía sau thôn Bạch gia.

Nơi đó chồng chất toàn bộ gia tài của Bạch gia mấy thập niên qua.

Có lẽ bởi vì bên trong có nhiều của cải quý hiếm nên người canh gác cũng rất nhiều.

Từ trước thôn đến sau núi, tổng cộng phải có hơn trăm lính gác, trước cửa nhà kho sau núi còn có cơ quan.

Phó Yến Đình có thể bay vô cùng lợi hại, ôm cả Chử Trần Âm bay trong không trung tĩnh lặng, không một tiếng động.

Chử Trần Âm ôm chặt eo hắn, chỉ cảm thấy bên tai có tiếng gió thổi qua, chờ đến khi mở mắt ra, đã đến trước cửa cơ quan của nhà kho.

Ở đây có năm người võ công cao cường đứng canh giữ ở cửa.

Năm người này có vẻ mặt hung ác, thường phạm tội gϊếŧ người hoặc đốt phá, Chương chưởng quản trả tiền cho họ gác cửa, mục đích là muốn gϊếŧ hết những kẻ trộm dám bén mảng đến gần cửa nhà kho.

“Các ngươi là ai?” Bọn họ cầm kiếm vây quanh Chử Trần Âm.

Ánh mắt Chử Trần Âm lạnh lùng, rút ra bên hông một thanh kiếm, bước nhanh về phía trước, nhanh chóng đâm vào cổ hai người bọn họ.

Khi con dao vừa nâng lên hạ xuống, máu bắn tung tóe, chưa kịp nói gì, cả hai đã ngã phịch xuống đất.

Tuy võ công của Chử Trần Âm không bằng Phó Yến Đình nhưng kỹ năng gϊếŧ người của nàng không hề thua kém hắn.

Từ nhỏ đến lớn, thứ nàng được luyện tập nhiều nhất là cách gϊếŧ người nhanh chóng nhất.