Chương 22: Trong Kho Chứa Toàn Bạc

Cách đánh, dùng súng và vật lộn đều là những thứ nàng giỏi nhất.

Máu đỏ tươi theo gió lan tỏa trong không khí, bốn phía đều dày đặc mùi máu tươi.

Ba người còn lại đều sửng sốt, cầm chắc kiếm lao về phía Chử Trần Âm.

Chử Trần Âm nhanh chóng nghiêng người tránh.

Lúc này, ánh sáng của một thanh kiếm lóe lên, một tiếng cạch, đầu của ba tên kia lăn xuống.

Chử Trần Âm ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Yến Đình đứng ở phía trước, trong tay cầm một thanh kiếm nhuốm máu.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, sâu thẳm như sói, toàn thân toát ra một luồng khí ớn lạnh.

Lần này, Chử Trần Âm lại nhìn thấy bộ dạng hắn cưỡi ngựa, anh dũng gϊếŧ địch, đúng thế, đây là điều một tướng quân trẻ nên làm.

Nàng nắm chặt thanh kiếm trong tay lộn ngược ra đằng sau, đâm thẳng như cá lọt lưới.

Mũi kiếm sắc bén đâm vào động mạch chủ ở cổ, máu tươi cứ thế mà phun trào.

Người kia ôm lấy cổ mình, còn chưa kịp rút lưỡi kiếm trong vỏ ra đã ngã thật mạnh xuống mặt đất.

Chử Trần Âm bước qua thi thể của mấy người này, chỉ về mũi tên phía trước,

“Phó Tướng quân, phía trước có cơ quan.”

Phó Yến Đình nhảy đến, dùng kiếm nhặt một xác chết trên mặt đất, ném xác chết vào cơ quan.

Cơ quan ngoài cửa phát hiện tác động, hàng ngàn mũi tên bắn ra, tất cả đều bắn lên thi thể.

“Là kỹ năng giả thôi, vào trong đi.” Phó Yến Đình bước đến trước mặt Chử Trần Âm, vô thức để nàng đi sau để bảo vệ nàng.

Chử Trần Âm đi theo hắn vào cửa.

Ổ khóa ở cửa này tốt hơn nhiều so với ổ khóa ở kho gạo trước, là kiểu ổ khóa ba chốt hình con cá.

Tuy nhiên, những ổ khóa này đều vô dụng trước khả năng bẻ khóa của Chử Trần Âm.

Nàng lấy ra một túi dụng cụ, ngồi xổm xuống vặn ổ khóa, một lúc sau một tiếng cạch vang lên, ổ khóa được mở ra.

Phó Yến Đình bước tới mở cửa, bên trong tối om.

Chử Trần Âm ném ổ khóa sang một bên, trong lòng không khỏi thở dài, y thức ngăn chặn trộm cắp của một tiểu thương còn lớn hơn ở hoàng cung.

Nàng lấy đèn pin ra chậm rãi đi về phía trước trong hoảng loạn.

Phó Yến Đình cầm kiếm, quay lưng về phía nàng, nhìn chằm chằm ra ngoài nhà kho.

Nhà kho của Bạch gia lớn hơn nhìn so với tưởng tượng của Chử Thần m, phải đi vào mấy chục bước mới tới được nhà kho.

Đồ đạc trong nhà kho rất gọn gàng.

Đầu tiên là một dàn trang sức, châu báu, không giống như những gian thần ở kinh thành, trước đây chỉ có ngọc trai, ngọc lục bảo, đồ trang sức bằng vàng, bạc, những chiếc kệ trước mặt họ chứa đầy mã não, đá khổng tước, ngọc lam, san hô đỏ,...

Chử Trần Âm nhìn thoáng qua, phát hiện rằng nếu những món trang sức này được bán ở thời hiện đại thì ít nhất cũng có thể mua được một tòa nhà.

Bao nhiêu thứ tốt như vậy, người nhà họ Bạch cũng giỏi giấu diếm.

Chử Trần Âm cũng không khách khí, bước đến đưa hết tất cả những đồ này cất vào trong không gian.